Chương 771: Giúp đỡ Dương Liễu
Trước kia anh ta giống như một tôn sĩ thân quý chưa từng biết xấu hổ, nhưng hiện tại trên người anh ta đầy bùn máu, không thấy được bộ dáng ban đầu.
“Thật xin lỗi, học trưởng, em tới trễ.”
Mộ Thiển trong lòng rất áy náy, lúc nói chuyện nước mắt như gần trào ra.
Tư Cận Ngôn lắc đầu, “Cứu… cứu Dương Liễu, cứu Dương Liễu.”
Người đàn ông nằm trên cáng chỉ nói “Cứu Dương Liễu” rồi ngất xỉu.
“Mau đưa anh ấy đi bệnh viện.”
Mộ Thiển đối với Bạc Dạ phân phó, và người của Bạc Dạ ngay lập tức đưa anh ta lên trực thăng, chỉ trong vài phút, chiếc trực thăng đã bay mất.
“Cuối cùng cũng tìm được cậu ta, hiện tại có thể trở về nghỉ ngơi sao?”
Cố Khinh Nhiễm hai tay chống nạnh, cảm thấy làm việc quá sức.
“Đi tìm Dương Liễu.”
Mộ Thiển lại phân phó nhiệm vụ, hướng về phía trước mặt mấy người hộ vệ vẫy vẫy tay, “Bạc Dạ, chúng ta hãy đi ngay bây giờ.”
Mặc dù những người này không biết Dương Liễu, nhưng nghe tên họ đều biết đó là một người phụ nữ, mà hôm nay đến đây phần lớn đều là đàn ông, nếu là phụ nữ thì chỉ có thể là Dương Liễu.
Mọi người lên đường, Mộ Thiển cũng tham gia vào đội tìm kiếm.
Cố Khinh Nhiễm nắm lấy tay cô mắng, “Em điên rồi à, Dương Liễu là người muốn giết em, hiện tại em lại còn đi cứu cô ta. Em bị bệnh à?”
Anh ta không thể nào hiểu được mạch suy nghĩ của Mộ Thiển.
“Có truy cứu trách nhiệm hay không là chuyện của em, nhưng bây giờ em phải tìm được cô ta. Coi như Tư Cận Ngôn không nói, em cũng phải tìm được cô ta.”
Trên người Dương Liễu giấu quá nhiều bí mật, Mộ Thiển cảm thấy đây là chuyện lớn, nếu không điều tra rõ ràng thì hậu quả sẽ rất tai hại.
Cô không thích bị người khác mưu hại.
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tìm được Dương Liễu, nhưng lúc này những người do Đông Côn phái đến đã chạy thoát thân không tung tích.
Vấn đề không kết thúc ở đó. Họ vội vàng trở lại bệnh viện trung ương Hải Thành, lúc đó trời đã xế chiều.
Trải qua một phen cứu chữa cùng an bài, Tư Cận Ngôn tỉnh dậy vào chiều hôm sau.
Mở mắt ra, nhìn phòng bệnh, anh ta còn chưa kịp nói chuyện, mấy anh em liền bu lại.
“Cận Ngôn, cậu rốt cục cũng tỉnh lại, cậu có biết thật sự làm tôi sợ muốn chết?”
“Tỉnh là tốt rồi.”
Cẩm Dung cùng Thích Ngôn Thương nói chuyện.
Mộ Thiển ngồi ở ghế bệnh nhân , bởi vì bị thương nên không dám nhúc nhích, hỏi: “Còn đau không? Anh cảm thấy thế nào?”
Tư Cận Ngôn nhìn Cẩm Dung và Thích Ngôn Thương, cuối cùng nhìn Mộ Thiển, hết sức bình tĩnh hỏi, “Dương Liễu ở đâu?”
Câu hỏi đột ngột khiến một số người cảm thấy hơi choáng váng. “Cái … cái gì? Chúng tôi vừa cứu cậu trở về, nhưng trong đầu cậu chỉ có Dương Liễu? Cậu muốn tự tay giết cô ta sao?”
Cẩm Dung tức giận nói: “Nhưng không sao, người phụ nữ đó chắc không còn sống được bao lâu nữa.”
“Cô ấy vẫn còn sống?”
Có trời mới biết, Tư Cận Ngôn thực sự có chút lo lắng rằng Dương Liễu sẽ chết.
“Bị thương nặng, còn vấn đề có thể tỉnh lại hay không. Hiện tại vẫn đang theo dõi, thương thế quá nghiêm trọng.”
Mộ Thiển biết Tư Cận Ngôn tương đối lo lắng, cũng không vòng vo.
“Anh tỉnh rồi, nếu không có chuyện gì, hãy cố gắng nghỉ ngơi thật tốt.”
Cố Khinh Nhiễm đứng ở cuối giường, đưa tay chỉ vào Mộ Thiển, “Em đã về nghỉ ngơi được chưa? Nếu không nghỉ ngơi, người kế tiếp ngã xuống chính là em.”
Người phụ nữ nhỏ bé trước mặt là em của anh ta, cô thậm chí không muốn mạng sống của mình chỉ vì một Tư Cận Ngôn, điều này thực sự khiến anh ta bất lực.
Nhưng bất kể nói thế nào, đã là em gái mình thì nhất định phải cưng chiều.
“Em không có sao.”
Mộ Thiển xua tay, cô nào có yếu ớt như vậy?
Cô nhìn Tư Cận Ngôn và thở dài, “Chân của anh bị thương nặng. Em sợ rằng trong tương lai anh sẽ cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi một thời gian.”
