Chương 1195: Mặc Viên Chạy Trốn Rồi
"Đẹp quá đi."
Nghê San San nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không khỏi cảm thán một câu.
Mặc dù Nghê San San đã từng nhìn một nơi không có bóng đêm, hoa lệ và phồn vinh, nhưng nơi tràn ngập sự hiện đại thương nghiệp hóa ấy cùng sự yên tĩnh lại mĩ lệ của nơi này không giống nhau.
"Đó là đương nhiên, người đến đây tuy không nhiều, nhưng đã đến là đều muốn ở lại."
Tài xế lái xe đột nhiên dùng giọng phổ thông lưu loát nói chuyện với Nghê San San.
Nghê San San giật mình quay đầu lại nhìn anh ta, không thể tin được mà che lấy miệng: "Trời đất, tiếng phổ thông của anh sao mà tốt thế?"
Thật sự rất bất ngờ.
"Anh biết nói tiếng phổ thông?"
Bạc Dạ nhíu mày, ánh mắt soi xét đánh giá tài xế, trong mắt chứa đầy sự đề phòng.
Nếu ngày trước không hiểu biết về Ẩn Tộc cũng bỏ đi, nhưng sau này bởi vì chuyện của Mộ Thiển mà anh ta đã điều tra rất nhiều phương diện liên quan đến chuyện của Ẩn Tộc, lấy được rất nhiều tình báo cơ mật.
Người của Ẩn Tộc không được cùng người ngoại tộc thông hôn, mà người Ẩn Tộc có ngôn ngữ riêng của họ, cho nên người xuất hiện ở đây rất ít người biết nói tiếng Anh, mà có thể nói tiếng phổ thông thì lại càng ít hơn.
Bởi vì Ẩn Tộc rất lớn, diện tích chiếm được cũng vô cùng rộng, một nửa là đất liền, một nửa là giáp hải, cho nên rất ít người có thể tìm được, mà cho dù có tìm được cũng không thể tới gần.
Người có thể đến nơi này không giàu cũng sang, mà thế lực lại không thể xem thường.
"Đương nhiên là biết nói tiếng phổ thông rồi.
Mặc dù Ẩn Tộc không thông hôn với ngoại tộc, nhưng không có nghĩa rằng chúng tôi bế quan tỏa cảng.
Vẫn có rất nhiều cách để học được tiếng phổ thông."
Tài xế taxi lên tiếng giải thích.
Ánh mắt Bạc Dạ lấp lánh, không nói lời nào, ngược lại Nghê San San rất nhiệt tình nới chuyện cùng anh ta.
Sau khi hai người vào trung tâm thành phố Ẩn Tộc, ngủ lại ở một nhà trọ, tiền trọ vô cùng đắt đỏ, giá một buổi tối ít nhất là năm nghìn tệ, Bạc Dạ cùng Nghê San San hai người chỉ thuê một phòng.
Không phải bởi vì nguyên nhân tiền trọ, mà bởi vì vừa mới đến, mọi chuyện đều chưa bắt đầu điều tra, tuyệt không thể để Nghê San San xảy ra bất cứ chuyện gì.
Biệt thự Ngự Cảnh.
Sáng sớm tỉnh lại, Mặc Cảnh Thâm đã chuẩn bị xong bữa sáng, hai người xuống tầng dùng bữa với nhau, sau bữa ăn thì đi lại trong sân tản bộ.
"Công ty đã bắt đầu khởi công rồi, em vẫn không đi Fryer bên kia sao?"
Mặc Cảnh Thâm dắt tay Mộ Thiển hỏi cô.
Từ khi Mộ Thiển lấy thân phận Tần Cửu tiếp quản tập đoàn Fryer, cô vẫn luôn điều hành công ty đến bây giờ, cho dù bây giờ ông cụ nhà họ Cố có đưa Fryer cho Mộ Thiển, cũng không biết cô phải xử lí thế nào.
"Không biết nữa, đợi xem xem."
Mộ Thiển vốn không định tiếp tục điều hành Fryer nữa, nhưng sau khi ông cụ nhà họ Cố xảy ra chuyện ở nhà họ Cố, cô ngược lại cảm thấy không thể buông thả người nhà họ Cố làm xằng làm bậy được nữa.
Hai người dạo chơi trong sân một lúc rồi trở lại phòng sách, Mộ Thiển thấy Mặc Cảnh Thâm đang làm việc, bèn cầm điện thoại rời khỏi phòng sách gọi điện cho Hạ Khiêm.
Từ sau khi Hạ Khiêm tiếp quản công ty trò chơi, Mộ Thiển gần như chưa từng đến công ty xem, ngược lại là Hạ Khiêm sẽ định kì gửi danh sách các khoản của công ty cho cô.
"Yo, tổng giám đốc Mộ sao lại chịu gọi cho em thế này?" N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Hạ Khiêm đầu dây bên kia cười cười nói.
"Em làm giúp chị một việc nhé."
Mộ Thiển rất nghiêm túc nói: "Bên này gặp chút chuyện khó giải quyết, muốn để em xử lí."
"Khụ khụ, tổng giám đốc Mộ quá đáng rồi, đầu năm mới đã muốn gia tăng áp lực lớn như thế cho em sao?"
"Áp lực? Vậy được rồi, áp lực chị đành để lại cho người khác vậy, tiền hoa hồng cuối năm cũng để lại cho người ta luôn."
Mộ Thiển uy hiếp.
Mặc dù nói toàn quyền công ty trò chơi giao cho Hạ Khiêm, nhưng tiền hoa hồng cuối năm của công ty có tận hơn 10 tỷ, thu nhập cao ngất ngưởng.
