Chương 1028: Mặc Cảnh Thâm đã cứu cô ấy
Bạc Dạ…
Thật sự rất tốt, quá tốt rồi.
Tuyệt vời đến mức làm cho cô ấy không biết nên nói gì mới tốt.
Chỉ tiếc là không có duyên phận.
Sau khi dùng bữa trưa ở nhà của Bạc Dạ, Mộ Thiển mới thu dọn thuốc men và đồ đạc rồi rời khỏi nhà họ Bạc.
Khi vừa trở về nhà Cố Khinh Nhiễm thì một lúc sau Cố Khinh Nhiễm liền gọi điện đến.
“Mộ Thiển, em mau đến bệnh viện xem xem, ông vừa nhập viện rồi.”
“Cái gì cơ? Bệnh viện á? Có chuyện gì vậy?”
Hôm qua lúc gặp Ông cụ Cố vẫn còn khỏe mạnh cơ mà, sao hôm nay lại nhập viện được?
“Anh cũng không biết, em mau đến xem xem, bây giờ anh đang đón chị dâu em ở sân bay.”
“Vâng, em biết rồi.”
Mộ Thiển liền cúp máy rồi lái thẳng xe đến bệnh viện.
Trên đường đi cô ấy gọi điện cho Lục Thất.
Hôm qua lúc rời đi Mộ Thiển càng lo lắng cho sự an toàn của Ông cụ Cố cho nên cô đã sắp xếp vài người FE để bảo vệ cho Ông cụ Cố.
Vậy tại sao bây giờ Ông cụ Cố lại đang nằm viện mà bọn họ đến một cuộc điện thoại cũng không gọi báo cho cô?
Cuộc gọi đã kết thúc nhưng không ai trả lời.
Trong lòng Mộ Thiển đầy nghi ngờ sau đó gọi cho một người khác nhưng cũng không ai trả lời.
“Có chuyện gì vậy?”
Cô ấy lo lắng, tim cũng đập nhanh hơn.
Nửa giờ sau cô ấy vội vàng đến bệnh viện mà Cố Khinh Nhiễm đã nói sau đó hỏi thăm tình hình ở quầy lễ tân của bệnh viện thì mới tìm được Ông cụ Cố.
Cô ấy chạy nhanh đến phòng cấp cứu và nhìn thấy gia đình họ Cố đang đứng ở cửa phòng cấp cứu.
Khi những người đó nhìn thấy Mộ Thiển xuất hiện, tất cả đều tiến về phía cô.
Lúc đó Mộ Thiển liền có dự cảm không hay.
“Mộ Thiển, đồ sát nhân! Bố tôi đối xử với cô tốt như vậy mà cô lại hại chết ông ấy!”
“Bắt cô ta lại, đúng là đồ không có lương tâm, chính là kẻ đã giết bố chúng ta.”
“Đánh chết cô ta đi!”
“Cái quái gì vậy?”
……
Họ chỉ vào Mộ Thiển rồi vừa đi về phía cô vừa chửi mắng cô.
Mộ Thiển có dự cảm không tốt nhưng cô cũng biết rằng nhà họ Cố ai cũng đều có bản lĩnh, chỉ với thân thể yếu ớt này của cô mà muốn chống lại họ chỉ e là năng lực này của cô không đủ.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mộ Thiển từng bước lùi lại phía sau, không tránh khỏi sự sợ hãi.
Càng quan trọng hơn nữa là bây giờ cô chỉ muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Ông cụ Cố.
Trong giữa đám đông Cố Hồng Vũ đứng dậy và định tát cho Mộ Thiển một cái bạt tay: “Cô là đồ sát nhân, vậy mà còn dám xuất hiện ở đây.”
Ngoài Ông cụ Cố thì Cố Hồng Vũ là người không chỉ có năng lực mà còn có bản lĩnh nhất.
Mộ Thiển nuốt cục tức vào trong rồi lùi lại một bước và tránh ra phía sau.
Lúc đó mới phát hiện có người đã nắm lấy tay của Cố Hồng Vũ và chặn trước mặt cô, trầm giọng nói với người nhà họ Cố: “Cậy đông ức hiếp yếu sao.”
“Mặc Cảnh Thâm, hừ chính người phụ nữ này đã giết chết bố tôi, anh cũng phải chịu trách nhiệm trong chuyện này.”
“Đúng là cùng một giuộc với nhau.”
“Mặc Cảnh Thâm, anh đã có nhiều tài sản như vậy rồi lại vẫn muốn quan tâm đến tài sản nhà họ Cố chúng tôi.”
“Đúng là đồ lòng lang dạ sói, bố tôi đã có lỗi với các người chút nào chưa?”
……
Gia đình nhà họ Cố cứ ầm ĩ cả lên, họ liên tục chửi bới và gào thét lên.
Mộ Thiển ngây người nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, ngay cả bóng dáng phía sau cũng khiến cô cảm thấy an tâm.
Cô ấy không rõ là làm sao Mặc Cảnh Thâm lại đột ngột có mặt ở đây nhưng chỉ mới hai ngày không gặp mà cô đã nhớ Mặc Cảnh Thâm đến tận xương tủy.
Bây giờ cuối cùng cũng được gặp rồi cô rất nóng lòng chạy đến và ôm anh.
Nhưng…
Cô ấy không làm vậy.
Không phải không muốn mà là không dám làm như vậy.
“Bây giờ Ông cụ Cố đang trải qua cuộc phẫu thuật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không phải chỉ một phía các người mà có thể nói rõ được tất cả.”
Cảnh Mặc Thâm hơi nheo mắt lại: “Hay là khả năng của người nhà họ Cố lớn bằng trời rồi nên muốn làm thay công việc của cảnh sát luôn.”
