Chương 987: Bảo vệ con gái của kẻ thù
Cô vừa đi vừa suy xét tình hình, ngẫm nghĩ liệu có phải là người khác không?
Suy cho cùng có rất nhiều thứ giống nhau.
Kết quả là đi qua sân trước đến sân trong, tìm thấy một khuyên tai khác trên cầu Lưu Thủy.
Diêu Nguyệt Như lại một lần nữa nhặt chiếc khuyên tai lên, đặt nó vào lòng bàn tay, quan sát thật kĩ, vừa vặn là một đôi khuyên tai.
Sao lại có thể trùng hợp như vậy, là của ai đánh mất?
Trong lòng cô ấy suy nghĩ.
“Nguyệt Như, sao cháu lại đến đây?”
Đang lúc Diêu Nguyệt Như nhìn chiếc khuyên tai trong lòng bàn tay, Ông cụ Thích đi tới.
Diêu Nguyệt Như cất chiếc khuyên tai đi, nhìn ông cụ Thích, lập tức phàn nàn nói: “Ông nội, anh Ngôn Thương bắt nạt cháu.”
“Thằng nhóc đó làm sao lại bắt nạt cháu?”
Ông cụ Thích rất cưng chiều Diêu Nguyệt Như, ngay cả ánh mắt nhìn cô ấy cũng là sự cưng chiều của thế hệ trước dành cho thế hệ sau.
“Hừ, vẫn không phải là hôm nay cháu cùng chị đi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe thai sản, sau đó chị đột nhiên mất tích, vậy nên anh ấy nổi giận với cháu.”
Cô lầu bầu một câu.
“Thằng nhóc Ngôn thương đó cũng thật quá đáng rồi, việc Phương Nhu bị mất tích thì liên quan gì đến cháu.”
Ông cụ Thích thở dài một tiếng, hỏi: “Vậy thằng nhóc đó giờ đang ở đâu?”
“Anh chắc đang đi tìm chị ấy, con không biết anh ấy ở đâu…”
Diệu Nguyệt Như nói, mắt cô ta sáng lên, ánh mắt nhìn ông nội nhà họ Thích đã thay đổi.
Không đúng a ~
Cô ta vừa mới nãy chỉ nói với Ông cụ Thích là ‘chị ấy’, nhưng không nói rằng đó là Phương Nhu.
Làm sao ông ấy biết được?
Diệu Nguyệt Như vẫn mở to mắt, cong môi, lại nói: “Ông ơi, ông có biết chị ấy đang ở đâu không? Bây giờ chị ấy đã mất tích rồi, anh Ngôn Thương luôn tức giận với cháu. Thật quá đáng ghét.”
“Chuyện này thì ông không biết, nhưng mà đây chỉ là người phụ nữ không quan trọng gì. Đi đi, trời lạnh rồi, vào nhà với ông nội.”
Ông cụ Thích không mảy may quan tâm đến chuyện của Phương Nhu.
Diệu Nguyệt Như nắm chặt chiếc khuyên tai trong tay, lập tức nói: “À, bỏ đi, tâm tình khó chịu, con đi tìm bạn của con hát hò đây, he he, tạm biệt ông nội.”
“Này, tiểu nha đầu con, mới đến lại đi rồi.”
Cô ta nói xong liền chạy đi, sau lưng vang lên tiếng thở dài của Ông cụ Thích.
Diệu Nguyệt Như chạy ra khỏi ngôi nhà cổ của nhà họ Thích, ngay lập tức gọi cho Thích Ngôn Thương.
Kết quả là, đối phương hoàn toàn không trả lời.
“Tên khốn, cái tên đàn ông già cả này, chính là một ông chú, anh ta vậy mà lại không nghe điện thoại của mình.”
Ngồi trong xe, cô lẩm bẩm một câu, sau đó gọi điện thoại lại cho Thích Ngôn Thương, đối phương trả lời, hỏi một cách rất không vui: “Nói.”
“Ngôn… ông chú, thái độ đó của anh là gì đấy?”
Diêu Nguyệt Như rất tức giận: “Loại đàn ông như anh nên làm một con chó độc thân cả nghìn ngăm, làm sao lại có người mù nào nhìn trúng anh?”
Cô ấy không được vui mà than phiền, nhưng không biết rằng những lời này là đang chửi rủa chính mình.
“Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”
“Này, này, có việc, có việc, em tìm thấy chị ấy rồi.”
“Ý cô nói là Phương Nhu?”
“Đúng vậy. Em vừa mới đến ngôi nhà cổ của nhà họ Thích, nhìn thấy đôi khuyên tai của chị ấy ở đấy, nếu em không đoán sai, thì người mà anh tìm chắc đang ở trong ngôi nhà cổ của anh, nhưng mà Ông cụ Thích không thừa nhận. Em đoán là… chị ấy đang gặp nguy hiểm… tút tút tút…”
Ai biết được Diêu Nguyệt Như còn chưa nói hết câu, Thích Ngôn Thương đã trực tiếp cúp điện thoại.
Diêu Nguyệt Như tức giận dậm chân lên xe, ngón chân đau nhói.
Cô cong môi, lẩm bẩm: “Đồ khốn nạn, thật ra thích chị ấy như thế, còn giả bộ làm ra dáng vẻ lạnh nhạt. Á, cái quái gì thế, ông chú chính là ông chú, bổn tiểu thư đây không thèm yêu thích!”
Vứt chiếc điện thoại sang một bên, cô ấy phóng xe đi thẳng.
