Mộ Thiển không nhịn được hít một hơi, lần đầu tiên cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé và bất tài.
Lúc đầu cô cảm thấy mình cả đời này đều không muốn làm con gái của Thượng Quan Uyển Nhi, thậm chí có chút hận bà ta.
Bây giờ vất những quan hệ đó sang một bên, chỉ nói riêng về năng lực của Thượng Quan Uyển Nhi, thật sự không thể xem thường được, có thể xem bà ta là người tuyệt vời nhất trong số những người tuyệt vời.
Không hổ là con gái của Thượng Quan Uyển Nhi, quả thật rất lợi hại.
Có điều...
“Hoằng Uyên là cái gì? Sao trước kia em lại chưa từng được nghe về Hoằng Uyên này vậy?”
Mộ Thiển nghi hoặc nhìn Mặc Cảnh Thâm, mong chờ anh có thể cho mình một đáp án.
Câu hỏi của cô, cũng là vấn đề mà Mặc Cảnh Thâm muốn biết.
Ông cụ Mặc trước khi chết có đưa cho anh một miếng ngọc bích màu đen, khi ngâm nó vào trong nước nóng thì sẽ lập tức chuyển sang màu xanh đậm.
Mà hai chữ xuất hiện trên miếng ngọc bích chính là... Hoằng Uyên.
Cho nên, rốt cuộc Hoằng Uyên là cái gì?
Lúc trước Mặc Cảnh Thâm để James đi đều tra, nhưng khi điều tra đến cuối cùng thì phát hiện thân phận của Hoằng Uyên rất đặc biệt. Lúc đó anh không có nhiều thời gian, vì không muốn gây ra nhiều phiền phức cho Mộ Thiển, cho nên anh không điều tra nữa.
Nhưng trước khi đến Ẩn tộc, anh vẫn cử người đi điều tra mọi chuyện liên quan đến Hoằng Uyên.
“Trước mắt, anh cũng không biết.”
Mặc Cảnh Thâm cũng âm thâm nuôi dưỡng thế lực của riêng mình, mặc dù đã có năng lực kinh người, nhưng Mặc Cảnh Thâm không ngờ anh vẫn còn kém Thượng Quan Uyển Nhi nhiều như vậy.
Mặc dù anh biết Thượng Quan Uyển Nhi được như ngày hôm nay đều nhờ vào công lao của Mặc Vân Kính, nhưng cho dù thế nào, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn cảm giác được thực lực, nếu không cũng sẽ không thể kết hôn với Mặc Vân Kính.
“Không biết?”
Mộ Thiển càng không thể bình tĩnh được.
Trong lòng Mộ Thiển, Mặc Cảnh Thâm đã vô cùng lợi hại rồi.
Nhưng bây giờ đến cả Mặc Cảnh Thâm cũng không biết là tình huống thế nào, vậy thì cô càng thêm ngạc nhiên hơn.
“Chính xác mà nói, anh vẫn chưa tìm hiểu chi tiết về Hoằng Uyên, và ai là người đứng sau Hoằng Uyên.”
“Anh cũng không biết?”
Trong lòng Mộ Thiển càng chấn động hơn, nếu như đến cả Mặc Cảnh Thâm cũng không biết Hoằng Uyên là cấp độ gì, huống chi là điều tra đến thế lực thần bí phía sau Thượng Quan Uyển Nhi, vậy sao cô có thể là đối thủ của bọn họ chứ?
Mộ Thiển mang theo sự hoài nghi cầm trang hồ sơ cuối cùng của Mặc Vân Kính.
“Mặc Vân Kính, nam, năm mươi tám tuổi, người Việt Nam. Ba mẹ đều mất sau khi sinh, được ông cụ Mặc đưa về nhà họ Mặc nuôi dưỡng. Bề ngoài là người thành thật trung hậu, không tranh không cướp, nhưng thật ra cũng âm thầm nuôi dưỡng thế lực. Tình hình cụ thể... không rõ?”
Mộ Thiển nhíu mày, nâng mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Không rõ là ý gì, ông ta còn lợi hại hơn Thượng Quan Uyển Nhi sao?”
Vốn dĩ Mộ Thiển rất ghét người nhà Thượng Quan, có chút chùn chân: “Em... em muốn về nhà.”
Cô thật sự muốn về nhà.
Con mẹ nó, đây là cái gì chứ?
Lấy trứng chọi đá cũng không nói cô?
Mộ Thiển thậm chí còn có chút hối hận vì lúc đầu khi ở nhà đã bắn Mặc Vân Kính một phát.
May mà cô vẫn có giá trị lợi dụng, nếu không có phải hai vợ chồng bọn họ có giết cô trong mấy phút đồng hồ không?
Nghe thấy Mộ Thiển nói như vậy, Mặc Cảnh Thâm giơ tay vút mũi, bị cô làm cho buồn cười: “Lên thuyền cướp rồi mà còn muốn thoát thân, không dễ như vậy đâu.”
“Mặc Cảnh Thâm, sao anh không nói cho em sớm hơn chứ?”
Cô than một tiếng, ném mấy tờ giấy mỏng lên trên bàn, dựa vào ghế sô pha, tay ôm mặt, thỉnh thoảng liết nhìn những tài liệu trên bàn qua kẽ tay càng khiến tâm trạng của cô trở lên trầm trọng hơn.
“Có nói cũng không thể thay đổi bất kỳ vấn đề gì cả, cuối cùng vẫn phải đối mặt với hiện thực thôi.”
Anh cầm ba phần tài liệu trên bàn lên, tùy ý quét qua, cầm bật lửa đốt.
Ngọn lửa nhỏ càng lúc càng bùng cháy mạnh mẽ, một làn khói nhẹ bốc lên.
Mặc Cảnh Thâm cầm một góc tờ giấy A4, nghiêng nhẹ cho đến khí nó cháy hết thì vất vào gạt tàn.
Nhìn mấy tờ giấy biến thành tro trong gật tàn, Mộ Thiển càng cảm thấy bất an.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô mới nói: “Thâm, em cảm thấy... chúng ta vẫn nên ở lại đây. Dù sao cho dù có làm tộc trưởng Ẩn tộc cũng không có gì không tốt cả. Ăn ngon uống say, tận hưởng vinh hoa phú quý, anh nói có đúng không?”
Cô thật sự không còn biện pháp nào nữa.
Đối mặt với đối thủ mạnh mẽ như vậy, tiếp tục vùng vẫy chỉ là sự phản kháng dũng cảm mà thôi. N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Cô ủ rũ gục đầu xuống, bị buộc phải lựa chọn.
Lựa chọn hy sinh bản thân mình, thành toàn cho Mặc Cảnh Thâm và Bạc Dạ, để bọn họ bình an rời khỏi Ẩn tộc.
“Cô nhóc ngốc.”
Mặc Cảnh Thâm giơ tay bóp gương mặt trắng bóc tràn đầy collagen của cô, nhẹ nhàng nói: “Gặp chuyện cũng không phải ủ rũ như vậy, chuyện lớn thế nào cũng có anh gánh cho, em lo lắng cái gì chứ.”
“Nói thì nói như vậy. Nhưng mà... Ai...”
Mộ Thiển biết Mặc Cảnh Thâm đang an ủi cô, nhưng cô vẫn vô cùng cảm động.
Cô mở rộng hai tay ôm anh, dụi đầu vào lồng ngực anh, giống như một con thú cưng đang làm nũng vậy, dính người mà lại đáng yêu.
“Không có nhưng mà. Anh nói lại lần nữa, có Mặc Cảnh Thâm anh ở đây, vĩnh viễn sẽ không để em ở lại Ẩn tộc một mình đâu.”
Nếu như đến cả chút bản linh này mà anh cũng không có, vậy anh hoàn toàn không có tư cách đứng bên cạnh Mộ Thiển.
“Ờ.”
Mộ Thiển qua loa đáp lại một tiếng, có lẽ không tin Mặc Cảnh Thâm, lại cảm thấy đàn ông thích thể diện, cho nên không muốn vô tình vạch trần trước mặt anh.
Cô lại hỏi: “Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
“Tương kế tựu kế.”
“Tương kế tựu kế?”
“Chỉ có như thế, mới có thể giải quyết được vấn đề cốt lõi này. Thượng Quan Phượng Mẫn đã lớn tuổi rồi, không còn nhiều thời gian nữa. Mà bây giờ Ẩn tộc đang loạn trong giặc ngoài, nếu Thượng Quan Phượng Mẫn thật sự chết thì hoàng thất nước C sẽ bắt đầu ra tay với Ẩn tộc. Cho dù là Thượng Quan Uyển Nhi hay là chúng ta, đều không có lối thoát.”
