Chương 1023: Phân chia tài sản 4
Dưới sự chất vấn liên tiếp của ông cụ Cố, mấy người chú bác cũng đều đã im lặng.
Sau đó ông cụ Cố lại nói: “Trung tâm thương mại Hòa Mỹ ở trung tâm thành phố đã về tay Cố Khinh Nhiễm, hợp đồng chuyển nhượng cổ phần có thể ký kết khi trở về.”
“Ba, ba quá thiên vị rồi.”
“Đúng vậy, lợi nhuận hàng năm của trung tâm thương mại Hòa Mỹ với tập đoàn Fryer cao nhất đấy.”
“Thật không hiểu rốt cuộc bố nghĩ gì.”
“Có phần quá thiên vị rồi.”
…
Mộ Thiển và Cố Khinh Nhiễm vẻ mặt nghiêm túc, không ai nói câu nào.
Bởi vì họ không biết nên nói gì.
Trung tâm thương mại Hòa Mỹ với tập đoàn Fryer là hai sản nghiệp kiếm nhiều tiền nhất dưới danh nghĩa Cố thị. Vậy mà bây giờ lại chia cho Mộ Thiển và Cố Khinh Nhiễm.
Hai người cũng ngại nhận, còn về chuyện cổ phiếu, những người chú người bác cũng sẽ vì những vấn đề này mà dấy lên tranh chấp.
Bởi vì chuyện thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần mà đến nỗi đã kéo dài cơm tối tới chín giờ tối mới ăn.
Sau cùng Mộ Thiển và Cố Khinh Nhiễm vẫn chia tài sản theo kế hoạch ban đầu. Còn đám chú bác thì bỏ mặc cổ phiếu của mình mà đi khỏi. Khỏi phải nói có bao nhiêu tức giận.
Luật sư cùng người của văn phòng công chứng đều đã rời đi.
Trong phòng ăn lớn như vậy, chỉ còn lại ba người anh em Mộ Thiển và ông cụ Cố ngồi ăn cùng nhau.
Mộ Thiển thở dài một tiếng, cầm đũa gắp thức ăn cho ông cụ Cố, nói: “Ông nội, ông không nên làm vậy.”
“Đúng vậy, con đã bận rộn suốt ba mươi năm. Bây giờ còn có Tương Tương, cũng sắp sửa làm ba nữa, con không hề muốn kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.” Cố Khinh Nhiễm nói hùa theo.
Ông cụ Cố cúi đầu ăn cơm, không nói thêm lời nào.
Mộ Thiển thì lại tiếp tục nói: “Ông có biết hôm nay Mặc Vân Kính tới làm gì không? Ông ta cho bọn con một thẻ ngân hàng, hàng trăm tỷ đồng, còn có tập đoàn CG, nhưng chúng con đã từ chối hết.”
Cô lắc đầu thở dài: “Không phải vì chúng con có bao nhiêu trong sạch cao thượng, chỉ là những gì chúng con có đã đủ rồi. Giờ đây chỉ muốn sống cuộc sống yên bình trong quãng đời còn lại.”
Đối với Mộ Thiển mà nói, so với cuộc sống hiện tại, thì dường như cuộc sống từng gian nan khổ cực mà lại bình đạm trước đó mới là cuộc sống làm cô muốn hướng đến nhất.
Nhà họ Mộ lúc đó rất nghèo, vì để kiếm tiền mà làm một lúc ba việc. Nhưng lúc đó cô rất đơn thuần, chỉ biết kiếm tiền.
Mà sẽ không như bây giờ, mỗi ngày sống giữa cuộc sống tình cảnh hỗn loạn, anh lừa gạt tôi, đấu đá lẫn nhau như thế này, khiến cô không thể nào thích nghi.
“Con đừng mơ mộng hão huyền nữa.”
Ông cụ Cố “bổ thêm một đao” không hề khách sáo: “Thân phận của con, con tự biết rõ, không phải chuyện con có thể buông xuôi trọng trách được. Nhóc con à, có biết vì sao ông khăng khăng hợp Fryer cùng trung tâm thương mại Hòa Mỹ với anh em bọn con không? Đó là bởi vì tiền đầu tư thành lập ban đầu của Fryer và trung tâm thương mại Hòa Mỹ có một nửa đều là lấy từ mẹ con.”
“Phù… khụ khụ…”
Cố Khinh Nhiễm đang ăn cơm vốn không muốn nói chen lời, nhưng lời nói của ông cụ Cố thật sự khiến anh ta ngạc nhiên không nhỏ.
“Ông nói gì? Là Thượng Quan Uyển Nhi đã chi một nửa tiền?”
Anh ta nhìn về phía ông cụ Cố, sau đó lại nhìn Mộ Thiển. Không chỉ nhíu mày, trong lòng còn nghi ngờ sâu hơn.
Người cũng nghi ngờ còn có Mộ Thiển.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang bình tĩnh, đũa đang cầm trong tay khuẩy cơm, chậm chạp nói: “Nếu con đoán không lầm, tất cả những người gây dựng cơ nghiệp đi theo bà ta lúc đầu đều được bà ta cho tiền phải không?”
Ông cụ Cố sửng sốt nhìn Mộ Thiển, sau đó nặng nề gật đầu, giơ ngón tay cái về phía cô. “Con thật thông minh.”
Cạch!
Mộ Thiển thẳng thừng đập đũa xuống bàn, có hơi nổi giận: “Con thật không biết Thượng Quan Uyển Nhi có ý gì? Nếu đã đứng ra nói cho con biết bà ta là mẹ con, vậy vì sao còn phải giấu nhiều chuyện như vậy? Còn có cái người cậu chủ nhỏ gì đó có quan hệ gì với con? Dựa vào cái gì con vừa sinh ra thì phải gánh vác nhiều như thế.”