“Hừ, Ông cụ Cố chính là do Mộ Thiển sai Lục Thất đẩy ông ngã xuống lầu, bây giờ bị xuất huyết não tình trạng rất nguy kịch, bác sĩ vẫn đang cố gắng cấp cứu.”
“Quá nhẫn tâm rồi.”
“Đúng là đồ không có lương tâm, đồ đạo đức giả. Trước mặt chúng tôi thì bày cái vẻ không muốn tài sản, sau lưng thì lại cho người đến tìm lão gia để uy hiếp chuyện tài sản, thật là quá đáng.”
Mỗi người một câu, mỗi người một lời, tất cả đều đang buộc tội Mộ Thiển.
Mộ Thiển cứng họng, dù muốn thanh minh nhưng cũng không biết nên nói như thế nào.
Lục Thất quả thật là người do cô cử đến nhưng Lục Thất trước đây cũng là người của Ông cụ Cố, là người bước ra từ FE nên theo lí mà nói thì anh ta phải trung thành với Ông cụ Cố chứ.
Nhưng chỉ là không thể ngờ được rằng vấn đề lại có thể nằm ở Lục Thất.
Bây giờ không liên lạc được với Lục Thất, Ông cụ Cố lại đang trong phòng cấp cứu, nếu như lần này Ông cụ Cố chết thì… cô có trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Nhưng những điều đó đều không quan trọng.
Mọi chuyện vẫn đang đợi Ông cụ Cố tỉnh lại rồi nói.
“Có chuyện gì thì có thể đợi sau khi Ông cụ Cố tỉnh lại rồi nói tiếp.”
Rốt cuộc thì Mặc Cảnh Thâm cũng chỉ là người nhà họ Mặc đứng ở đó trong bộ vest và đôi giày da càng mang theo lạnh lùng vốn có, ở địa bàn nhà họ Cố cũng không dám lỗ mãng.
“Hừ, cái thứ gì vậy?”
“Đại ca đừng nóng giận, em đã gọi cảnh sát rồi, hãy chờ cảnh sát xử lí.”
“Đúng thế, đúng thế. Mặc dù nhà họ Mặc có sức mạnh lớn nhưng nhà họ Cố chúng ta cũng không phải dạng vừa đâu.”
“Tuyệt đối không được tha thứ cho cô ta.”
……
Người nhà họ Cố liên tục mắng chửi nhưng vì có sự hiện diện của Mặc Cảnh Thâm nên họ đều không dám làm gì Mộ Thiển.
Mặc Cảnh Thâm quay đầu nhìn Mộ Thiển thấy hai má cô ấy trắng bệch giống như trước đây, rất yếu ớt.
Không biết tại sao nhưng Mặc Cảnh Thâm luôn cảm thấy Mộ Thiên đang che giấu anh một điều gì đó nhưng anh lại không biết vấn đề nằm ở đâu.
“Cảm ơn nhưng sao anh lại ở đây?”
Mộ Thiển nhìn Mặc Cảnh Thâm rồi nhìn bộ quần áo trên người anh không có một chút nếp nhăn, những đường cắt may vừa vặn khiến anh ấy trở nên thật tuấn tú.
Không phải là bị nôn ra máu sao, bây giờ đáng lẽ người phải ở trong bệnh viện chứ?
Làm sao có thể mặc đồ tây mà đứng trước mặt cô như vậy được chứ?
Hay là do anh ấy đã không ở lại viện để điều trị mà khăng khăng đòi xuất viện?
Mộ Thiển không biết có chuyện gì đang xảy ra, trong lòng cô có ngàn vạn điều nghi vấn nhưng không dám hỏi.
“Không cần cảm ơn tôi, chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi.”
Gương mặt Mặc Cảnh Thâm đầy lạnh lùng.
Thái độ lạnh lùng cùng với sự thờ ơ xa lánh cũng như cô đã từ hờ hững khi mỗi lần gặp Mặc Cảnh Thâm vậy.
Chỉ là nhận được sự thờ ơ thôi nhưng Mộ Thiển cảm thấy trong lòng đau nhói.
Cuối cùng thì anh cũng hết hy vọng về cô ấy.
Mặc Cảnh Thâm thấy nụ cười cay đắng trên khuôn mặt cô, trái tim anh như bị đâm nhói.
Anh ấy không muốn nói với Mộ Thiển rằng lúc anh ấy đang mặc áo bệnh viện chuẩn bị đi kiểm tra sức khỏe, tình cờ phát hiện cô vội vàng xuất hiện trong bệnh viện nên lập tức quay lại phòng bệnh rồi thay quần áo rồi mới vội vàng chạy tới.
“Ồ, vậy sao?”
Mộ Thiển khẽ nói: “Ừm… vậy bây giờ cũng không có việc gì nữa, anh cứ đi làm việc của anh đi. Đợi lát nữa… Bạc Dạ cũng sẽ qua đây.”
Cô ấy nhìn Mặc Cảnh Thâm cười đầy chua chát, nói xong liền cúi đầu xuống.
Cả quá trình đều không dám nhìn thẳng vào Mặc Cảnh Thâm vì sợ bị phát hiện.
Chỉ có điều là lúc cho tay vào túi có vài phần bất an và căng thẳng.
Nhắc đến Bạch Dạ, đôi mắt của Mặc Cảnh Thâm liền tối sầm lại, đôi mày kiếm rậm khẽ nhếch lên rồi nói: “Được thôi.”
Sau đó anh bỏ cô lại rồi sải chân đi luôn.
Anh ấy… đi rồi.
Đi một cách dứt khoát.
Lúc đi ngang qua cô, Mộ Thiển cố tình nhìn về phía trước nhưng thật ra khóe mắt lại hướng về người đàn ông bên cạnh, người mà đã khiến cô thức trắng cả đêm.