Dù sao bây giờ thân phận của Mộ Thiển chính là thiếu chủ người kế thừa chức vị tộc trưởng trong tương lại.
“Mặc dù nói rất có đạo lý. Vậy sao khi chúng ta đồng ý không phải em sẽ trở thành tộc trưởng Ẩn tộc sao? Đến lúc đó em sẽ thoát thân thế nào?”
Điều Mộ Thiển lo lắng nhất chính là mình không thể rời khỏi Ẩn tộc.
“Chuyện phía sau anh tự có sắp xếp, ngày mai em đi gặp Thượng Quan Phượng Mẫn, làm theo sắp xếp của bà ta.”
“Được thôi.”
Không còn bất kỳ lựa chọn nào khác, Mộ Thiển ngoại trừ nghe theo Mặc Cảnh Thâm, trong lòng cũng không có bất kỳ cách nghĩ và dự định nào cả.
“Boss. Boss. Bà chủ?”
Đúng lúc bày, dưới tầng vang lên tiếng của Hàn Đống.
“Em nằm ở đây một chút đi, anh xuống dưới xem sao.”
Mặc Cảnh Thâm vỗ vai Mộ Thiển, đứng dậy đi xuống, đóng cửa phòng ngủ lại.
Xuống tầng, Hàn Đống vô thức nâng mắt ngước nhìn tầng hai, thấy Mộ Thiển không xuống cùng, liền ra hiệu cho Mặc Cảnh Thâm.
Hai người đi ra khỏi phòng khách Thanh Phong Các, đi đến tòa nhà phụ nơi ở của Hàn Đống.
Trong phòng khách của tòa nhà phụ, Hàn Đống đưa cho Mặc Cảnh Thâm một bức thư: “Boss, người của chúng ta đã tìm ra được tuyến đường của mật đạo Ẩn tộc, cũng tìm được nơi giam cầm Bạc Dạ rồi. Nhưng... không thấy Nghê San San đâu cả.”
Mặc dù Nghê San San có thù với Mộ Thiển, người đó có sống hay chết cũng không có gì phải quan tâm, nhưng chính vì cô ta có gương mặt giống với Mộ Thiển, mới là một phiền phức.
Đương nhiên, thứ nào cũng đều có lợi và hại.
Mặc dù cô ta là một phiền phức, nhưng cũng là một vương bài.
“Toàn lực điều tra tung tích của cô ta.”
Mặc Cảnh Thâm vừa nói, vừa mở bức thư Hàn Đống đưa cho anh.
“Vâng, tôi đã cử người đi tra rồi.”
Hàn Đống đáp lại một tiếng, sau đó nói: “Bạc Dạ đang bị nhốt ở thủy lao, người của chúng ta muốn mang anh ta ra ngoài thì bị anh ta từ chối. Anh ta nói bây giờ mà ra ngoài sẽ dễ đánh rắn động cỏ, nên bảo tôi đưa phong thư này cho anh trước.”
Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn Hàn Đống, sau đó ánh mắt rơi trên bức thư trong tay, cẩn thận đọc nội dung bức thư.
Nội dung trong bức thư chẳng qua là anh ta nghe trộm được cơ mật của Ẩn tộc, người của Ẩn tộc vốn dĩ muốn giết anh ta, nhưng bởi vì có thể dùng anh ta để cản trở Mộ Thiển, có giá trị lợi dụng, nên giữ lại mang cho anh ta.
Chỉ có điều, cho dù đến cuối cùng, anh ta cũng chỉ có một con đường chết.
Bởi vì bí mật mà anh ta nghe trộm về Ẩn tộc chính là...
Mặc Cảnh Thâm nắm chặt bức thư trong tay, hơi nheo mắt: “Qủa nhiên, tôi biết Ẩn tộc giấu rất nhiều mờ ám mà.”
“Đốt đi.”
Anh đưa thư cho Hàn Đống: “Chuyện này không cần phải để Thiển biết.”
“Vâng.”
Hàn Đống gật đầu, đốt sạch bức thư rồi ném tro vào thùng rác, rót một cốc nước, đổ vào.
“Đúng rồi, James muốn gặp anh.”
Mặc dù Hàn Đống không biết James là ai, nhưng mơ hồ cũng có thể đoán ra được cái gì đó, chỉ có điều chuyện mà Boss không muốn nói, đương nhiên cũng có đạo lý riêng, anh ta cũng không tiện hỏi.
“Người đang ở trên tầng.”
Hàn Đống chỉ lên trên tầng, giải thích nói: “Anh ta đến đây sửa đèn.”
Bởi vì thân phận của James đặc biệt, tránh để người khác hoài nghi, anh ta chỉ đành giả làm thợ sửa điện để trà trộn vào.
Nếu không e rằng sẽ khiến người Ẩn tộc nghi ngờ.
Gương mặt đẹp trai của Mặc Cảnh Thâm có chút âm trầm, cảm thấy James không nên mạo hiểm đến đây như vậy.
Kết quả đợi khi anh lên tầng, khi nhìn thấy người “lạ mặt” đứng trước mặt mình, mọi hoài nghi của anh nhanh chóng được giải tỏa.
“Anh Ba, anh sửa trước đi, tôi đi hút điếu thuốc.
James nói với người làm cũng mình một tiếng, sau đó đi vào phòng ngủ bên cạnh, đóng cửa lại.
“Ha ha, vừa rồi có phải bị tôi dọa sợ rồi đúng không?” James nhướng mày, giang tay cười.
Mặc Cảnh Thâm rút một điếu thuốc đưa cho anh ta: “Hàn Đống nói như vậy, tôi cho rằng anh lấy thân phận thật của mình đến đây, vậy thì quá mạo hiểm rồi.”
Sự thật chứng minh, sự lo lắng của anh là quá thừa.
James đã cải trang để vào đây, không hề khiến người khác nghi ngờ. Kỹ năng hóa trang tuyệt vời có thể so với ngụy trang, nếu không phải James mở miệng nói, e rằng Mặc Cảnh Thâm không thể nhận ra anh ta được.
“Yên tâm, tôi vẫn biết chừng mực.”
Anh ta châm điếu thuốc, ngồi trên ghế sô pha đơn, nằm xuống như xác chết: “Mấy ngày nay khiến tôi mệt chết mất. Có điều tôi thăm dò được tin tức mới. William của FE đã đến vương cung nước C, anh ta có quan hệ rất tốt với vương tử nước C, e rằng lúc này anh ta đã quyết định muốn đến Ẩn tộc rồi. Ồ, còn có, anh có biết ở bên cạnh William còn có ai không?”
“Ai?”
Mặc Cảnh Thâm chưa từng nghĩ đến điều này.
Trong lòng anh, thật sự không hề đặt William vào trong mắt. N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
“Bạn tốt cũ của anh, Kiều Vi.”
“Kiều Vi?”
Năm đó trong hôn lễ của Kiều Vi và Đông Côn, Kiều Vi đã lăn giường với người đàn ông khác, hiện trường phát sóng trực tiếp đã khiến Đông Côn mất hết mặt mũi.
Đông Côn trực tiếp đến phòng tìm Kiều Vi, tát cho cô ta một cái, đẩy cô ta, cô ta ngã vào đống thủy tinh, trên mặt có một vết thương.
Vết thương vô cùng nghiêm trọng, có thể so với hủy dung.
Hơn một năm không gặp, không ngờ cô ta lại đến bên cạnh William.
Thật sự nó nằm ngoài dự liệu của anh.
“Đúng vậy. Không phải lúc trước Kiều Vi này từng ở bên Đông Côn sao, sau khi Đông Côn bị mất hết mặt mũi cũng không buông tha cho cô ta. Sau khi Kiều Vi đi nước ngoài bị Đông Côn tìm được, Đông Côn để người khác làm phẫu thuật thẩm mỹ cho cô ta, sau đó sắp xếp cô ta ở bên cạnh William.”
“Anh cũng biết người như Kiều Vi rất có mùi vị phụ nữ, thuộc loại William thích, bây giờ là người được William yêu thích, Đông Côn đã chi rất nhiều tiền để dẹp hết mọi thông tin về đám cưới đó.”
Đông Côn luôn là người có dã tâm.
Không ngờ Đông Côn thần không biết quỷ không hay đã sắp xếp Kiều Vi ở bên cạnh William rồi.
“Chuyện không quan trọng, không cần quan tâm.”
Cho dù Kiều Vi hay là William, anh cũng đều không đặt trong mắt.