Trong lòng cô rất tức giận.
Tổng hợp những chuyện xảy ra trước đó và sự hiểu biết với Ẩn tộc. Trên cơ bản cô có thể kết luận rằng, Thượng Quan Uyển Nhi của bây giờ không thể đạt được trình độ giàu có vô cùng. Nhưng chắc chắn có thể nằm trong bảng xếp hạng những người giàu có.
Mẹ của cô thế mà lại là người như vậy.
Tâm trạng Mộ Thiển đang rất phức tạp, rất tệ.
“Còn có Mặc Vân Kính. Ha ha! Một kẻ hèn nhát ngoài mặt, bên trong lại cất giấu bao nhiêu bí mật? Lại còn có thể sống tự nhiên như thường không bị ai phát hiện trong nhà họ Mặc.”
Nếu như không phải hôm nay Mặc Vân Kính cho cô một thẻ ngân hàng cùng tập đoàn CG, thì cô thậm chí còn cho rằng Thượng Quan Uyển Nhi nghèo vô cùng.
“Con cũng không thể trách hai người họ. Còn có rất nhiều chuyện con chưa biết đấy. Với lại, họ còn có tiền, tài sản để lại sau này đều là của con với anh trai. Nếu không phải quy tắc trong tộc là ngôi vị tộc trưởng Ẩn tộc truyền cho nữ không truyền cho nam thì mẹ con lại càng muốn truyền lại cho anh con hơn.”
Ông cụ Cố tận tình khuyên bảo Mộ Thiển.
“Vậy con lại vui, may con là nam.” Cố Khinh Nhiễm nói châm chọc bên cạnh.
“Cút!” Mộ Thiển trừng mắt nhìn anh ta, trong lòng rất khó chịu.
“Con đã từng gặp hết những cấp dưới của bà ta. Nếu như đoán không sai, mỗi năm công ty của tất cả bọn họ đều sẽ chia cho bà ta hoa hồng và lợi nhuận cổ phần thuộc về bà ta. Tính theo thời gian thì Thượng Quan Uyển Nhi đã có thể có đế chế kinh doanh của riêng mình rồi, vì sao còn trốn tránh ẩn nấp?”
Tiền!
Tiền nhiều vô cùng!
Mặc dù đó là suy đoán của cô, nhưng hôm nay mới thật sự biết được tình hình bên trong của Thượng Quan Uyển Nhi. Thậm chí cô nghi ngờ chính mình, còn có bao nhiêu chuyện cô không biết.
Người cũng kinh ngạc còn có Cố Khinh Nhiễm.
Anh ta từ từ đặt đũa xuống, dựa vào ghế, bỗng không muốn ăn nữa.
“Bà ta đang ở đâu? Vì sao bây giờ không lộ mặt, định vứt thẳng cục diện hỗn loạn cho con với Mộ Thiển hả?”
Thật sự chịu đủ rồi.
Không hiểu sao có thể có người mẹ ích kỷ đến vậy.
Uổng cho người làm mẹ.
Ông cụ Cố lắc đầu: “Ông cũng không rõ, cô chủ thích chu du khắp nơi. Cho dù là công ty bà ấy cũng giao lại cho Mặc Vân Kính lo liệu, từ đó chưa từng xen vào!”
“Chà, bà ta thật biết hưởng thụ, thật biết đầu tư!” Cố Khinh Nhiễm khoanh tay trước ngực, bĩu môi, tâm trạng vô cùng khó chịu.
Mộ Thiển cũng rơi vào im lặng, không biết nên nói cái gì mới phải.
Ba người cứ ngồi như vậy, không lên tiếng một lúc lâu.
Sau đó, Mộ Thiển mới mở miệng nói: “Nếu những gì con đoán đều không có vấn đề, vậy thì con sẽ không tiếp nhận tập đoàn CG, và cũng sẽ không quản lý Fryer, cứ để thế đi. Dù sao đền tiền cũng không phải tiền của con. Con lại muốn xem xem Thượng Quan Uyển Nhi định bao giờ xuất hiện.”
Không phải cứ không muốn ra mặt sao, Mộ Thiển nghĩ chi bằng thừ kích tướng xem sao.
“Con tán thành.” Cố Khinh Nhiễm gật đầu.
“Kìa, đứa trẻ này, con …” Ông cụ Cố lại muốn nói gì đó, nhưng lời tới miệng lại nuốt trở vào, do dự một lúc lâu cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
“Haizz, đường là bọn con tự mình chọn. Mẹ con các người rồi cũng phải gặp mặt nhau. Tùy các con, tùy các con thôi. Ông già rồi, không quản nổi những chuyện này…”
Đang nói thì đứng dậy, quay người đi thẳng ra khỏi phòng ăn.
Bởi vì vừa rồi có chuyện quan trọng muốn nói, vì vậy tất cả người giúp việc và bảo vệ đã lui ra.
Bây giờ ông cụ Cố đã lên lầu, phòng khách rộng lớn chỉ còn Mộ Thiển và Cố Khinh Nhiễm.
Hai người ngồi một lúc, Mộ Thiển bất lực nói: “Anh nói xem, nếu như em trốn tới nơi xa, thay tên đổi họ thì họ còn có thể tìm được em không?”
Họ?
Họ là ai?
Cố Khinh Nhiễm nghĩ một lúc, cảm thấy những người kia có lẽ là Thượng Quan Uyển Nhi.