Chương 884: Giao dịch
Mộ Thiển tức giận thở hổn hển, cuối cùng nói: “Anh buông tha cô ấy đi, được không?”
Mộ Thiển vẫn coi Phương Nhu như em gái. Sau khi mẹ Phương Nhu qua đời, trạng thái tâm lý của cô ấy vẫn bất ổn. Khoảng thời gian cô ấy rời đi, Mộ Thiển thật sự lo lắng cho cô ấy. Nhưng sau này chuyện chung quanh dần dần nhiều lên, cô không còn thời gian quan tâm Phương Nhu. Bây giờ mọi chuyện đã đi đến hồi kết, cô mới rảnh nghĩ tới Phương Nhu.
“Tại sao tôi phải thả cô ấy? Mộ Thiển, đừng tưởng cô là vợ của đại ca thì tôi không thể làm gì cô!” Thích Ngôn Thương nổi giận, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Mộ Thiển rất bình tĩnh, không hề sợ hãi Thích Ngôn Thương, đại khái là vì biết thân phận của mình, cũng có lẽ là vì Mặc Cảnh Thâm. Tóm lại cô biết Thích Ngôn Thương không thể làm gì mình, cho nên nói chuyện cũng kiêu ngạo hơn.
“Tôi đã nói rồi, tôi không biết Phương Nhu ở đâu.” Mộ Thiển vén tóc, lạnh nhạt hỏi: “Thích Ngôn Thương, anh nói cho tôi nghe, bây giờ tìm được Phương Nhu thì anh sẽ làm gì? Anh sẽ cưới cô ấy hay tiếp tục giam lỏng cô ấy? Hay anh cho rằng người nhà họ Thích sẽ tiếp nhận Phương Nhu?”
Nghe cô chất vấn, Thích Ngôn Thương nhất thời nghẹn họng, không biết nên trả lời cô như thế nào. Đúng vậy, với tình hình bây giờ, cho dù tìm được Phương Nhu thì cũng chưa chắc có thể đưa cô ấy về nhà họ Thích.
Sự im lặng của anh ta đã chứng minh hết thảy. Mộ Thiển cười khẩy: “Anh thậm chí không biết nên dàn xếp Phương Nhu như thế nào, có tư cách gì tới hỏi tôi? Tôi có thể nói với anh rằng tôi không biết địa chỉ của Phương Nhu, cho dù sau này tôi biết thì cũng sẽ không nói cho anh. Hơn nữa dù anh tìm thấy Phương Nhu, tôi cũng sẽ không cho phép cô ấy đến với anh.”
Mộ Thiển biết rõ Thích Ngôn Thương là loại người nào. Chỉ cần nghĩ tới quá khứ đáng thương của Phương Nhu, cô lại vô cùng căm hận, hận sự khốn nạn và vô liêm sỉ của Thích Ngôn Thương, ỷ vào quyền thế mà làm xằng làm bậy.
“Cô…!” Thích Ngôn Thương nổi trận lôi đình, mặt đỏ gay gắt, nhưng vẫn không thể khiến Mộ Thiển thay đổi. Cuối cùng, anh ta bình tĩnh lại, nói: “Nếu cô chịu giao Phương Nhu ra đây thì tôi sẽ đồng ý cho Mộ Ngạn Minh và Thích Ngữ Anh yêu nhau.”
Thái độ ban ân của anh ta cứ như thể nhà họ Thích chính là hoàng gia quý tộc, được yêu đương với Thích Ngữ Anh chính là trèo cao, nhưng anh ta không biết Mộ Thiển hoàn toàn không cần.
“Ha ha ha…” Mộ Thiển ngửa đầu cười phá lên, như thể vừa nghe thấy một câu chuyện buồn cười. Cô che miệng, lắc đầu thở dài: “Thích Ngôn Thương, anh chẳng tự biết thân biết phận gì cả. Mộ Ngạn Minh và Thích Ngữ Anh dây dưa với nhau bao nhiêu năm qua, tới bây giờ vẫn không có bất cứ kết quả gì, anh tưởng rằng là Thích Ngữ Anh không chấp nhận Mộ Ngạn Minh sao? Anh sai rồi, là Mộ Ngạn Minh không chấp nhận Thích Ngữ Anh.”
Mộ Thiển đứng dậy nói: “Tôi thừa nhận nhà họ Thích rất giàu có, nhưng thế thì đã sao? Mặc dù nhà họ Mộ không phải là gia tộc quyền quý, nhưng cũng đủ sống dư dả. Nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống cũng chẳng thấy ai hơn mình.”
Cô chưa bao giờ cảm thấy tự ti vì xuất thân của mình. Huống chi bây giờ gia cảnh của nhà họ Mộ cũng không kém, cần gì phải tự làm thấp bản thân, thông gia với nhà họ Thích. Mộ Thiển không cảm thấy tốt đẹp ở đâu.
“Cho dù Thích Ngữ Anh đồng ý thì nhà họ Thích cũng sẽ không đồng ý. Cho nên chỉ cần cô giao Phương Nhu cho tôi, tôi sẽ lập tức kêu Thích Ngữ Anh gả cho Mộ Ngạn Minh.”
“Anh thật hèn hạ!” Mộ Thiển nổi giận: “Tôi cảm thấy sỉ nhục thay cho Mặc Cảnh Thâm vì có người anh em như anh. Lấy hôn nhân của Thích Ngữ Anh để đe dọa tôi? Chẳng phải anh vẫn không chấp nhận cho họ yêu nhau sao? Vậy mà bây giờ lại đồng ý vì ích lợi của mình! Xem ra anh không phải là không thể chấp nhận nhà họ Mộ.”
Mộ Thiển cảm thấy quan niệm của Thích Ngôn Thương thật dị dạng.
“Thế thì đã sao? Tôi…”
“Ra ngoài!” Mộ Thiển chỉ về phía cửa: “Tôi không muốn thấy anh!” Cô không ngờ mình lại có thể chán ghét một người đến mức này.
Thích Ngôn Thương ngẩn người, không ngờ thái độ của Mộ Thiển lại kiên quyết đến thế. Anh ta nói: “Rốt cuộc phải làm sao thì cô mới nói cho tôi biết?”
Dường như Thích Ngôn Thương cho rằng Mộ Thiển biết địa chỉ của Phương Nhu, chẳng qua là không chịu nói.
“Tôi muốn anh dập đầu nhận lỗi trước bia mộ mẹ của Phương Nhu, tôi muốn anh cưới hỏi Phương Nhu đàng hoàng, anh làm được không?” Cô nói.
Quả nhiên vừa nghe xong, sắc mặt Thích Ngôn Thương càng dữ tợn hơn. Mộ Thiển không tức giận, dường như cô đã đoán được từ trước: “Nhìn anh tưc giận kìa, anh vốn dĩ không thể chấp nhận Phương Nhu. Anh chỉ coi cô ấy như con rối mà thôi. Lúc cô đơn anh sẽ nhớ cô ấy. Loại đàn ông như anh thì nên sống cô đơn đến cuối đời!”
Nói xong, Thích Ngôn Thương mãi không lên tiếng. Mộ Thiển lại hỏi: “Anh có đi không?”
Anh ta không nói một lời. Mộ Thiển nổi giận: “Anh không đi thì tôi đi!”
Cô cầm túi xách, vòng qua Thích Ngôn Thương đi ra ngoài. Nhưng khi cô vừa đến trước cửa thì Thích Ngôn Thương đã nhanh chân chặn trước mặt cô: “Đừng đi!”
Mộ Thiển cau mày: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
“Nói cho tôi biết Phương Nhu ở đâu, nếu không cô đi đâu tôi cũng sẽ bám theo cô.”
Mộ Thiển bật cười: “Được, anh có giỏi thì bám theo đi.” Sau đó đẩy Thích Ngôn Thương đi ra ngoài.
Cô đi đằng trước, Thích Ngôn Thương đi đằng sau, quả nhiên là bám theo sít sao. Mộ Thiển xuống lầu vào gara, lái xe rời đi. Đằng sau xe của Thích Ngôn Thương cũng bám theo. Mộ Thiển vào trung tâm thương mại, Thích Ngôn Thương cũng đi vào trung tâm thương mại.
Cho dù cô vào nhà vệ sinh nữ, Thích Ngôn Thương cũng đi theo, khiến mấy cô gái hoảng sợ hét toáng lên, không nhịn được muốn mắng chửi, nhưng lại bị chinh phục vì gương mặt bảnh trai của anh ta. Cuối cùng, Mộ Thiển không nhịn được nữa: “Thích Ngôn Thương, rốt cuộc anh muốn bám theo tôi tới khi nào?”
Nếu không phải Mặc Cảnh Thâm còn chưa khỏe mạnh, cô không muốn làm anh nổi giận thì cô đã gọi cho anh từ lâu. Có lẽ Thích Ngôn Thương cũng nắm chắc Mộ Thiển thương tiếc Mặc Cảnh Thâm nên mới dám kiêu ngạo như thế.
“Tôi đã nói rồi, cô không nói cho tôi biết tung tích của Phương Nhu thì tôi vẫn sẽ bám theo cô.” Thích Ngôn Thương nhắc lại lời nói lúc trước, thái độ rất kiên định.
Mộ Thiển từng thấy kẻ vô liêm sỉ, nhưng chưa từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ bằng Thích Ngôn Thương. Cô thật sự phục.
“Tôi nhắc lại lần nữa, anh nghe cho kỹ đây, tôi không biết Phương Nhu đang ở đâu!” Cô thật sự chịu đủ rồi.
Hai người đứng giữa đại sảnh trung tâm thương mại, tiếng hét của Mộ Thiển thu hút không ít ánh mắt, Mộ Thiển bĩu môi, ủ rũ rời đi. Thích Ngôn Thương lại không bận tâm, vẫn cứ bám theo cô. Hai người xuống bãi đỗ xe, lên xe rời đi. Mộ Thiển tăng tốc chạy trên đường, Thích Ngôn Thương vẫn bám theo, bất kể cô chạy nhanh hay chậm thì Thích Ngôn Thương luôn có thể đuổi kịp, bám dai như đỉa.
“Két!!!” Mộ Thiển đột ngột phanh lại, chiếc xe đằng sau cũng phanh lại.