Chỉ có điều khi nhớ đến Kiều Vi thì lại có chút cảm khái, cảm thấy những năm đó quả thật đã khiến Mộ Thiển chịu bao nhiêu oan ức rồi.
“Có điều... lúc đầu Nghê San San đột nhiên trở về Hải Thành, đến bên cạnh Bạc Dạ. Nếu Kiều Vi vẫn còn nắm giữ Nghê San San, e rằng sự việc sẽ không đơn giản thế đâu.”
Mặc Cảnh Thâm phân tích tình hình hiện tại, đan xen lẫn nhau, không bỏ sót chi tiết nào.
“Đúng vậy, tôi cũng đang lo lắng những chuyện này, nên mới đến báo cáo với anh.”
James nói.
“Tình hình trong nước thế nào rồi?”
“Mọi chuyện vẫn tốt đẹp. Có điều ông già Mặc Văn Trác kia vẫn luôn nhớ đến Mặc Tử Hàng, muốn bắt đứa nhỏ về. Lúc trước nghiêm khắc cảnh cáo rồi, kết quả sau khi anh đi, ông ta lại đưa người đến nha họ Mặc cướp đứa trẻ. Tôi trực tiếp cho ông ta một tội danh, cho vào tù rồi.”
“Làm tốt lắm.”
Mặc Cảnh Thâm khá đồng ý với cách làm của anh ta.
Có một số người luôn cậy già lên mặt, được voi đòi tiên: “Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên thì sao?”
“Mọi thứ đều tốt. Ảnh vẫn luôn âm thầm bảo vệ người nhà họ Mặc, Dật Phong âm thầm bảo vệ ông cụ Cố, đều không có gì khác thường. Thêm nữa là ông cụ nhà họ Cố, Cố Hồng Vũ xảy ra xung đột với Cố Khinh Nhiễm, bây giờ nhà họ Cố đã là một mớ hỗn độn rồi.”
Mặc dù Mặc Cảnh Thâm để mắt đến Ẩn tộc, nhưng cũng nghe ngóng tin tức về Hải Thành, nhưng bởi vì Trung Tâm Trại là cốt lõi của Ẩn tộc.
Người cài vào không đến lúc không thể làm gì nữa thì sẽ tuyệt đối không thể dùng.
Cho nên James mới đích thân đến báo cáo tình hình cho Mặc Cảnh Thâm.
Miệng Mặc Cảnh Thâm ngậm điếu thuốc, hút vài hơi, môi mỏng chậm rãi thở ra một làn khói mỏng.
Gương mặt đẹp trai tràn đầy sương mù, dường như bởi vì anh đang lo lắng không thể nắm bắt được một trăm phần trăm động hướng của tình thế, mà tâm sự nặng nề.
“Chỉ cần bọn họ bình an vô sự thì không có vấn đề gì, tôi tin Cố Khinh Nhiễm có thể giải quyết được chuyện nhà họ Cố.”
Nếu như chút chuyện nhỏ này còn không thể xử lý được, vậy thì sau này sao có thể đảm nhận chuyện lớn được?
“Đúng là như vậy.”
James vô cùng đồng ý gật đầu.
Anh ta ngồi trên sô pha, tay cầm điếu thuốc đưa lên miệng hút một hới, ánh mắt nhướng lên nhìn Mặc Cảnh Thâm.
Bộ dáng muốn nói lại thôi.
Vẻ mặt đó rơi vào trong mắt Mặc Cảnh Thâm, anh trầm giọng nói: “Có gì thì nói đi.”
“Cái đó...”
James sờ đầu, ấp úng nói: “Chúng tôi đã tìm ra ai đứng sau Thượng Quan Uyển Nhi rồi.”
Hôm nay đến tìm Mặc Cảnh Thâm chính là muốn nói về chuyện của Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng bởi vì tính chất nghiêm trọng của sự việc, mà anh ta cảm thấy việc này sẽ mang lại rất nhiều anh hưởng, nên có chút do dự, không biết phải nói với Mặc Cảnh Thâm thế nào.
Nghe vậy, Mặc Cảnh Thâm quay đầu, ánh mắt khó dò nhìn anh ta.
Anh và James là mối quan hệ lâu năm, chỉ cần một ánh mắt cũng biết đối phương có ý gì.
Một lúc lâu mà cũng không nói đến trọng điểm, cũng đủ để biết tính nghiêm trọng của sự việc rồi.
“Là ai?” Anh hỏi.
“Thật ra, không nên nói thế lực phía sau Thượng Quan Uyển Nhi là ai, mà là nên nói người đứng sau Mặc Vân Kính là ai. Có điều chuyện này việc này ảnh hưởng đến toàn bộ sự việc, không chắc chắn được một trăm phần trăm, tôi cảm thấy anh không biết sẽ tốt hơn.”
Anh ta suy nghĩ lại, lại không muốn nói nữa.
“Sao vậy, có phải gần đây tôi quá buông thả cho anh rồi không? Đến lượt anh dạy tôi làm việc sao?”
Sắc mặt Mặc Cảnh Thâm trầm xuống, khí tức lạnh lẽo kia tự nhiên sinh ra, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến người ta rợn cả người.
James lập tức nói: “Tôi... tôi nói, tôi nói. Thật ra, năm đó Mặc Vân Kính này được ông cụ Mặc mang bề nhà chính nhà họ Mặc nuôi dưỡng, nhưng mẹ của ông ta không hề chết. Mà là sau khi sinh Mặc Vân Kính đã vứt ông ta cho ba ông ta rồi đi. Bởi vì ba của Mặc Vân Kính đi tòng quân, chết trên chiến trường, đã để lại ông ta cho ông cụ Mặc nuôi. Ông ta sống bình yên ở nhà họ Mặc đến năm mười chín tuổi thì cuối cùng mẹ của ông ta cũng xuất hiện. Kết quả, thân phận của mẹ ông ta rất tôn quý.”
Nói đến đây, anh ta dừng lại, không có nói tiếp.
Mặc Cảnh Thâm cũng lớn lên ở nhà họ Mặc, tiếp xúc rất nhiều với Mặc Vân Kính.
Mặc dù trong mắt người ngoài, Mặc Vân Kính là người trầm tính kiệm lợi, thành thật không nói nhiều, nhưng khí chất thân sĩ toát ra từ người ông ta không phải là người bình thường nào cũng có.
Nghe những lời James nói, kết hợp với những thông tin chi tiết của Mặc Vân Kính và Thượng Quan Uyển Nhi, mơ hồ có thể đoán ra người đứng sau Mặc Vân Kính có thân phận gì.
Phải biết Thượng Quan Uyển Nhi từ chối lời cầu hôn của những vương tử hoàng thất kia, cuối cùng lựa chọn Mặc Vân Kính cũng không phải không có lý do.
Nếu ông ta thật sự là một người nghèo khổ, không có bất kỳ năng lực nào, làm sao một nữ cường nhân như Thượng Quan Uyển Nhi sẽ nhìn trúng ông ta chứ.
James chưa nói những lời còn lại, nhưng Mặc Cảnh Thâm đã có thể đoán ra được.
Anh cầm điếu thuốc trong tay, bước đến ban công phòng ngủ, đứng đó, nhìn trung tâm thành phố Ẩn tộc giống như cây vàng lá bạc không có buổi tối, Mặc Cảnh Thâm chìm vào suy tư.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Từ khi thành lập Dạ Sát đến nay, vẫn chưa có bất kỳ hành động lớn nào, bây giờ cũng nên hoạt động rồi.”
Nghe thấy Mặc Cảnh Thâm nói vậy, ánh mắt James sáng lên, vẻ mặt không kiềm chế được sự thích thú và hào hứng.
“Nếu như còn không hiện dưới ánh mắt trời nữa, thì e rằng không có ai biết Dạ Sát tồn tại đâu. He he he, nếu các anh em biết đến bước tiếp theo của anh, chắc bọn họ sẽ vui chết mất.”
James cười ha ha, hào hứng không thôi.
“Lập tức phân phó xuống, Diêm Liệt và Hàn Triết quay về bảo vệ Nghiên Nghiên và Tiểu Bảo; Cẩm Nhất dẫn người hỗ trợ Cố Khinh Nhiễm, phối hợp với mọi hoạt động của Thích Ngôn Thương, bảo vệ tốt cho bọn họ. Duệ, Khẩn, Cách Minh Duyệt, Tống Mễ Tuyết lập tức khởi hành, đến Ẩn tộc trước William.”
“Một lúc mà sử dụng nhiều người như vậy, không sợ bị người khác phát hiện sao?”
“Dưỡng binh nghìn ngày dùng binh một thời.”
