Chương 610: Cướp người của Ẩn tộc
Dù chỉ là phỏng đoán nhưng kết quả đã quá rõ ràng.
Nhà họ Mặc quả thực đã đắc tội với Ẩn tộc, nhưng về việc họ đã đắc tội gì với Ẩn tộc thì Mặc Cảnh Thâm thật sự không biết.
“Đại ca, đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ tìm người của Ẩn tộc về giúp anh chữa khỏi bệnh. Dù chỉ là một phần nghìn khả năng, chúng tôi cũng sẽ cố gắng.”
Thích Ngôn Thương dùng hai ngón tay bóp chặt tàn thuốc, lớn tiếng nói.
Cẩm Dung đã đoán trước rằng những người của Ẩn tộc có thể chưa khỏi bệnh cho Mặc Cảnh Thâm. Nhưng trong một thời gian dài, người của Ẩn tộc không chịu gặp bất kì ai đến từ nhà họ Mặc. Cho dù bọn họ đã thông báo về tình hình của Mặc Cảnh Thâm cũng không có ai đến xem thử.
Bọn họ đều nói rằng không có cách nào chữa khỏi bệnh của Mặc Cảnh Thâm, kết quả cuối cùng là cái chết.
Nhưng anh không cam lòng.
“Trói người của Ẩn tộc đến đây cho tôi.”
Mặc Cảnh Thâm do dự một lúc, sau đó đưa ra một quyết định điên rồ.
“Mặc Cảnh Thâm anh điên à? Anh có biết kẻ đứng sau Ẩn tộc là ai không? Là người đứng đầu nước C bảo vệ bọn họ. Nếu anh ngang nhiên bắt người của Ẩn tộc chính là trực tiếp đối đầu với người đứng đầu nước C. Hãy tỉnh táo đi được không?”
Thích Ngôn Thương cảm thấy rằng Mặc Cảnh Thâm đã điên hết thuốc chữa.
“Tôi không quan tâm nhiều như vậy, đem người đến đây cho tôi.”
Mặc Cảnh Thâm ra lệnh.
Cẩm Dung và Thích Ngôn Thương tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Im lặng nhún vai không nói lời nào về mệnh lệnh của Mặc Cảnh Thâm.
Tại đây, Mộ Thiển lên xe của Bạc Dạ, cả hai đến một khách sạn gần đó để dùng bữa.
Mộ Thiển có tâm trạng cáu kỉnh, ăn cái gì cũng nhạt như nước ốc không có chút hứng thú ăn uống.
“Có chuyện gì vậy, Mặc Cảnh Thâm đã nói gì với em?” Bạc Dạ rót một chút rượu vang đỏ vào ly của Mộ Thiển “Hãy uống một chút rượu đi, một say quên ngàn sầu”
Mộ Thiển cầm ly rượu vang đỏ, lắc nhẹ chiếc ly và bất chợt mỉm cười khi nhìn rượu vang đỏ lắc lư trong ly.
“Anh có cảm thấy tôi giống như rượu vang đỏ trong ly này không? Cố gắng giãy giụa sinh tồn trong cuộc sống đầy khắc nghiệt này, đến cuối cùng cũng không tránh khỏi số mệnh.”
Cô thở dài, cảm thấy hơi thương cảm.
Bạc Dạ liếc cô một cái, giật lấy cái ly trên tay cô, trực tiếp đập chiếc ly xuống đất.
Âm thanh cái ly bị vỡ vang lên.
“Chính là ngư vậy”
Buông tay ra, anh lại lấy một cái ly khác rót rượu cho Mộ Thiển, nói”Chuyện đơn giản,không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Mọi chuyện trên đời cũng không bằng tận hưởng niềm vui trước mắt.”
Bạc Dạ bình dị, tự do và dễ tính, có cái nhìn nhẹ nhàng về cuộc sống và không quan tâm đến mọi chuyện.
Nghe những gì anh ta nói, Mộ Thiển mỉm cười.
Cô cảm thấy cách đối nhân xử thế của Bạc Dạ thực sự rất tự do và dễ gần, hơn nữa anh ấy cũng rất thông minh và sống rõ ràng.
“Uống rượu đi, tôi vừa hay muốn xem phim vào buổi chiều.”
Cô gạt những cảm xúc tồi tệ đó sang một bên, mở ứng dụng xem phim bằng điện thoại di động và kiểm tra các bộ phim đã phát hành ngày hôm nay.
“Buổi chiều có hai bộ phim khoa học viễn tưởng và một bom tấn đốt não với rating tốt. Anh muốn xem cái nào?”
“Cứ thoải mái đi, cô thích gì cũng được.”
“Bây giờ là hơn một điểm, vì vậy hãy chọn ba điểm.”
“Không vấn đề gì.”
Bạc Dạ chưa bao giờ nói “Không” với Mộ Thiển, nhưng anh ấy cũng không tuyệt đối nghe lời, vì vậy anh ấy mang lại cho người ta cảm giác rất dễ chịu.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.
Từ năm năm trước đến nay, cả hai đã thân quen rất nhiều.
Nhưng Mộ Thiển chỉ xem Bạc Dạ như “Anh trai” hoặc “Bạn tốt” cô chưa từng có suy nghĩ nào khác.
“Sắp đến giờ rồi, đi xem phim.”