Khi đang lái xe trên đường, Diêu Nguyệt Như đột nhiên phát hiện ra biển số xe quen thuộc, là của Thích Ngôn Thương.
Cô bấm còi, phát ra vài tiếng bíp.
Kết quả là Thích Ngôn Thương không có đáp trả lại cô ta, trực tiếp vượt qua xe của cô ta.
Diêu Nguyệt Như rất tức giận, quay đầu xe lập tức đuổi theo.
Tốc độ của Diêu Nguyệt Như không nhanh bằng Thích Ngôn Thương, một lúc sau, ngay cả phần đuôi của xe cũng không thể nhìn thấy được.
Nhà cổ của nhà họ Thích.
Thích Ngôn Thương bước xuống xe, bên ngoài tuyết đang tung bay lả tả.
Anh đóng sầm cửa xe, bước vào.
Quản gia nhìn thấy Thích Ngôn Thương, lập tức chặn đường của anh: “Cậu chủ, cậu làm sao lại trở về?”
“Tránh sang một bên!”
Đôi mắt của Thích Ngôn Thương trở nên sắc bén, đôi đồng tử tuyệt đẹp đó chứa đầy máu đỏ tươi, có thể tưởng tượng được anh đang tức giận đến mức nào.
Nhưng mà Lão Lộ suy cho cùng cũng là người của Ông cụ Thích, cho dù đối mặt với Thích Ngôn Thương, cũng không có sợ sệt hay kiêng dè gì.
“Cậu chủ, ông chủ gần đây có chút không thoải mái, đã căn dặn, là ai cũng không muốn gặp.”
Lão Lộ là một người thông minh, rất nhiều lúc không cần ông chủ nói ra thì ông ta cũng biết nên làm như thế nào.
Suy cho cùng ông ta đã ở bên Ông cụ Thích cả đời rồi, một chút tầm nhìn này vẫn có.
“Tôi nói rồi, tránh ra!”
Thích Ngôn Thương không thèm nói lời vô ích với lão Lộ.
Nhìn thấy anh tràn đầy tức giận, Lão Lộ nhíu mày, vẫn còn muốn nói gì đó, kết quả lại bị Thích Ngôn Thương nhấc chân, trực tiếp đá người qua một bên.
“Oái.”
Lão Lộ lảo đảo lùi lại mấy bước, trực tiếp ngã vào đám cây xanh, trở mình ngã nhào, ngã vào đám cây xanh đó, đau một hồi lâu không đứng dậy được.
Thích Ngôn Thương ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt, sải bước lớn đi vào.
Chỉ mất năm phút là đã đến được sân trong.
Bây giờ là buổi trưa, Ông cụ Thích đang ăn cơm ở sân trong, tay vừa mới gắp một đũa cá cho vào miệng nhai.
Nhìn thấy Thích Ngôn Thương đi vào, cũng không có gì làm bất ngờ, chỉ thờ ơ nói: “Cháu đến thật đúng lúc, ngồi xuống đi, cùng ăn cơm với ông.”
Thích Ngôn Thương bước tới trước mặt Ông cụ Thích, trực tiếp đem áo khoác ngoài màu đen ném sang một bên, hỏi: “Cô ấy ở đâu?”
“Ai? Nguyệt Như à? Tiểu nha đầu đó vừa đến, phàn nàn cháu vài câu rồi đi rồi…”
“Ông cũng biết người cháu đang nói là ai mà.”
Không đợi Ông cụ Thích nói xong, Thích Ngôn Thương đã trực tiếp ngắt lời ông ta.”Ồ, ta nên biết sao? Ha ha, ông đã già rồi, trí nhớ của ông không được tốt, ông thực sự không biết.”
Ông cụ Thích cầm đũa, gắp một hạt đậu phộng, nâng chung rượu lên định uống rượu trắng, còn chưa kịp đưa ly rượu lên miệng, liền bị Thích Ngôn Thương giật lấy, sau đó ném xuống đất.
Một tiếng bịch vang lên, chén rượu sứ Thanh Hoa vỡ tan tành, rượu trắng tràn ra trên mặt đất, mùi rượu nồng nặc.
“Đem người giao ra cho cháu!”
Thích Ngôn Thương không kiên nhẫn được, mà hét lên.
Sắc mặt của Ông cụ Thích tái nhợt, đôi đũa trong tay đang cầm dừng lại, sau đó tiếp tục ăn: “Làm sao, tiểu tử cháu ăn phải thuốc nổ à? Muốn động thổ trên người của ông đây à?”
“Cháu và Phương Nhu đã lấy được giấy chứng nhận rồi, cô ấy giờ là vợ cháu, trong bụng còn có đứa con của Thích Ngôn Thương cháu, cháu tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai làm tổn thương cô ấy.”
Thích Ngôn Thương lạnh lùng cảnh cáo.
Ông cụ Thích suy cho cùng cũng đã nhìn thấu thế giới này, vậy nên bất cứ tình cảnh nào đều không vội cũng không nóng nảy.
Yếu ớt nâng chén rượu lên, người hầu liền mang một chung rượu đi qua, ông ta rót một ly rượu, nâng lên rồi uống một hớp: “A ~”
Rượu mạnh có vị cay, ông ta hít một hơi: “Hừ, rượu tuy mạnh, nhưng mùi vị không tồi.”
Thích Ngôn Thương không nói lời nào, tiếp tục chờ Ông cụ Thích mở lời.
Ông chủ đặt chén rượu xuống, nghiêng người, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Cháu đang nói cái gì, muốn bảo vệ con gái của kẻ thù đã giết hại mẹ mình sao?”