Một tay Mặc Cảnh Thâm đút túi quần, một tay cầm điếu thuốc, anh mắt thanh lãnh liếc nhìn James, lại nói: “Rối ren ở Ẩn tộc rất lớn, trong mấy ngày gần đây có rất nhiều người trên thế giới đến Ẩn tộc. Có nhiều thêm mấy bọn họ cũng không ai biết.”
“Cũng phải. Vương tử nước C và William cũng sắp tới rồi, còn có một số nước khác cũng đã thèm muốn tài nguyên khoáng sản phong phú của Ẩn tộc từ lâu rồi, không thể ngồi yên không quan tâm được. Một miếng thịt mỡ thế này, không thể bỏ qua được.”
James cảm khái một tiếng, nâng tay nhìn đồng hồ: “Vậy được, tôi đi trước đây.”
“Ừ.”
Mặc Cảnh Thâm ừ một tiếng, James quay người rời khỏi phòng, rời đi cùng những người công nhân sửa điện.
Mặc Cảnh Thâm đứng trên tầng hai, nhíu mày, trong lòng dường như có một tảng đá lớn đè xuống, vô cùng nặng nề. N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Cuộc sống an ổn trong mấy năm nay khiến Mặc Cảnh Thâm quên mất cuộc sống tràn đầy mưa bom bão đạn đó.
Nếu bây giờ sóng gió lại nổi lên, anh không biết mình có cơ hội thắng khi phải đối mặt với sự đàn áp và mâu thuẫn của các thế lực Ẩn tộc, nước C và các nước khác không.
Nhưng anh biết bây giờ không có bất kỳ đường lui nào nữa, cho dù có đụng phải họng súng cũng phải đi về phía trước.
Trại Trung Tâm, Bắc Uyển.
“Hôm nay là ngày thứ ba rồi, mà Thiển vẫn trốn không gặp mặt. Chuyện này phải làm thế nào mới tốt chứ?”
Trong phòng khách, Thượng Quan Phượng Mẫn lo lắng đi đi lại lại trong phòng, tâm trạng nặng nề.
“Mẹ đừng quá lo lắng, nếu nó đã đồng ý với chúng ta thì nhất định sẽ làm. Mặc dù mấy ngày nay nó vẫn trốn không gặp chúng ta, nhưng chắc là vì chuyện máy nghe lén khiến trong lòng nó không thoải mái.”
Thượng Quan Uyển Nhi đã tiếp xúc khá nhiều với Mộ Thiển, đương nhiêu có chút hiểu biết.
“Mẹ, sao mẹ luôn nói hộ nó vậy?”
Thượng Quan Tuyết ngồi trên tấm chiếu tatami, nhấp một ngụm trà trên bàn, cong miệng, có chút bất mãn nói: “Mẹ vẫn luôn nói với con rằng nó rất tốt, nhưng con hoàn toàn không nhìn ra nó tốt ở chỗ nào cả, ngược lại lại giống như một người không được dạy dỗ vậy.”
Thượng Quan Tuyết ở Ẩn tộc là một viên ngọc quý trong gia tộc Thượng Quan, được nuôi dưỡng yêu chiều, mỗi ngày đều có rất nhiều người hầu hạ, dạy quy tắc.
Bên ngoài tỏ ra là một người con gái dịu dàng rộng lượng, nhưng bên trong lại là một người có tính cách độc ác ích kỷ.
Nhưng cho dù như vậy, cô ta vẫn xem thường Mộ Thiển, luôn cảm thấy cô là một cô gái nhà quê bước ra từ vùng thôn dã, sự tàn bạp trong tận xương cốt không thể thay đổi được.
“Câm miệng.”
Thượng Quan Uyển Nhi hét lên một tiếng: “Nó là em gái con. Tất cả mọi người đều có thể nói có như thế, nhưng riêng con là không được.”
Bà ta đột nhiên quát lên, dọa tay Thượng Quan Tuyết run rẩy.
Phải biết cô ta và Thượng Quan Uyển Nhi mặc dù không phải luôn ở cùng nhau, nhưng vẫn thường gặp mặt, ở cùng nhau.
Cô ta dường như chưa từng thấy Thượng Quan Uyển Nhi tức giận.
“Mẹ... mẹ vì nó mà mắng con sao?”
Thượng Quan Tuyết ngẩn ra hai giây, sau đó sức lực giảm xuống, nhất thời có chút khó chịu.
Cô ta đặt mạnh cái cốc trong tay xuống bàn, bởi vì dùng lực quá mạnh nên nước trong cốc văng ra tràn khắp bàn.
“Có phải trong lòng mẹ luôn cảm thấy Mộ Thiển tốt hơn con về mọi thứ không? Con chính là một con bệnh, cản trở mẹ, đúng không?”
Cô ta giơ tay ôm ngực, nghẹn họng, biểu cảm vô cùng đau khổ, dường như vết thương đã lành bị tróc vẩy, lại chảy máu.
“Uyển Nhi, sao con lại quát con bé? Nó cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương thôi. So với Mộ Thiển, con bé không có thoải mái hơn nó đâu.”
Bởi vì Thượng Quan Tuyết được Thượng Quan Phượng Mẫn nuôi lớn, cho nên bà ta rất cưng chiều và yêu thích cô ta.
Thấy mẹ con Thượng Quan Uyển Nhi cãi nhau, bà ta đương nhiên đau lòng cho cháu ngoại.
“Đáng thương cái gì? Bây giờ nó đã lớn rồi, không phải là trẻ con, mẹ đừng có nuông chiều nó nữa có được không.”
Thượng Quan Uyển Nhi rất là bất lực.
Bà ta biết Thượng Quan Tuyết sống cũng không dễ dàng gì, chịu rất nhiều đau khổ, một mình cô ta cũng đã chịu đựng rất nhiều.
Nhưng con người trên thế giới này, có ai có thể sống thoải mái đâu chứ.
Cô ta nên học được kiên cường, học được bao dung.
“Mẹ nuông chiều nó chỗ nào? Con có biết bao nhiêu năm này con có bị bệnh tật dày vò đau khổ thế nào không? Mộ Thiển có lúc nào bị bệnh tật dày bò đến sống đi chết lại như con bé không?”
“Mẹ, con không phải đang so với mẹ xem ai khổ hơn, con chỉ đang nói cho nó về cách sống và phẩm chất bên ngoài thôi.”
“Con có ý gì, cảm thấy mẹ dạy con bé không được tốt sao?”
Chính vì thế, Thượng Quan Uyển Nhi và Thượng Quan Phượng Mẫn cãi nhau.
Âm thanh tranh luận không ngừng vang lên, giống như một cuộc thi tranh luận, không ai chịu thua.
Ngược lại đương sự Thượng Quan Tuyết lại mặt lạnh liếc nhìn hai người bọn họ, sau đó đứng dậy, rời khỏi phòng khách.
Cô ta tuyệt đối không tin Mộ Thiển còn sống khổ hơn cô ta.
Rõ ràng cô ta mới là người phải chịu đựng nhiều nhất, nhưng tại sao nhiều người như vậy cứ nói đỡ cho cô chứ?
Thanh Phong Các.
Mộ Thiển đang nghỉ ngơi trong Thanh Phong Các, Mặc Cảnh Thâm mở cửa bước vào. Nhìn thấy Mộ Thiển đang mở mắt trừng trừng mà làm ổ trên giường, không biết đang suy nghĩ gì.
"Có khách tới."
Mộ Cảnh Thâm đi tới, ngồi xuống bên mép giường, dùng lòng bàn tay lớn vuốt ve gò má cô, vừa cưng chiều vừa dịa dàng nói: "Không phải Thượng Quan Uyển Nhi và Thượng Quan Phượng Mẫn."
Anh biết rằng bây giờ Mộ Thiển rất nhạy cảm và kháng cự lại hai người này, chắc chắn không muốn nhìn thấy họ.
"Thượng Quan Tuyết hay Mặc Vân Kính?"
Chỉ có mấy người này có thể xuất hiện ở Thanh Phong Các vào lúc này, nghĩ bằng đầu ngón tay cũng biết là ai.
"Thượng Quan Tuyết."
"Cô ta đến đây làm gì?"
Mộ Thiển cong môi, nắm lấy tay Mặc Cảnh Thâm, nghịch ngợm đầu ngón tay của anh: "Không muốn gặp."
Đùa bỡn tính khí nhỏ này một chút.
Vẻ ngoài này không giống với Mộ Thiển.
Mặc Cảnh Thâm biết cô không thích Thượng Quan Tuyết cho lắm, nhất định có mâu thuẫn với cô ta.
"Mặc dù không thích cô ta, nhưng Thượng Quan Tuyết bốc đồng và dễ giận, điều này có thể có ích."
"Ngay cả em cũng biết cô ta có tính bốc đồng, thì anh cũng không biết bọn họ làm cách nào để an bài Thượng Quan Tuyết đi làm vương phi nước C."
Mộ Thiển liếc nhìn anh, tỏ ý không hiểu.
"Chuyện em có thể nghĩ ra được sao em dám chắc họ không nghĩ đến được chứ?"
Mặc Cảnh Thâm nhắc nhở cô.
Giọng anh trầm xuống, mắt Mộ Thiển sáng lên, cô đột ngột ngồi dậy khỏi giường, nắm chặt tay anh: "A Thâm, ý anh là... họ sẽ..."
"Suỵt."
Không đợi Mộ Thiển lên tiếng, Mặc Cảnh Thâm đã đặt ngón tay lên môi làm động tác "suỵt", ý nói với cô "tai vách mạch dừng".
Mộ Thiển gật đầu, đến gần anh: "Làm sao anh biết?"
Đến bây giờ họ cũng chưa từng nói chuyện này với Mộ Thiển, thậm chí Mộ Thiển còn không nghĩ về nó theo hướng khác. N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Nhưng khi Mặc Cảnh Thâm đột ngột nói điều này, Mộ Thiển cảm thấy rằng vẫn có một khả năng nhất định.
Dẫu sao thì bây giờ cũng không rõ tung tích Nghê San San, nếu để Nghê San San thay thế Thượng Quan Tuyết thì cũng không phải là không thể.
Quốc vương nước C trước đây chưa từng gặp mặt Thượng Quan Tuyết, lựa chọn kỹ càng một người phụ nữ khác để thay thế cũng không phải không thể được.
"Đi gặp cô ta một chút đi."
Mặc Cảnh Thâm không nói quá nhiều về chuyện này, nhưng cũng sắp xếp giúp Mộ Thiện một chút, đi xuống lầu gặp Thượng Quan Tuyết một lần.
"Được, em xuống ngay."
Mộ Thiển thích thú, đứng dậy dọn dẹp một chút rồi lập tức rời khỏi phòng ngủ.
Mặc Cảnh Thâm ở trong phòng ngủ chứ không đi xuống lầu.
Thực ra, ý nghĩ vừa rồi chỉ là phỏng đoán mà thôi.
Hàn Đống đến báo tin đã tìm được Bạc Dạ, nhưng không thấy Nghê San San, nói lên chuyện này có vấn đề.
Nghê San San là một người bình thường, cô ta ở cùng với Bạc Dạ, nếu Thượng Quan Uyển Nhi muốn gây khó dễ với Mộ Thiển, giết một người vô dụng như Nghê San San mới là kích động lớn nhất.
Nhưng không những không giết được Nghê San San, chúng còn giấu người đi nơi không tìm thấy, đó là mối nghi ngờ lớn nhất.
Phòng khách ở tầng dưới.
Khi Mộ Thiển đi xuống lầu, cô nhìn thấy Thượng Quan Tuyết đang ngồi trong phòng khách uống trà nhàn nhã, dáng vẻ bình thản này rất không tự nhiên.
Những ngày gần đây, Thanh Phong Các vẫn không cho ai vào, nhưng Mặc Cảnh Thâm lại để Thượng Quan Tuyết vào, có lẽ là vì anh cho rằng Thượng Quan Tuyết có giá trị lợi dụng.
"Chị tới đây làm gì?"
Mộ Thiển đi đến chỗ cô ta rồi ngồi xuống, dựa vào ghế, bắt tréo hai chân, tay đặt lên đầu gối, mặc dù đang cười nhưng cả người lại toát ra một khí chất mạnh mẽ, ngược lại nhìn cô càng giống chị gái của Thượng Quan Tuyết hơn.
Thượng Quan Tuyết đang uống trà, thấy Mộ Thiển ngồi ở phía đối diện với tư thái cao cao tại thượng, trong lòng dâng lên cảm giác không thoải mái.
"Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không xuống."
Cô ta đặt ly xuống, hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ rất khinh thường.
Tự xưng là công chúa Ẩn Tộc, một thường dân như Mộ Thiển sao có thể so sánh với cô ta chứ?
"Chị cũng đích thân tới rồi, tôi không xuống gặp mặt chị không phải là rất không thích hợp sao."
Mộ Thiển thực sự không muốn nhìn thấy Thượng Quan Tuyết, nếu không phải vì gần đây cô ở Ẩn Tộc không tìm ra đầu mối, không biết nên bắt đầu mở lỗ hổng ở đâu thì cô cũng sẽ không để tâm đến Thượng Quan Tuyết.
"Nói đi, hôm nay tới tìm tôi là có chuyện gì."
Mộ Thiển thẳng thắn vào vấn đề, không muốn vòng vo với Thượng Quan Tuyết.
Thẳng thắn như vậy khiến Thượng Quan Tuyết có chút kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn cô, im lặng một lúc rồi mím môi, lời ra đến khóe miệng nhưng hồi lâu cũng không nói ra.
Không biết vì sao trong lòng mặc dù rất coi thường Mộ Thiển, nhưng luôn cảm thấy cô có một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ, khuôn mặt lạnh lùng mang theo vẻ lạnh lùng tỏ ý người khác đừng động vào, khiến cô không thể tiếp cận được.
"Không nói? Nếu không nói, thì tôi lên lầu ngủ."
Có lẽ vì đang mang thai, nên gần đây cô ngủ gật rất nhiều, cứ muốn ỷ lại vào giường mãi không muốn đứng lên.
"Tôi chỉ muốn hỏi cô, nếu đã tới Ẩn Tộc rồi, tại sao cô vẫn chưa đồng ý với ước định của bà nội?"
Đây là điều mà Thượng Quan Tuyết lo lắng nhất.
Nói trắng ra là thân thể cô ta vẫn không tốt lắm, hy vọng Mộ Thiển có thể đồng ý chuyện của Thượng Quan Phượng Mẫn sớm một chút, đồng thời chữa cho cô ta.
"Là chuyện này à?"
Mộ Thiển nhướng mày cười cười, rũ mi mắt xuống, cúi đầu nghịch móng tay.
Đúng lúc này, Mộ Cảnh Thâm bước xuống lầu, tự mình giúp cô pha một ly trà, đi tới đưa cho cô: "Nào, uống chút nước đi."
"Ừ."
Sự chăm sóc tỉ mỉ của người đàn ông này dành cho cô có lẽ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của Mộ Thiển.
Một tia nắng trong cuộc đời tăm tối và tệ hại khiến cô cảm nhận được đôi chút ấm áp.
"Uống từ từ, cẩn thận bỏng. Anh sẽ ngồi lại với Hàn Đông một lát, nếu có việc thì tới đó tìm anh."
Hai người phụ nữ đang nói chuyện phiếm, Mộ Cảnh Thâm ở đây khá không thích hợp, anh muốn đi tòa nhà phụ tìm Hàn Đống, trùng hợp có việc muốn thương lượng với anh ta.
"Đi đi, lát nữa em cũng qua."
Mộ Thiển một tay bưng trà, một tay rất tự nhiên cầm lấy tay Mộ Cảnh Thâm, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đẹp trai vô cùng, tâm trạng rất tốt.
Cảnh tượng yêu thương sâu đậm rơi vào trong mắt Thượng Quan Tuyết, không tránh khỏi khiến cô ta thấy xem thường.
Cô ta hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, không muốn thấy hai người tiếp tục thể hiện tình cảm, chỉ cảm thấy chói mắt.
Bàn tay đặt trên tay vịn từ từ nắm chặt thành nắm đấm, tức giận đến phát run.
Tại sao một người bình thường như Mộ Thiển có thể tìm được một người đàn ông tốt như vậy, nhưng hiện tại cô ta vẫn lẻ bóng một mình, thậm chí một người bạn trai cũng không có.
Cô ta cũng từng vừa ý một người đàn ông ở Ẩn Tộc, từng thích một người.
Nhưng khi cô ta lấy hết can đảm để tỏ tình với người đàn ông kia thì lại bị từ chối.
Lý do từ chối hóa ra là...
"Tuyết, cô là thiếu chủ của Ẩn Tộc, tương lai cô sẽ gả cho quốc vương nước C, tôi không xứng với cô."
Mọi người đều biết sự tồn tại của Thượng Quan Tuyết, và họ cũng biết rằng cô ta sẽ kết hôn với vương tử nước C, nhưng mọi người đều nghĩ rằng cô ta là con của con gái thứ hai của Thượng Quan Phượng Mẫn sống trên đảo.