Đầu gối bị thương nặng nên đương nhiên sau ca mổ sẽ phải nghỉ ngơi rất lâu, nếu không sẽ tiềm ẩn những nguy hiểm khôn lường.
“Anh ổn.”
Tư Cận Ngôn sau khi tỉnh lại, cả người liền đờ đẫn, trông rất buồn rầu, như kiểu bị ai đó đánh thật mạnh một cái vào sau lưng vậy.
Nhìn thấy anh ta như vậy, Mộ Thiển không nói gì, cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng là không thể nói ra thành lời.
Chậm rãi đứng dậy, Cố Khinh Nhiễm lập tức tiến lên đỡ cô, “Các anh em tán gẫu một lát, tôi trở về nghỉ ngơi.”
Cô biết Cẩm Dung cùng Thích Ngôn Thương có nhiều chuyện muốn nói với Tư Cận Ngôn, nên cô cũng biết điều không ở lại quấy rầy anh em bọn họ ôn lại chuyện cũ.
Đi theo Cố Khinh Nhiễm, hai người trở lại phòng bệnh và nằm xuống.
“Nghỉ ngơi thật tốt, được không? Anh thật sự không giúp được gì cho em. Em là con gái, đừng hung hăng như vậy được không?”
Cố Khinh Nhiễm tức giận hai tay chống nạnh, “Anh bây giờ không thể nói tình hình của em cho ông nội nghe, nếu như ông ấy biết em bị thương, còn không phải giết chết anh. Em nhìn lại mình một chút, hai ba ngày liền bị thương, lần trước bị thương đến bây giờ mới có mấy ngày, hả?”
Có lúc anh cảm thấy năng lực của mình quá yếu, không thể bảo vệ tốt Mộ Thiển.
Thấy cô bị thương nặng, một mình cô chịu đựng, không khóc cũng không kêu đau, là một cô gái nhưng lại sống như dáng vẻ của một thằng con trai.
“Em thực sự không sao, chỉ xin nghỉ vài ngày. Em sợ rằng sự việc này sẽ để lại bóng đen tâm lý cho Tư Cận Ngôn. Đây là điều đáng sợ nhất.”
Bây giờ vẫn còn rất nhiều điều khiến Mộ Thiển lo lắng, Dương Liễu mặc dù chưa chết nhưng cô ta đã bị bắn thương rất nặng, đến bây giờ vẫn còn trong khu ICU ( phòng săn sóc tích cực).”
Trong phòng bên cạnh, Tư Cận Ngôn đang nằm trên giường, nhìn Cẩm Dung và Thích Ngôn Thương, không nói gì.
Ngược lại, Cẩm Dung nói chuyện rất nhiều, om sòm không ngừng nghỉ.
“Cậu nói cho tôi biết, đường đường là một học trưởng, tại sao cậu lại bị khi dễ thành ra như thế này. Cậu xấu hổ không muốn nói vì sợ bị mất mặt sao?”
Cẩm Dung lắc đầu bất lực, “Cũng may là cậu được đưa đến đây kịp thời. Nếu không, cậu có biết chân cậu có nguy cơ phải cắt cụt không? Điều kiện chỗ ở quá kém, bẩn thỉu, dễ nhiễm trùng, tình hình thực sự rất tồi tệ a. Cũng may không tính là quá muộn, thực sự đáng lo ngại.”
Cẩm Dung huyên thuyên nói chuyện không điểm dừng. Mà Thích Thương Ngôn dựa vào cuối giường,hai tay khoanh trước ngực, nhìn xuống anh nói: “Tôi sợ mẹ cậu lo lắng cho nên không có nói cho bà ấy biết tình hình của cậu.”
“Đúng, đúng, tôi không dám nói cho mẹ cậu biết, nếu không nghe xong chắc chắn bà ấy liền phát bệnh mà ngã quỵ.”
“Vậy thì tốt.”
Tư Cận Ngôn đáp nhẹ, sau đó lại hỏi, “Đại ca…. bây giờ anh ấy như thế nào?”
“Đại ca hiện đang ở ẩn tộc.”
…..
Tại ẩn tộc, ngồi trong căn nhà gỗ của tộc trưởng ẩn tu, Mặc Cảnh Thâm hơi ngạc nhiên khi nhìn vị trưởng lão ẩn sĩ.
Là một người phụ nữ.
Vốn tưởng rằng tộc trưởng ở ẩn tộc sẽ là một người đàn ông, nhưng không ngờ cô còn rất trẻ, mặc y phục màu trắng, áo choàng, trên mặt quấn khăn, lại còn là đồ cổ trang, trông thật thần bí.
Trong phòng khách rộng lớn, đồ đạc rất cổ điển, nhưng cũng có điện thoại, máy tính và dây mạng.
Chỉ là những thiết bị này người m mới được phép sử dụng.
Anh ngồi trên ghế, nhìn các trưởng lão ẩn tộc hỏi: “Ta biết sắp hết thời gian, cho nên ta chỉ muốn tới hỏi các trưởng lão, bệnh của ta có thể chữa khỏi không?”
Có thể chữa khỏi hay không, Mặc Cảnh Thâm trong lòng hiểu rõ.
Đến đây chỉ mong thực hiện được kế hoạch cuối cùng.
Tộc trưởng nhìn anh, đặt cái chén trong tay xuống, đứng dậy đi tới trước mặt Mặc Cảnh Thâm, trên dưới nhìn anh hỏi, “Cậu là Mặc Cảnh Thâm?”
“Đúng vậy.”
Anh đáp một tiếng.
Tộc trưởng dùng đôi mắt bóng loáng dò xét nam nhân trước mặt , ngồi bên cạnh, đưa tay bắt mạch, chẩn bệnh cho anh.