Mục lục
Mặc thiếu gia anh đã bị bắt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 52







Chương 52: Tin nhắn đe dọa


Mộ Thiển vô cùng lo lắng, ước gì có thể lập tức chắp cánh bay tới bên cạnh cô ấy.


Từng ngăn chặn thảm án của mẹ Dương Liễu, cho nên Mộ Thiển rất lo lắng tới vấn đề an toàn của Dương Liễu.


“Tôi đang ở số 52 đường Hương Nam.”


Dương Liễu khóc sướt mướt nói vị trí của mình, nức nở nói: “Luật sư Mộ, cô có thể tới đây nhanh không, nhanh tới đây đi, tôi thật sự rất sợ.”


“Được, tôi đã biết, tôi lập tức sẽ qua đó.”


Cúp máy, Mộ Thiển vẫy một chiếc taxi, đi thẳng đến đó.


Trên đường đi, vì quan tâm tới cảm xúc của Dương Liễu, cô lại gọi lại, hỏi: “Cô có tiện nói một chút về tình hình hiện giờ không?”


“Cô… Cô nên tự mình tới xem đi.”


Giọng Dương Liễu hơi run rẩy, không muốn nói rõ tình hình qua điện thoại.


Chuyện này khiến Mộ Thiển cảm thấy khả nghi, càng lo lắng cho tình hình của Dương Liễu.


“Bác tài, làm phiền bác lái nhanh một chút được không?” Cô thúc giục tài xế taxi.


“Được, ngồi vững nhé.”


Tài xế taxi giống như cảm thấy Mộ Thiển có chuyện khẩn cấp cần làm, cho nên tăng tốc độ của xe.


Hơn mười phút sau, xe tới nơi.


Sau khi Mộ Thiển xuống xe, cô vội vã chạy tới khu dân nghèo, gọi điện thoại cho Dương Liễu, xác định vị trí rồi đi tìm cô ấy.


“Hu hu… Luật sư Mộ, cô tới thật tốt, tôi rất sợ hãi.”


Bên này thuộc khu dân nghèo, Mộ Thiển tìm được Dương Liễu trong con hẻm thứ ba, mà cô ấy cầm di động trong tay, mở chức năng đèn pin trong di động ra, một mình rúc vào góc tường run rẩy.


“Làm sao vậy, sao cô lại ở đây?” Mộ Thiển thấy vành mắt của cô ấy đỏ bừng, khóc thương tâm muốn chết, không khỏi hơi đau lòng.


Đều là phụ nữ, cho dù cô không thể cảm động lây, nhưng nhìn cũng sẽ đau lòng.


“Thật sự rất đáng sợ, thực sự rất đáng sợ.”


Dương Liễu nắm chặt tay Mộ Thiển, run rẩy nói: “Trong di động của tôi nhận được rất nhiều tin nhắn đe dọa, thật sự rất đáng sợ, tôi không dám ngủ ở nhà một mình, hu hu… Rất đáng sợ.”


“Tin nhắn đe dọa sao? Để tôi xem.”


“Không, không còn nữa, tôi đã xóa hết rồi, những tin nhắn đó nhìn… Nhìn rất đáng sợ, tôi không dám lưu chúng, rất đáng sợ, hu hu…”


Dương Liễu lắc đầu, bộ dạng thương tâm muốn chết còn nhát gan nữa.


“Đều là tin nhắn sao?” Hai tay của Mộ Thiển kéo tay cô ấy, im lặng truyền chút ấm áp và sức mạnh cho cô ấy.


Lúc trước là gọi điện uy hiếp, bây giờ là nhắn tin đe dọa, thậm chí còn tìm người dạy dỗ Mộ Ngạn Minh – Luật sư của vụ án này.


Mặc Cảnh Thâm, thật đúng là khốn nạn!


“Đều là một số hình ảnh khủng khiếp, thật sự rất khủng khiếp, rất khủng khiếp, hu hu… Luật sư Mộ, tôi rất sợ hãi, tôi có thể… Có thể tới chỗ cô ngủ không, tôi không dám ở nhà một mình.”


Cô ấy chảy một đống nước mắt nước mũi, đã sớm không còn hình tượng gì.


Đều là phụ nữ, Mộ Thiển không chê, chỉ cảm thấy cô ấy rất đáng thương.


“Một mình sao? Cha cô đâu?”


Tuy mẹ Dương Liễu đã qua đời, nhưng cha cô ấy vẫn còn sống, sao có thể ở nhà một mình được?


“Cha tôi sao? Lúc trước cha tôi bị đánh một trận, sau đó đã chạy về quê nhà, không dám ở đây nữa, bị người ta dọa sợ rồi.”


Nói đến cha mình, cảm xúc của Dương Liễu càng thêm kích động: “Cha tôi là người thành thật, đau khổ cay đắng nhiều năm như vậy mới kiếm được chút tiền, muốn đến thành phố làm ăn buôn bán, nhưng thật không ngờ gặp phải chuyện này, hu hu… Đều là tôi không tốt.”


Dương Liễu không ngừng lắc đầu, cơ thể càng không ngừng nức nở nghẹn ngào.


“Được rồi, chuyện này không liên quan gì tới cô.”


Mộ Thiển thở dài một tiếng, giơ tay vỗ lưng cho cô ấy: “Nếu cô cảm thấy sợ hãi, vậy thì theo tôi về nhé.”


Kéo Dương Liễu đứng dậy, lúc này cô mới phát hiện ra, Dương Liễu đi chân trần tới đây.