Bởi vì điều này, cô ta thậm chí không có cơ hội để yêu.
So với Mộ Thiển, cô ta không phải đáng thương nhất sao?
Thượng Quan Tuyết cảm thấy rất đau lòng cho bản thân.
Cô ta nhớ lại đủ thứ trong đầu, và khi tâm trí trở lại minh mẫn, cô ta phát hiện ra rằng Mộ Thiển đang nhìn chằm chằm vào cô ta.
Mặc Cảnh Thâm đã rời khỏi phòng khách.
"Nhìn cái gì?"
Cô ta có chút tức giận vặn lại, trông như một đứa trẻ mới lớn, rất dễ nổi nóng với người khác.
“Thật ra tôi cũng rất tò mò, tính tình của cô dễ tức giận lại cáu kỉnh, đến lúc đó nếu thật sự gả vào hoàng gia nước C, không sợ bị người khác tính kế à?”
Cô ở một bên nói lời sáo rỗng.
“Tôi…”
Cô ta ngồi thẳng dậy, định mở miệng nói gì đó, nhưng lời tới bên môi lại bị cô ta nuốt ngược trở vào.
Mím môi một lúc lâu sau mới thành thật nói: “Chuyện của tôi không cần cô lo. Tốt nhất là cô vẫn nên quan tâm đến chính mình đi.”
“Nếu không cần tôi lo thì cô đến Thanh Phong Các tìm tôi làm gì?”
Mộ Thiển nhìn Thượng Quan Tuyết với ánh mắt không có gì gọi là hòa nhã.
Đối mặt với cô công chúa già mồm giả tạo, cô cũng không có nhiều kiên nhẫn để cư xử khách sao với cô ta như vậy.
Huống chi ở trong mắt Mặc Cảnh Thâm, anh đối với Thượng Quan Tuyết đều là khinh thường, vậy cô còn coi trọng Thượng Quan Tuyết để làm gì.
“Tôi…”
Thượng Quan Tuyết lập tức nghẹn lời, tức giận vỗ mạnh vào tay vịn của ghế ngồi, trừng lớn mắt nhìn Mộ Thiển, cắn răng suy nghĩ một hồi lâu mới mở miệng nói: “Tôi chỉ là muốn nói với cô, làm tộc trưởng của Ẩn tộc không có gì là không tốt cả. Cô phải biết là khoáng sản hay tài nguyên của Ẩn tộc đều rất phong phú, ngân sách thì vô cùng nhiều tiền, chờ sau này trở thành tộc trưởng Ẩn tộc, cô sẽ có vàng bạc tiền tài tiêu xài không hết, vậy vì sao mà không đồng ý? Nếu không phải tôi không đủ tư cách, nếu không phải bởi vì cô đã kết hôn rồi còn sinh con, tôi cũng sẽ không nhường cơ hội này cho cô.”
Nhưng lời này mà cô ta nói ra, đều là lời ăn ngay nói thật.
“Có nhiều tiền như vậy thì có ích lợi gì? Mộ Thiển tôi trông rất giống với người không có tiền tiêu sao? Thật ra, điều làm tôi hoang mang nhất chính là, cô rốt cuộc là bị bệnh gì vậy, mà nhất định phải để tôi chữa trị cho cô?
Cô hỏi ra vấn đề mà trong lòng thật sự thắc mắc.
“Dựa vào đâu mà tôi phải nói cho cô nghe?”
Thượng Quan Tuyết có hơi trốn tránh, giống như không muốn để lộ nhược điểm của mình ra trước mặt Mộ Thiển.
“Cô không nói cũng không sao, đợi thêm mấy ngày nữa Thượng Quan Phượng Mẫn cũng sẽ nói cho tôi nghe thôi. Sớm hơn một ngày hay muộn hơn một ngày, đối với tôi mà nói đều không sao cả.”
“Mộ Thiển, có phải cô hơi quá đáng rồi không, tôi với cô, ở Ẩn tộc…”
Tính tình kích động của Thượng Quan Tuyết còn đang muốn nói thêm cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là im lặng ngồi xuống, thở phào một hơi, vô lực dựa lưng vào ghế tựa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, trông rất là uể oải, nhưng đôi mắt vẫn tràn ngập oán khí nhìn chằm chằm Mộ Thiển nói: “Còn có thể là cái gì nữa… Thật ra… tình trạng thể chất của tôi giống với Mặc Cảnh Thâm.”
Không còn đường sống để lựa chọn, Thượng Quan Tuyết chỉ đành phải bẩm báo chi tiết.
“Giống như Cảnh Thâm?”
Mộ Thiển hơi nhướn mày, rất là khó hiểu hỏi: “Nói cách khác thì hiện tại Thượng Quang Phượng Mẫu không có khả năng chữa trị cho cô sao?” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Thượng Quan Tuyết liếc Mộ Thiển một cái, còn tưởng rằng câu nói vừa rồi của Mộ Thiển là có ý cho rằng không có gì là cô không làm được, cho nên điều đó làm Thượng Quan Tuyết cảm giác đối phương có chút kiêu ngạo và khinh thường người khác.
Thượng Quan Tuyết nghiêng đầu nhìn về hướng khác, không nói gì nữa.
Thái độ im lặng của cô ta cũng chính là cam chịu.
Trong lòng Mộ Thiển hiểu được một phần.
Chẳng trách lúc ở Hải Thành, Thượng Quan Uyển Nhi và Mặc Vân Kính vẫn luôn thúc giục cô quay về Ẩn tộc, lấy lí do tình hình rất khẩn cấp, Thượng Quan Tuyết không chờ nổi nữa.
Bây giờ xem ra, chắc là Thượng Quan Phượng Mẫn đã lớn tuổi, hiện tại không có cách nào khống chế được cổ độc nên mới nghĩ cách đưa cô quay trở lại Ẩn tộc để kế thừa vị trí tộc trưởng.
Mộ Thiển âm thầm hít một hơi sâu, cực kỳ bất đắc dĩ nhướng mày, đưa tay day day huyệt Thái Dương
Việc đã đến nước này, cô không hề có lựa chọn nào khác.
Mặc dù việc sinh tử của mọi người trong Ẩn tộc không liên quan tới cô, nhưng cô cảm thấy được chuyện này liên lụy đến hoàng gia nước C, nếu xử lý không tốt sẽ phải nghênh đón một trận chiến tranh, đến lúc đó người chết sẽ là vô số.
Bất luận là trong thời kì gì đi chăng nữa, người đáng thương nhất trong chiến tranh vẫn là những người bình dân sống ở tầng lớp thấp nhất.
“Cô phát hiện mình bị trúng cổ độc khi nào?” Mộ Thiển hỏi cô ta.
Vì trước kia Thượng Quan Phượng Mẫn từng nói qua bà ta có theo dõi Thượng Quan Tuyết, phát hiện cô ta không có khả năng khống chế độc dược, nên bà ta đoán có lẽ thời điểm kia chính là lúc Thượng Quan Tuyết bị trúng độc.
“Không lâu lắm, khoảng chừng một năm trước.”
Thượng Quan Tuyết cắn môi, dáng vẻ kiêu ngạo dần dần biến mất: “Mẹ luôn nói cô rất đáng thương, vậy còn tôi thì sao?”
Cô ta đưa tay nghịch những sợi tóc trước mặt, khóe môi cong lên một nụ cười chế nhạo: “Còn tôi thì không đáng thương hả? Dựa vào cái gì mà tôi lại trở thành vật hi sinh của Ẩn tộc, dựa vào cái gì mà tôi lại không có quyền lựa chọn tình yêu của riêng mình?”
Lại nói một hồi, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Mộ Thiển với ánh mắt ngưỡng mộ, sắc mặt trông hơi u ám: “Cô biết không, tôi thật sự rất ngưỡng mộ cô đồng thời cũng rất hận cô. Ngưỡng mộ cô có thể có được tình yêu chân chính của đời mình, có được hết tất cả mọi thứ cô muốn. Còn hận cô, là bởi vì mấy năm nay cô không có ở Ẩn tộc, còn tôi thì chỉ có thể ở lại một nơi nhỏ như vậy, giống như ếch ngồi đáy giếng, không thể ra khỏi mảnh đất đó, càng không thể đi nhìn xem thế giới bên ngoài có hình dạng ra sao.”
Điều cô ta muốn nói chính là, lúc trước Thượng Quan Uyển Nhi giữ Thượng Quan Tuyết ở lại Ẩn tộc, nhưng lại để cho người kia đến Hải Thành.