Mộ Thiển đối đãi Hạ Khiêm tuyệt đối rất hậu hĩnh.
"Đừng thế mà, không phải em chỉ đùa với chị thôi sao.
Ha ha ha, chị nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Có một người chị muốn em giúp điều tra tình hình anh ta một cách chi tiết, thăm dò nội tình kĩ lưỡng."
"Ai?"
"Diệp Trăn.
Hình ảnh cụ thể và tin tức nắm được trước mắt chị sẽ gửi mail cho em."
Nói xong chính sự, Mộ Thiển hàn huyên với Hạ Khiêm thêm vài câu rồi cúp máy.
Cô tưởng rằng xử lí chuyện này gần xong là có thể nghỉ ngơi mấy hôm rồi, không ngờ rằng buổi chiều lại nhận được điện thoại của Cố Khinh Nhiễm.
"Thiển Thiển, ông cụ bảo chúng ta buổi chiều đi nhà họ Cố thăm ông, có lẽ là có chuyện muốn nói."
"Được, biết rồi."
"Mẹ nó, bình tĩnh vậy sao?"
"Sau tết lâu như vậy đến bây giờ em cũng chưa đến công ty, đã sớm biết ông cụ muốn tìm em, chỉ có điều muộn hơn trong suy nghĩ của em mấy ngày thôi."
Tập đoàn Fryer vẫn luôn do cô quản lí, bây giờ quẳng gánh cho Cố Khinh Nhiễm, chuyện của công ty cô gần như chưa từng hỏi đến, vốn tưởng rằng ông cụ sẽ tìm cô sớm thôi, ai biết được đến bây giờ mới thông báo cô qua đó.
"Được, cũng phải thôi."
Cố Khinh Nhiễm cười ha ha rồi cúp điện thoại.
Mộ Thiển bỏ điện thoại xuống, ngồi trong phòng ngủ một lúc, sau đó mới đứng dậy bước vào phòng sách, đến bên ngoài cửa phòng sách, cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, bèn đi giúp Mặc Cảnh Thâm pha một tách cà phê đưa đến cửa.
"Cảnh Thâm, nghỉ ngơi chút đi, uống chút cà phê nhé."
Mộ Thiển đặt tách cà phê lên bàn làm việc của anh, mím môi cười: "Có chuyện gì mà cần xử lí gấp thế?"
Lúc bước vào phòng cô phát hiện Mặc Cảnh Thâm đang gọi điện thoại, sắc mặt có phần khó coi.
"Vừa rồi nhận được tin tức, Mặc Viên chạy trốn rồi."
Mặc Cảnh Thâm nhấc tách cà phê lên thổi thổi hơi nóng, nhấp một ngụm rồi nói.
"Chạy thì chạy thôi, không phải vừa hay bước vào bẫy của anh sao, nếu không phải anh có ý muốn thả anh ta rời đi thì sao anh ta có thể chạy ra ngoài được?"
Từ sau khi Mặc Viên trọng thương vẫn luôn ở trong bệnh viện, Mặc Cảnh Thâm không chỉ không lấy mạng của anh ta, ngược lại còn giúp anh ta mời bác sĩ về trị liệu.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Mặc dù Mộ Thiển không biết rốt cuộc Mặc Cảnh Thâm có kế hoạch gì, nhưng cho dù Mặc Cảnh Thâm có kế hoạch gì đi nữa, cô đều sẽ toàn lực phối hợp.
"Lời thì nói thế, nhưng anh ta cũng đưa cả Cẩm Điềm Điềm rời đi cùng nhau rồi."
Nghe Mặc Cảnh Thâm nhắc đến Cẩm Điềm Điềm, sắc mặt Mộ Thiển có chút không tốt, chậm rãi rũ mắt xuống, mặt mày có chút trầm trọng: "Đi rồi cũng tốt, xong hết mọi chuyện."
Nếu không phải giữa cô và Ẩn Tộc còn có dây dưa, Mộ Thiển thật sự không muốn liên quan đến mấy chuyện này chút nào.
Càng không nghĩ đến đi quan tâm Mặc Viên và Cẩm Điềm Điềm.
Từng người một làm tổn thương cô, lại không hề có chút áy náy cùng tự trách, cô thật sự không biết bọn họ có diễn xuất xuất sắc đến nhường nào mới có thể diễn chân thực đến thế.
Khiến cô không hề cảm nhận được chút sơ hở nào.
"Lộ trình chúng ta đi Ẩn Tộc, cần phải chuẩn bị trước.
Thượng Quan Miểu cứu lấy Mặc Viên và Cẩm Điềm Điềm đi, bước tiếp theo có lẽ sẽ quay về Ẩn Tộc.
Đến lúc đó, không chỉ em và anh phải đi Ẩn Tộc, còn có cả Thượng Quan Uyển Nhi và Mặc Vân Kính cũng phải đi."
"Ừm."
Mặc Cảnh Thâm nói rất nhiều, Mộ Thiển chỉ hời hợt đáp lại một tiếng.
Không phải không muốn để ý đến Mặc Cảnh Thâm, mà là muốn tiếp tục nói tiếp chuyện này.
Bởi vì thân phận của bản thân đã tạo cho Mộ Thiển vô số phiền phức cùng ám ảnh, Mộ Thiển hận không thể bỏ chạy mất dạng, huống hồ những chuyện này không phải chạy trốn là có thể giải quyết được.
Trừ bỏ bất chấp đi tiếp, cô không còn con đường nào khác để lựa chọn.
Thấy sắc mặt Mộ Thiển không tốt lắm, Mặc Cảnh Thâm kéo tay cô, khuôn mặt đau lòng: "Cô gái ngốc đừng nghĩ nhiều nữa, có anh ở đây, không cần lo lắng.".