Cô không khỏi thổn thức, rốt cuộc là nhìn thấy hình ảnh khủng khiếp đến mức nào, mới khiến cô ấy sợ hãi như vậy?


Cô cởi giày của mình ra: “Này, cô đi giày của tôi đi.”


“Chuyện này… Chuyện này… Không thích hợp lắm đâu.”


“Không có gì là không thích hợp, nhanh đi vào, đến nhà tôi.”


Thái độ của cô cứng rắn, trên người tỏa ra khí chất cởi mở, giỏi giang của người phụ nữ thời đại mới.


Dương Liễu không tiện từ chối, đành phải đi giày của cô vào, đi theo cô rời đi.


Hai người gọi xe, trực tiếp trở về.


Dưới tòa nhà, Mộ Thiển dẫn Dương Liễu đi siêu thị mua đồ ngủ và vật dụng hàng ngày, sau đó đi lên tầng.


Một đêm này, Dương Liễu ngủ ở phòng ngủ, Mộ Thiển không quen ngủ chung với người khác, cho nên lựa chọn ngủ sofa.


Chỉ là tình hình vụ án của Dương Liễu rất khó giải quyết, đêm khuya rồi, Mộ Thiển khó tránh khỏi cảm thấy khó khăn, một mình đứng trên ban công uống vài ly rượu mới mơ màng đi vào giấc ngủ.


Ngày hôm sau.


“Dương Liễu, cảnh sát tiếp nhận vụ án của mẹ cô là ai? Dẫn tôi đi gặp người đó một lần.” Buổi sáng, sau khi rửa mặt xong, Mộ Thiển đi xuống lầu mua bữa sáng trở về, ngồi trên bàn cơm, cô hỏi Dương Liễu.


Dương Liễu đang uống sữa đậu nành, lúc nghe thấy cô hỏi như thế, cô ấy dừng động tác của mình lại, nâng mắt nhìn cô, chần chừ một lát mới gật đầu: “Ừ, được.”


“Còn nữa, ban đầu ở KTV, cô nói người cưỡng bức cô là Mặc Cảnh Thâm, KTV kia sẽ có camera, hôm nay cô theo tôi đến đó kiểm tra băng theo dõi nhé.”


Vụ án này kéo dài thêm ngày nào sẽ là uy hiếp rất lớn đối với Dương Liễu, sau khi Mộ Thiển suy nghĩ xong, cô quyết định sớm ngày hiểu rõ vụ án.


“Vô dụng thôi.”


Dương Liễu mấp máy môi, buông tầm mắt xuống, hơi thất vọng nói: “Sau khi chuyện đó xảy ra, tôi đã đi tới KTV để tìm quản lý, nhưng anh Mặc quyền cao chức trọng, sao KTV có thể đưa video clip cho tôi? Quản lý nói, ngày hôm đó, camera xảy ra vấn đề, không có video. Tôi nghĩ, chắc hẳn video của ngày hôm đó đã bị xóa đi rồi.”


“Ừ, tôi hiểu rồi.”


Mộ Thiển gật đầu, không nói gì nữa.


Không thể không thừa nhận, những lời Dương Liễu nói không phải là không có đạo lý.


Cho dù như thế nào, Mặc Cảnh Thâm cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Mặc thị, thân phận tôn quý, cho nên KTV sẽ không dám đối đầu.


Buổi sáng hai người tới cục cảnh sát, gặp mặt người cảnh sát đã xử lý vụ án của mẹ Dương Liễu.


Dựa vào tài liệu do cảnh sát cung cấp, mẹ của Dương Liễu được tìm thấy ở bãi sông chỗ vùng ngoại ô, thuộc về chết đuối.


Trước mắt không có bất kỳ chứng cứ gì chứng minh mẹ của Dương Liễu bị người ta hãm hại.


Bởi vì vụ án này không có bất cứ một nhân chứng nào, cho nên vụ án bị kéo dài tới tận bây giờ, không có bất kỳ tiến triển nào, chỉ có thể công bố với bên ngoài là bị chết đuối.


Đối với kết quả này, chắc chắn trong lòng Dương Liễu không muốn tin tưởng, chẳng qua đối phương ra tay sạch sẽ lưu loát, không để lại bất cứ dấu vết nào, đúng là ý vị sâu xa.


Bận rộn suốt một buổi sáng, lại không có chút thu hoạch nào.


Mộ Thiển cảm thấy hơi thất bại!


Cô vừa mới đưa Dương Liễu trở về nhà mình nghỉ ngơi, lập tức nhận được cuộc gọi tới, là anh trai Mộ Ngạn Minh.


“Anh, có chuyện gì thế?”


“Thiển Thiển, bây giờ em có thời gian không, em tới bệnh viện một chuyến đi, anh có việc muốn nói với em.” Cảm xúc của đối phương bình tĩnh, giọng nói thản nhiên, khiến người ta không nghe ra cảm xúc gì.


Nhưng có một chuyện có thể chắc chắn, nhất định là Mộ Ngạn Minh có việc quan trọng, nếu không, anh ta chắc chắn sẽ không chủ động tìm cô.


“Được, em biết rồi, bây giờ em qua đó.”


Cúp điện thoại, Mộ Thiển dặn dò Dương Liễu: “Cô ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, bây giờ tôi có việc phải ra ngoài một lát, cô có chuyện gì thì có thể gọi điện cho tôi. Buổi trưa, nếu như cô không biết nấu ăn, cô có thể tự mình gọi đồ ăn ngoài.”’


(Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK