Chương 1144: Chúng Ta Không Hợp Nhau
- -----
Chương 1147: Chúng ta không hợp nhau.
Mộ Thiển nhớ rõ khi nhận được điện thoại của Thích Ngôn Thương, anh ta từng nói Phương Nhu muốn ly hôn với mình.
Trước đó, khoảng thời gian mà Tiểu Thang Viên mất tích, tình trạng của Phương Nhu hết sức không ổn định, cũng từng muốn ly hôn với Thích Ngôn Thương.
“Em nghĩ sự ra đi của Tiểu Thang Viên có liên quan đến em và Thích Ngôn Thương sao?”
“Em không biết.”
Chính Phương Nhu cũng không biết tình hình bây giờ như thế nào nữa, nhưng có điều mà cô hiểu rõ ràng: “Em mệt lắm, mệt lắm rồi, giờ em chỉ muốn một mình yên ổn thanh tịnh thôi.”
Cô khịt mũi, ngước mắt nhìn Mộ Thiển: “Chị Mộ, em không biết chị có hiểu được cảm giác của em không.
Nhưng em thực sự rất rất mệt.
Em thừa nhận, em có tình cảm với anh ấy, nhưng chuyện giữa cô bé lọ lem và bạch mã hoàng tử chỉ là cổ tích mà thôi, không hề tồn tại.
Em chỉ muốn yên bình trôi qua, em chỉ là một người bình thường thôi mà.”
Nghe giọng nói nghẹn ngào của cô ấy, Mộ Thiển đau lòng ôm lấy cô vào ngực: “Em đừng nghĩ nhiều như thế.
Chị biết trong lòng em oan ức, khó chịu, nhưng Thích Ngôn Thương cũng không đỡ hơn là bao, vì em anh ấy đã từ bỏ cả nhà họ Thích, vì tìm Tiểu Thang Viên, anh ấy cũng không chợp mắt mấy ngày đêm.
Trước đây chị rất ghét Thích Ngôn Thương, nhưng sau đó những việc làm của anh ta rất đàn ông, em nên...!học cách bao dung.”
Phương Nhu dựa vào bả vai của Mộ Thiển, viền mắt ướt đẫm.
“Em không làm được, thực sự không làm được.”
“Tại sao? Tiểu Nhu, chúng ta là bạn thân mà, đã quen nhau mười năm, hơn cả chị em ruột, có gì mà em không thể nói với chị?” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Mộ Thiển biết Phương Nhu vẫn còn cất giấu điều gì đó.
Đều là người trưởng thành cả, có rất nhiều lúc che giấu không có nghĩa là không chân thành, mà là họ không muốn khiến một người phải lo lắng cho mình mà thôi.
“Em thật sự không làm được...!Thậm chí, mỗi lần nhìn thấy anh ấy, em đều không kìm lòng được mà nghĩ đến Tiểu Thang Viên, nghĩ đến đứa bé vô tội đó.
Mà anh ấy....!anh ấy...”
Phương Nhu muốn nói Thích Ngôn Thương và Diêu Nguyệt Như đã xảy ra quan hệ từ lâu, nhưng cô lại không nói ra được.
Dừng lại một chút, cô mới nói: “Em muốn một mình để tỉnh táo lại thôi.”
“Chị còn không hiểu em à? Bình tĩnh cái gì chứ, chỉ e sau khi e rời khỏi Hải Thành thì sẽ không quay lại nữa đâu.”
Trước đây Phương Nhu đồng ý quay về là vì ở Hải Thành còn có điều khiến cho cô lo lắng, nhưng bây giờ cô ấy không còn gì ràng buộc, bên cạnh lại có thêm cô nhóc này.
Nếu rời đi vậy thật như sao có thể trở về nữa.
Bị cô nói trúng tim đen, Phương Nhu cũng không muốn giải thích nữa.
“Em nghĩ cho Thích Ngôn Thương chưa? Ngày đó em bị ông Thích đưa đi, Thích Ngôn Thương tìm em mà trở mặt với ông cụ Thích, thậm chí còn đánh cánh tay đắc lực của ông cụ ngay trước mặt, lấy cái chết ra để ép, khi đó mới biết được tung tích của em.
Thât ra đến bây giờ em còn chưa biết chân trái của Thích Ngôn Thương bị đạn bắn phải.
Vào cái ngày em bị bắt cóc ấy, anh ta tự bắn vào chân mình để uy hiếp ông Thích, khi đó ông ta mới nói ra tung tích của em..”
Nếu là lúc trước, Mộ Thiển sẽ không nói nhiều với Phương Nhu như vậy.
Bởi vì cô càng nói nhiều, áp lực trong lòng Phương Nhu sẽ càng lớn, nhưng bây giờ Mộ Thiển chỉ muốn nói cho Phương Nhu biết Thích Ngôn Thương yêu thương cô ấy như thế nào, không muốn Phương Nhu bỏ lỡ một người đàn ông yêu mình tha thiết.
“Em biết, em biết tất cả mà.”
Phương Nhu đứng lên, ánh mắt cô đầy vẻ quyết tuyệt và kiên định: “Những chuyện này Diêu Nguyệt Như đã nói cho em biết, sao mà em không biết được đây.”
“Vậy sao em...”
“Bởi vì không môn đăng hộ đối, bởi vì ông cụ Thích không tha cho em, mà em cũng không muốn Thích Ngôn Thương trở mặt với ông, càng không muốn Thích Ngôn Thương phải bôn ba vì kế sinh nhai, hằng đêm khúm núm với những người muốn đạp lên tôn nghiêm của anh ấy.”
