Chương 994: Tiểu Thang Viên
Cô cau mày nhìn Thích Ngôn Thương, lộ ra vẻ khổ sở.
Thích Ngôn Thương nhìn cô, hỏi: “Sao vậy, khó chịu chỗ nào sao?”
“Không, không có.”
Phương Nhu lắc đầu.
Chậm rãi cúi đầu, tiếp tục cúi đầu nhìn xuống đứa bé trong tay, suy nghĩ một chút rồi nói: “
“Thang Viên.”
Thích Ngôn Thương chỉ cảm thấy cái tên này có hơi tầm thường.
“Thang Viên, nghĩa là đoàn tụ.”
Đứa bé được sinh ra sớm hơn dự kiến, mặc dù cần phải tiêm thuốc trợ sản nhưng mọi thứ đều thuận lợi bình an.
Phương Nhu không biết cô sinh con trong bao lâu, chỉ biết lúc đó cô khó sinh và quả thực đau đến không muốn sống nữa.
“Hừm, thôi được rồi, vậy hãy gọi con chúng ta là Thang Viên.”
Thang Viên.
Nếu như là trước kia, có lẽ Thích Ngôn Thương sẽ cảm thấy Thang Viên là không tốt, nhưng hiện tại anh ta cảm thấy cái tên này cũng rất tốt.
“Còn tên của đứa bé là gì?”
Anh ta hỏi.
Phương Nhu lắc đầu: “Tôi chưa nghĩ ra.”
Thật sự cô không nghĩ tới, chỉ là cảm thấy Thích Ngôn Thương có thể cho cô đặt tên mụ là đã rất tốt rồi.
“Được rồi, vậy cô cứ từ từ suy nghĩ cho kỹ.”
Có một tháng để bệnh viện làm giấy khai sinh cho đứa bé, có nghĩa là bọn họ còn thời gian một tháng để đặt tên cho con mình.
“Oa oa oa…”
Trong khi hai người đang nói chuyện, đứa bé trong tay lại bắt đầu khóc.
“Con đang đói…”
Phương Nhu nhìn đứa bé trong lòng, biết Thanh Viên không phải đói bụng thì chính là muốn đi tiêu.
Mở chăn bông ra, kiểm tra xem tã có ướt không, hoàn toàn không có đi tiêu, vậy thì có lẽ là đói bụng.
Cô nghiêng đầu quay sang phía Thích Ngôn Thương, yếu ớt nói: “Hay là… Anh hãy ra ngoài đi?”
Phương Nhu muốn cho con bú sữa mẹ.
Làm sao anh ta không biết được suy nghĩ của Phương Nhu.
Lập tức anh nói: “Con rất thích uống sữa bột, tôi sẽ pha sữa bột cho con.”
Anh đứng dậy, cầm phích nước nóng pha sữa bột cho đứa bé.
“Không… Không cần bú sữa mẹ sao?”
“Không cần.”
Thích Ngôn Thương dứt khoát từ chối.
Ngày hôm qua, trong phòng sinh Phương Nhu bị xuất huyết nặng, tuy rằng đã được truyền máu nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu, thay vì cho bú sữa mẹ thì trực tiếp thay thế bằng sữa bột sẽ tốt hơn.
“Ồ.”
Phương Nhu im lặng.
Cô ôm đứa bé một lúc lâu mà không nói gì.
Bởi vì cô hôn mê cả một đêm, Thích Ngôn Thương đã xử lý xong những vết thương, cũng mặc một bộ quần áo khác, vì vậy mà không nhìn ra được bất cứ sự kỳ lạ nào, đương nhiên cũng không biết được vừa qua đã xảy ra những chuyện gì.
“Vậy khi nào chúng ta về nhà?”
“Bác sĩ nói cần phải ở lại thêm vài ngày nữa.”
“Ồ.”
Cô ấy lại “Ồ” lên một tiếng nữa.
Ngày hôm nay bởi vì đứa bé được sinh ra mà hai người có thêm rất nhiều chủ đề để nói, nếu không chỉ sợ hai người chỉ ngồi nhìn nhau, im lặng không nói.
Nằm ở trên giường, Thích Ngôn Thương cầm bình sữa, bế Thang Viên từ trong lòng Phương Nhu, chậm rãi cho đứa bé bú sữa bình.
Từ tối qua đến giờ, sau nhiều lần liên tục cố gắng, đứa bé rất thông minh đã bắt chước theo được.
Im lặng nằm uống sữa bột, luôn rất im lặng và thích thú, bộ dạng làm biếng nhắm mặt lại nhìn vô cùng đáng yêu.
Ngồi trên giường, Phương Nhu nhìn Thích Ngôn Thương, chẳng qua là chưa từng nghĩ đến việc sau khi sinh con ra anh sẽ tự mình làm tất cả mọi thứ.
Tự nhiên có chút không quen.
Lập tức hỏi: “Sao anh không thuê bảo mẫu?”
Thích Ngôn Thương vẫn cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, ánh mắt lẩn tránh, thuận miệng nói: “Đợi đến năm sau hãy thuê bảo mẫu.”
Tết Nguyên Đán sắp đến, hiện tại Thích Ngôn Thương không thể đi làm, ở nhà nhàn rỗi, tự mình chăm sóc cho con thì tốt hơn.
“Vậy còn con…”
“Chính tay tôi sẽ chăm sóc cho con.”