Người của Ẩn tộc nếu không có tình huống đặc thù thì không thể rời đi.
Hơn nữa, giống như Thượng Quan Tuyết, tương lai cô ta là người kế thừa vị trí tộc trưởng của Ẩn tộc, còn là người sẽ được gả vào hoàng gia nước C, tất nhiên là không thể rời khỏi gia tộc.
Bởi vì…
Một khi đã ra khỏi nơi này là có thể nhìn thấy chốn phồn hoa bên ngoài, Thượng Quan Phượng Mẫn lo lắng cô ta sẽ bị thế giới ngoài kia hấp dẫn đến hoa cả mắt rồi sẽ giống như Thượng Quan Uyển Nhi, không quay trở về.
Nghe được những lời này của người kia, trong lòng Mộ Thiển không khỏi cảm thấy có chút phức tạp, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
“Tôi vốn cứ nghĩ chỉ có thể ở lại Ẩn tộc là điều đáng buồn nhất, nhưng bây giờ mới biết, phải gả cho hoàng gia nước C, kết hôn, lập gia đình với người đàn ông mình chưa từng gặp mặt mới là điều đáng buồn cười nhất.”
Thượng Quan Tuyết siết chặt tay ghế vịn, trừng mắt: “Dựa vào cái gì mà muốn tôi chấp nhận mấy thứ này? Vì sao lại không phải là cô mà là tôi? Vì sao chứ?”
Nói xong, cô ta có chút kích động rống to lên, đối mặt với Mộ Thiển liên tục phát tiết lửa giận trong lòng.
“Cô nội giận với tôi thì có ích lợi gì? Nếu nói hận, thì cô phải hận Thượng Quan Uyển Nhi mới đúng. Bởi vì bà ta là người không cho cô bước vào thế giới này.”
Mộ Thiển đột nhiên có chút đồng cảm với Thượng Quan Tuyết.
Giữa cô và Thượng Quan Tuyết cũng không có cái gì gọi là thù sâu oán nặng hay căm thù sâu sắc, hai người là ruột thịt của nhau, thời gian sinh trước sinh sau cũng chỉ chênh lệch mấy phút thôi.
Cho dù bọn họ chỉ mời gặp lại nhau sau mấy chục năm, cũng không thể thay đổi được quan hệ huyết thống của hai người.
Lần gặp lại đầu tiên, cô cảm thấy cực kỳ không thích Thượng Quan Tuyết, nhưng bây giờ Mộ Thiển đã thay đổi cái nhìn của mình.
“Cô nghĩ như thế nào?”
Cô hỏi ý kiến của Thượng Quan Tuyết.
“Tôi á? Ha ha, tôi còn có thể nghĩ như thế nào đây? Suy nghĩ của tôi có quan trọng sao? Lập gia đình là kết cục đã định, là điều không thể thay đổi được.”
Cô ta cúi đầu, mắt nhìn đất, rất là mệt mỏi.
“Không hẳn.”
Mộ Thiển lắc đầu: “Đã là thời đại nào rồi, cách thức của Thượng Quan Phượng Mẫn cũng không còn có tác dụng gì lớn. Có lẽ chúng ta nên thử thay đổi một chút sách lược của mình.”
Sở dĩ nói cô có thể gánh vác cả Ẩn tộc, là bởi vì cô có khả năng khống chế được cổ độc.
Thói quen của Thượng Quan Phượng Mẫn luôn là im hơi lặng tiếng hạ độc người, lẳng lặng khống chế người khác, lúc này mới làm cho sự tồn tại của bà ta trở nên càng thêm quan trọng.
Mộ Thiển muốn thay đổi hết tất cả những thứ này.
“Nực cười. Gia tộc Thượng Quan trăm năm trước đến giờ đều không có biện pháp thay đổi, chỉ mình cô, nói đổi là có thể đổi sao? Mộ Thiển, cô thật đúng là tự cao tự đại.”
Thượng Quan Tuyết hừ lạnh một tiếng, đứng dậy trực tiếp rời đi.
Thấy cô ta bước xuống đại sảnh, Mộ Thiển cũng không ngăn lại.
Ngồi ở trên cao, nhìn chăm chú vào bóng lưng cô ta đi ra khỏi Thanh Phong Các, cho đến khi người biến mất ở ngã rẽ.
Mộ Thiển xoay người đi lên lầu, đứng ở trên ban công tầng năm, nhìn đỉnh núi Maygars, có một loại cảm giác vừa xem mọi người vừa nhìn ngọn núi nhỏ.
Thưởng thức phong cảnh xanh tươi nhất, hít thở bầu không khí trong lành nhất và cảm nhận được cuộc sống xung quanh một cách bình thường nhất.
Sâu trong đáy lòng Mộ Thiển có hàng vạn lời cảm thán và vô vàn cảm xúc không thể gọi tên.
Mọi chuyện bây giờ cứ như bứt dây động rừng.
Thượng Quan Phượng Mẫn có nỗi lo lắng riêng của bà ta, chỉ là cách thức thể hiện quá mức tàn nhẫn, cũng sẽ vì Ẩn tộc mà chấp nhận hy sinh hạnh phúc của rất nhiều người.
Nhưng cách làm này cũng không thể kéo dài lâu được.
Bởi vì…
Nếu để Thượng Quan Tuyết thừa kế vị trí tộc trưởng, thì con gái cô ta sẽ giống như cuộc sống của cô tâ, tương lai cũng sẽ chịu những nỗi đau khổ y như vậy.
Thậm chỉ ngay cả hai đứa con còn ở trong bụng mẹ chưa được sinh ra đời, số phận của những đứa trẻ ấy sẽ trở thành một kết cục đã định, không thể thay đổi.
Nghĩ đến điều này, thậm chí Mộ Thiển có chút nhớ đến hai đứa con của mình ở Hải Thành, không biết bây giờ chúng nó như thế nào rồi, có đang nhớ cô hay không?
“Cô gái ngốc này, hôm nay thời tiết se lạnh rồi mà cũng không biết mặc thêm áo khoác sao?”
Lúc cô đang lâm vào trầm tư thì bên cạnh bỗng nhiên có người đi đến, cơ thể của anh ở phía sau cô, khoác lên vai cô thêm một lớp áo.
“Anh về rồi.”
Mộ Thiển lôi kéo tay anh, chỉ về cảnh sắc đẹp đẽ ở dưới chân núi: “Thật sự rất đẹp, đúng không? Cực kỳ giống như chốn thiên đường vậy đó.”
“Đúng vậy, rất đẹp.”
Mặc Cảnh Thâm cũng cảm thán.
Từ núi Maygars có thể nhìn ra được toàn bộ trung tâm của Ẩn tộc, phong cảnh đẹp tựa như mơ, mờ ảo giống như ảo ảnh.
Anh biết Mộ Thiển rất thích cảnh sắc của Ẩn tộc, anh cũng biết thái độ của cô với Ẩn tộc vẫn có nhiều vấn đề.
“Lúc nãy Thượng Quan Tuyết có nói cho em biết, trong cơ thể của cô ta cũng có cổ độc. Nhưng khác nhau chính là, cô ta không thể khống chế được cổ độc, cho nên tình hình phát bệnh lúc ấy chắc chắn sẽ rất đau đớn. Có lẽ bởi vì Thượng Quan Phượng Mẫn tuổi đã lớn, hiện tại khả năng có thể khống chế cổ độc quá yếu, nên bà ta không thể làm được.”
Mộ Thiển kể hết những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay cho Mặc Cảnh Thâm nghe.
“Nói như vậy có vẻ không thuyết phục lắm. Nếu Thượng Quan Phượng Mẫn không làm được thì chẳng lẽ đến cả Thượng Quan Uyển Nhi cũng không sao?”
Mặc Cảnh Thâm rất nhanh đã bắt được trọng điểm của câu chuyện.
“Đúng vậy, em cũng thấy rất khó hiểu chỗ này. Ngoại trừ trường hợp Thượng Quan Uyển Nhi cũng không có khả năng không chế cổ độc.”
“Cũng không phải là không thể xảy ra. Chúng ta phải biết rắng, lần đó lúc ở khu biệt thự Lâm Hồ, mặc dù em phối hợp với bà ta chữa trị bênh cho anh, nhưng cuối cùng…”
Anh nghiêng đầu nhìn vế phía Mộ Thiển, câu nói kế tiếp cũng không nói ra.
Dù Mặc Cảnh Thâm không nói nhưng trong lòng Mộ Thiển đã rất rõ ràng.