Mộ Thiển ngẩn người, cô vốn tưởng Phương Nhu không hề biết gì, nhưng giờ cô mới chợt nhận ra.
Hóa ra Phương Nhu biết hết mọi điều.
“Tính cách của Thích Ngôn Thương như thế nào thì em hiểu rõ nhất.
ai cũng giúp đỡ Thích Ngôn Thương, thậm chí Mặc Cảnh Thâm còn âm thầm cảnh cáo những thương nhân đó, khiến họ không nên kiêng dè sự uy hiếp của ông cụ Thích, để họ hợp tác với Thích Ngôn Thương, nhưng anh ấy biết hết mọi chuyện.
Từ nhỏ anh ấy đã kiêu ngạo, sao có thể nhận sự bố thí và giúp đỡ của người khác? Vậy càng khiến anh ấy trở nên vô dụng hơn.
Vì thế, để chứng minh năng lực của mình, cứ mỗi đêm anh ấy lại đi tìm những ông chủ kia, ăn nói khép nép trước mặt họ, vứt bỏ tôn nghiêm để bàn chuyện làm ăn với họ.
Thậm chí...!thậm chí còn chịu sự sỉ nhục mà em không tưởng tượng nổi.
Những chuyện này đều là do Diêu Nguyệt Như nói với em, nhưng em lại không biết điều gì, cũng không giúp gì được cho anh ấy.
Nếu như, nếu như không có sự tồn tại của em, Thích Ngôn Thương đâu phải chịu đựng nhiều như vậy?
Chị Mộ, em không xứng với Thích Ngôn Thương, cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh áy.
Chị hiểu không? Hôm nay, em nhận được một clip gửi qua di động, trong hình là ảnh Diêu Nguyệt Như và Thích Ngôn Thương ở trên giường.
Em biết rõ Thích Ngôn Thương không phải là loại người như vậy, nhưng em vẫn trở mặt với anh ấy.
Em muốn...!em chỉ muốn mượn cơ hội đó để ly hôn, mãi mãi rời khỏi nhà họ Thích.
Đương nhiên, em cũng có lòng riêng.
Mẹ em mất làm lòng em như có thêm khúc mắc, em tự nhắc nhở mình vô só lần, em muốn quên đi, không nghĩ tới những chuyện này nữa, nhưng rốt cuộc em cũng không bỏ được, không quên được chuyện này.
Mẹ của em mất, Tiểu Thang Viên cũng mất, từng chuyện một, từng việc từng việc một không có cách nào xóa đi vết sẹo trong lòng em.
Cho nên chị cảm thấy, đối mặt với Thích Ngôn Thương, sao em có thể quên được chứ? Soa có thể làm như không để ý, không quan tâm được đây?
Vốn dĩ bọn em không thích hợp, không hợp nhau, chị biết không?”
Phương Nhu nói một hơi, rất rất nhiều điều.
Chuyện này cô vẫn luôn giữ chặt trong đáy lòng mình, chưa từng nói với ai, cũng không dám nói với Mộ Thiển.
Nếu không phải hôm nay bất đắc dĩ, cô cũng sẽ không nói cho Mộ Thiển biết.
“Tiểu Nhu...”
Mộ Thiển vô cùng đau lòng, cô dưa tay ôm lấy cô ấy: “Đồ ngốc này, sao một mình em lại phải chịu đựng nhiều như vậy, sao không nói với chị? Nếu như...!nếu như chị có thể xử lý quan hệ giữa Thích Ngôn Thương và ông cụ Thích, em có muốn ở lại không?”
Cô tưởng rằng, nói vậy sẽ có đường lùi.
Nhưng Phương Nhu vẫn lắc đầu: “Chị Mộ, thật ra nhiều năm như vậy, có một chuyện em vẫn giấu chị, chưa nói cho chị biết.”
“Cái gì?”
“Em còn có ba, ông ấy vẫn chưa chết.”.
ngôn tình hài
Phương Nhu bình tĩnh lại, rốt cuộc cô cũng nói hết những bí mật trong lòng cho Mộ Thiển nghe: “Năm trước em về nhà để tảo mộ mẹ em, lúc dọn dẹp căn phòng em tìm được một cuốn ghi chép của mẹ.
Em đọc nhật ký của bà, trên đó có ghi ba em không hề xảy ra chuyện gì cả, mà lại là một người có tiền, vì cãi nhau với vợ, ông ra ngoài giải sầu thì gặp được mẹ em, hai người yêu nhau rồi sinh ra em.
Nhưng sau đó mẹ em mới biết ông ấy đã kết hôn, mẹ em muốn một danh phận nhưng người kia lại không cho, không những vậy ông còn đánh đuổi mẹ em, nói mẹ em muốn quá nhiều rồi.
Từ đó về sau ông ấy biến mất không còn gặp lại.”
Phương Nhu đưa tay vuốt tóc ra sau tai, cười tự giễu: “Chị biết trước khi đi người kia nói gì không?”
Cô tự hỏi rồi tự trả lời: “Ông ấy nói, mẹ em là người nghèo không có gì cả, có tư cách gì mà gả vào nhà giàu? Không xứng với nhà giàu.”
“Tiểu Nhu...”
“Đó là nguyên nhân tại sao em lại kháng cự việc ở chung với Thích Ngôn Thương như vậy.
Yêu nhau thì không khó, nhưng khó là làm sao có thể duy trì chút tình cảm này, kéo dài mãi.
Lúc trước bị ép ở lại cũng là vì con trai em, nhưng giờ đứa bé không còn nữa, em có lý do gì mà ở lại nữa đây?”.