Không đợi Phương Nhu nói hết, Thích Ngôn Thương đã trực tiếp ngắt lời cô.
Cho Thang Viên uống sữa được một lúc thì thằng bé lại lăn ra ngủ.
Phương Nhu muốn ôm con nhưng Thích Ngôn Thương nói: “Cô ôm Thang Viên, con sẽ ngủ không thoải mái.”
Thực ra điều Thích Ngôn Thương lo lắng chính là cơ thể của Phương Nhu.
Chỉ là một người không giỏi thể hiện tình cảm, lại còn ngốc nghếch trước mặt người mình thích, không thể bộc lộ cảm xúc nên thường dẫn đến hiểu lầm.
Phương Nhu khẽ cau mày, sau đó giãn ra, mím môi im lặng cười.
Hóa ra, thật sự anh rất thích đứa bé.
Trước đây, Thích Ngôn Thương nói vì đứa bé nên mới ở lại bên cô, cô cho rằng đối với cô Thích Ngôn Thương cũng có phần lưu luyến.
Bây giờ nghĩ lại, có vẻ như cô đã suy nghĩ quá nhiều.
Phương Nhu nhìn chằm chằm vào đứa bé đang nằm trên nôi, sau đó hít một hơi dài.
Thôi được…
Bất kể anh ở lại bên cô vì lý do gì cũng không còn quan trọng, chỉ cần có thể nhìn thấy con như vậy là tốt lắm rồi.
Đột nhiên Phương Nhu mở tấm chăn lên, Thích Ngôn Thương hỏi: “Em làm sao vậy?”
“Tôi.. vào nhà vệ sinh.”
Thích Ngôn Thương: “…”
Sờ sờ mũi, cảm thấy có hơi xấu hổ vì phản ứng thái quá của mình.
Bởi vì Phương Nhu sinh thường và tiêm thuốc trợ sản đặc biệt mà đứa bé sinh ra cũng coi như là suôn sẻ, không đau đến mức không xuống giường được như sinh mổ.
Nhìn thấy cô bước xuống giường, kéo dép lê đi về phía phòng vệ sinh, Thích Ngôn Thương mấy lần định tiến lên đỡ cô, nhưng cuối cùng anh vẫn không hành động.
Phương Nhu vào phòng vệ sinh, giải quyết xong vấn đề sinh lý, sau đó trở lại giường.
Lúc này mới phát hiện Thích Ngôn Thương không có trong phòng bệnh, trong lòng cô vô cùng vui mừng, đứng dậy ngắm nhìn Tiểu Thang Viên, sau đó bế đứa bé lên giường, đặt bên cạnh mình, cô nằm nghiêng ngủ, nhìn đứa bé yên lặng nằm ngủ.
Khoảnh khắc đó làm cho cô cảm thấy vô cùng an tâm.
Gần hai mươi phút sau, Thích Ngôn Thương quay lại phòng bệnh, trong tay cầm theo hai hộp giữ nhiệt, nhìn thấy Tiểu Thang Viên nằm trên giường Phương Nhu, anh im lặng không nói gì.
Chẳng qua là vừa đặt đồ ăn lên bàn vừa nói với Phương Nhu: “Tôi mua cơm cho em, dậy ăn một chút đi.”
“Không muốn ăn.”
Phương Nhu nhìn đứa bé không chớp mắt, giống như cả thế giới đối với cô chỉ có đứa bé này.
Thấy vậy, sắc mặc Thích Ngôn Thương tối sầm lại một chút.
Bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, đó chính là cuối cùng anh ta cũng biết vị trí của Phương Nhu ở trong lòng mình, nhưng cho tới bây giờ anh không biết được vị trí của anh đang ở đâu trong lòng Phương Nhu
“Kẻ thù?”
“Ba của đứa bé?”
Hoặc đối với cô mà nói, chỉ là người đã lên giường với cô.
Thích Ngôn Thương không biết, cũng không đặt quá nhiều câu hỏi cho cô.
“Em cần mau chóng hồi phục cơ thể, nếu không ai sẽ chăm sóc cho con đây?”
Rõ ràng là đang lo lắng cho cơ thể của Phương Nhu, nhưng khi lời nói từ miệng thốt ra lại làm cho người khác cảm thấy có chút lãnh đạm.
Lúc nãy Phương Nhu còn cảm thấy Thích Ngôn Thương đã trở nên dịu dàng, bây giờ lập tức hoàn toàn tỉnh ngộ, cuối cùng vẫn là cô tự mình đa tình.
Người đàn ông kia sẽ không dành cho cô bất kỳ sự dịu dàng nào.
Bởi vì, trong lòng Thích Ngôn Thương căn bản cô không đi kèm sự dịu dàng nào.
Thích Ngôn Thương đi tới, ôm Tiểu Thang Viên bế vào nôi, sau đó mở bàn ăn trên giường bệnh, đặt đồ ăn lên bàn, rồi nói: “Ăn hết đi.”
“Ăn hết?”
Phương Nhu nhìn hộp đầy súp chim bồ câu, sau đó còn có cháo thịt bằm: “Tôi không thể ăn hết.”
“Ăn không hết thì hãy cố ăn nhiều thêm đi.”
Anh ta cứng rắn nói.
Phương Nhu không nói nữa, cúi đầu ăn cơm
Trong suốt quá trình, Thích Ngôn Thương ngồi bên cạnh nhìn Tiểu Thanh Viên, im lặng không nói một lời với Phương Nhu.