Bởi vì lần đó, sau khi Mặc Cảnh Thâm trúng đạn, Thượng Quan Uyển Nhi xuất hiện đưa cô đi đến khu biệt thự Lâm Hồ. Lúc ở tầng hầm của khu biệt thự Lâm Hồ để cứu Mặc Cảnh Thâm, lúc ấy dù có tác dụng, nhưng cuối cùng bệnh tình của Mặc Cảnh Thâm vẫn không thể khỏi hoàn toàn.
“Thật đau đầu.”
Mộ Thiển dựa đầu vào vai Mặc Cảnh Thâm: “Gần đây có nhiều chuyện quá, não cũng muốn đau luôn rồi.”
Nếu có thể cô thật sự muốn nhanh chóng quay trở lại Hải Thành, chứ không phải ở lại Ẩn tộc nữa, chẳng cần biết phong cảnh đẹp như tranh vẽ ở đây như thế nào.
“Vậy thì đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.”
“Chỉ có thể như vậy thôi.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho. com"
Mộ Thiển gật đầu.
Người đàn ông ôm lấy cô vào trong lòng, hai người đứng ở trên ban công tầng thượng cao nhất, cùng nhau thưởng thức phong cảnh tuyệt mỹ ở Ẩn tộc, thế nhưng tâm tình càng trở nên nặng trĩu.
Ngày tiếp theo.
Trời vừa sáng chưa được bao lâu, hai người bọn họ đã tỉnh.
Sau khi rửa mặt xong xuôi, mới cùng xuống phòng ăn dưới lầu ăn sáng.
Lúc này Hàn Đồng đi đến, nói: “Ông chủ, bà chủ, bọn họ đã đến rồi.”
Không cần nói tên nhưng Mộ Thiển biết người đối phương đang nhắc tới là ai.
Đôi mắt cô nhìn thoáng qua Mặc Cảnh Thâm, cái gì cũng không nói.
Nhưng chỉ cần một ánh mắt giao nhau, Mặc Cảnh Thâm lập tức nói với Hàn Đống: “Mời bọn họ vào nhà đi.”
“Vâng.”
Hàn Đống đáp lời, xoay người rồi đi thẳng ra ngoài.
Sau đó, ở ngoài bắt đầu vang lên tiếng bước chân lộn xộn, trước cửa phòng khách xuất hiện năm, sáu con người.
Hai người đang dùng bữa sáng ở phòng ăn chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy ai đang đứng ở phòng khách.
Ngoại trừ một nhà bốn người gia đình Thượng Quan Uyển Nhi thì còn có thêm hai gương mặt xa lạ.
Mộ Thiển không có phản ứng gì với bọn họ, tiếp tục cùng với Mặc Cảnh Thâm ăn sáng.
“Mộ Thiển, mọi người đều đang ở đây mà em còn ngồi đó ăn sáng sao? Có phải là rất không có kiêng nể gì không?”
Thượng Quan Tuyết trước giờ vẫn luôn không thích Mộ Thiển, đối với cô ta là chọn ba lấy bốn, tìm cách soi ra lỗi lầm của cô.
Mộ Thiển cười nhạt, cầm lấy đôi đũa gắp một con tôm đã bóc vỏ đặt vào chén của Mặc Cảnh Thâm: “Tôm đã bóc vỏ rồi, anh ăn đi.”
“Em cũng ăn nhiều một chút.”
Mặc Cảnh Thâm lại gắp cho Mộ Thiển một cái bánh bao súp.
Hai người trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của đám người bên kia, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, rất là tùy ý.
Thượng Quan Tuyết ở bên kia tức giận dậm chân, còn không ngừng than thở, trách móc, nhưng hai người vẫn là không để ý đến cô ta.
Cuối cùng Thượng Quan Tuyết cũng không còn cách nào để lôi kéo bọn họ, đành phải im lặng ngồi xuống.
Vài người trong phòng khách ngồi im lặng, nhưng hai người đàn ông đi cùng đối với thái độ của Mộ Thiển có điều bất mãn, cả buổi cứ lẩm bẩm, thì thầm to nhỏ.
Mộ Thiển nghe hiểu được bọn họ đang nói cái gì, nhưng cô chỉ cười cho qua chuyện chứ không để ý làm gì.
Hai người vốn là đã ăn gần xong, nhưng lại thả chậm tốc độ, cứ từ từ tiếp tục ăn, để cho những người kia ngồi thấp thỏm chờ đợi.
Cho đến khi…
Mộ Thiển ngước mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm, lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Em thật sự ăn không vào.”
Mặc Cảnh Thâm nhìn bộ dạng thập thò nói chuyện của cô mà nở nụ cười, người đàn ông nhìn thấy vết dầu mỡ dính trên khóe miệng đối phương, bèn rút tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng cho cô: “Ăn không vào thì đừng ăn nữa, như vậy không tốt cho tiêu hóa.”
“Ừ.”
Mộ Thiển gật đầu.
Hai người đồng thời đứng dậy, lúc này mớ chậm chạp đi ra ngoài phòng khách.
“Hừ, đúng là không biết phép tắc mà.”
Thượng Quang Tuyết trừng mắt liếc Mộ Thiển một cái, khỏi phải nói cũng biết trong lòng cô ta có bao nhiêu phẫn nộ.
“Nếu cảm thấy khó chịu thì cô có thể đi về, tôi cũng không giữ cô lại làm gì.”
Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Thiển lướt qua người Thượng Quan Tuyết mang theo sự khinh thường cùng châm biếm, rồi ngồi xuống đối diện với những người kia.
Bởi vì Thanh Phong Các là gác lửng bằng gỗ kiểu cổ điển được xây dựng lại, cho nên ở đại sảnh tầng một cũng là nơi bày trí bàn ghế mang phong cách cổ điển.
Ghế dài được đặt cố định ở hai bên, vị trí ở giữa là một cái bàn có độ dài vừa đủ, và một loạt ghế ngồi, một bàn có thể ngồi được bảy, tám người.
Mặt ghế được bọc nệm rất êm ái, ngồi có cảm giác vô cùng thoải mái.
“Cô…”
Thượng Quan Tuyết bị Mộ Thiển gây khó dễ trước mặt mọi người, làm cho cô ta thấy như mất hết thể diện.
Còn đang muốn phản bác lại thì Thượng Quan Phượng Mẫn phất tay nói: “Được rồi, các cháu là chị em sinh đôi, nhưng vừa gặp đã gây nhau còn ra cái thể thống gì nữa.”
“Đúng vậy, hai đứa đừng làm ầm ĩ.”
Thượng Quan Uyển Nhi phụ họa theo.
“Nói đi, hôm nay mọi người đến đây có chuyện gì sao?”
Mộ Thiển trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề chính.
Từ trước đến này cô hề không thích việc quanh co lòng vòng, nói chuyện cực kỳ thẳng thắn.
“Vậy, trước tiên mẹ giới thiệu với con một chút, hai người bên cạnh mẹ chính là cánh tay phải đắc lực, hữu sứ của Ẩn tộc - Thượng Quan Duệ, còn vị kia chính Hữu đại trưởng lão – Thượng Quan Minh Tước.”
Hữu sứ? Hữu Đại Trưởng lão?
Trong lòng Mộ Thiển luôn có cảm giác loại xưng hô này nhất định phải đi với người thân là đạo sĩ, tiên phong đạo cốt.
Nhưng trên thực tế hai người trước mặt, người trước thì mái tóc bạc trắng, có để râu. Tuy vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại làm cho người ta co một loại cảm giác quen thuộc, thân thiện, dễ gần.
Còn người sau Thượng Quan Minh Tước, tây trang giày da, mang kính mắt, cao quý sang trọng cũng có chút nhã nhặn.
Mộ Thiển biết tả sứ của Ẩn tộc là Thượng Quan Miểu, mà thực tế Thượng Quan Miểu lại phục tùng cho Thượng Quan Đông Thành (Mặc Viên).
Bất kể là tả sứ hay là hữu sứ, phía dưới đều có ba bốn vị trưởng lão hỗ trợ.
Mặc dù sau khi vào Ẩn tộc, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn luôn mang mặt nạ, nhưng bên phải có hữu sứ Thượng Quan Duệ, trước mặt có Hữu đại trưởng lão Thượng Quan Minh Tước, thân phận của mình cũng không cần phải giấu diếm.
Bởi vậy có thể thấy, Thượng Quan Duệ và Thượng Quan Minh Tước vẫn cực kỳ đáng tin.
“Cô chính là Mộ Thiển?”
Hữu sứ Thượng Quan Duệ đưa tay vuốt ve bộ râu trắng, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đánh giá Mộ Thiển: “Ồ, trông đứa nhỏ này có vẻ thông minh.”"