Mộ Thiển lấy khăn giấy lau miệng, chỉ vào đồng hồ đeo tay “Vẫn còn hơn bốn mươi phút, cũng sắp đến giờ rồi.”
Cả hai rời khỏi nhà hàng, thanh toán hóa đơn và lái xe đi.
Ai biết rằng điện thoại di động của Mộ Thiển bất ngờ đổ chuông khi cô đã đến rạp chiếu phim.
Đó là điện thoại của Chanh Tử.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Cô biết chắc hẳn có chuyện gì đó xảy ra, Chanh Tử không vô duyên vô cớ gọi cô vào lúc này.
“Mộ tổng, không tốt rồi, người của Ẩn tộc trên đường đưa tới chỗ chúng ta đã bị cướp.”
“Cái gì, bị cướp? Ai?”
“Tôi không biết, tôi tra không ra.”
“Mau đi kiểm tra, có tin tức gì thì gọi cho tôi.”
Mộ Thiển không hiểu, người của Ẩn tộc vừa mới đến Hải Thành, tại sao lại có người bắt cóc chứ?
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Bạc Dạ thấy sắc mặt của Mộ Thiển không tốt lắm, lập tức hỏi.
“Tôi đã nhờ Dật Phong giúp tôi liên lạc với người của Ẩn tộc, kết quả bọn họ vừa mới đến Hải Thành liền vị bắt cóc.”
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Người của Ẩn tộc có bối cảnh không đơn giản, bên kia chắc hẳn vì mời họ thất bại nên làm càn. Nếu không, bọn họ nhất định sẽ coi Ẩn tộc như một vị khách danh dự, không thể dùng phương thức ngược đãi như vậy.”
“Không biết có nguy hiểm đến tính mạng hay không, dù sao người của Ẩn tộc không dễ đụng vào.”
Bạc Dạ phân tích một cách hợp lý “Vậy thì chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Anh chờ một chút.”
Mộ Thiển nhớ lại những gì Mặc Cảnh Thâm đã nói với cô vừa rồi, nói rằng người của Ẩn tộc hứa sẽ giúp anh khôi phục trí nhớ, chẳng lẽ Mặc Cảnh Thâm đã bắt người của Ẩn tộc đi?
Nhưng điều này cũng khó xảy ra.
Người nhà họ Mặc uy thế vô cùng, nhất định sẽ mời được người của Ẩn tộc, không cần làm như vậy.
Nghĩ theo cách này, Mộ Thiển không lo lắng nữa.
“Đi xem phim.”
Giờ đã biết người Ẩn tộc không gặp chuyện gì nguy hiểm. Chanh Tử và Dật Phong sẽ xử lý mọi chuyện, cô và Bạc Dạ lo lắng cũng chẳng có lợi gì.
“Cô chắc chắn?”
Bạc Dạ biết rằng Mộ Thiển chắc hẳn đang lo lắng cho những người kia, nhưng cô lại ngại từ chối anh.
“Nếu em không yên tâm, tốt hơn là anh cùng em đi tìm tung tích của họ. Với năng lực của anh, anh nhất định có thể sớm tìm được.”
Anh ấy tự đề cử.
“Có thể được không? Còn bộ phim thì sao? Khó khăn lắm mới mua được vé”
“Cũng không khó mua. Chúng ta còn nhiều thời gian, sau này cùng đi cũng không muộn?”
“Đúng vậy.”
Mộ Thiển đã bị Bạc Dạ thuyết phục, cả hai ngay lập tức chọn cách rời khỏi rạp chiếu phim.
Mộ Thiển liên lạc với Chanh Tử hỏi về đoạn đường mà Ẩn tộc đã biến mất, điều chỉnh giám sát, sau đó sử dụng nhiều liên hệ để tìm kiếm.
Một giờ sau, Chanh Tử goi”Mộ tổng, tôi đã tìm được người.”
“Tìm được rồi? Thật tốt, bên kia không sao chứ?”
“Tôi tìm được rồi, nhưng người đã bị Mặc thiếu gia bắt đi. Chúng tôi không dám đòi người.”
“Mặc Cảnh Thâm?”
Mộ Thiển khó hiểu, không hiểu Mặc Cảnh Thâm bắt người của Ẩn tộc để làm gì? Không phải anh nói rằng bên kia có thể giúp anh khôi phục trí nhớ sao?
Làm thế nào mà bây giờ lại thay đổi thái độ?
Nhưng dù sao, gặp gỡ nói chuyện vẫn tốt hơn.
“Hiện tại anh đang ở đâu, tôi đi tìm anh.”
“Biệt thự Lâm Hồ”
“Được.”
Biệt thự Lâm Hồ Mộ Thiển đã từng đến thăm, nơi đó có phong cảnh độc đáo và đó là một biệt thự đứng tên Mặc Cảnh Thâm.
Cô và Bạc Dạ lên xe, hai người đi thẳng đến nơi cần đến.
Trên đường đi, Bạc Dạ không khỏi kinh ngạc hỏi: “Tại sao Mặc Cảnh Thâm lại muốn bắt cóc người Ẩn tộc. Sau lưng người Ẩn tộc là thế lực của nước C. Xâm phạm bọn họ tương đương với việc chống lại Hoàng gia nước C. Anh ta…đang tìm cái chết?”
Mạch não của Mặc Cảnh Thâm khiến Bạc Dạ không thể hiểu nổi.’
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter