Mục lục
Mặc thiếu gia anh đã bị bắt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 937







Chương 937: Em không nên đối xử với cô ấy như vậy
Dù cho Bạc Dạ không ở trong tập đoàn Thịnh Trì, nhưng mà nếu như giống như những gì An Nhiên đã nói, Bạc Dạ đứng ra hòa giải, cô ấy nên đối mặt như thế nào đây?
Có những lúc người ta thật sự nghĩ đến điều gì thì điều đó lại đến.
Ý nghĩ này vừa mới lướt qua ở trong đầu của Mộ Thiển, điện thoại liền ngay lập tức vang lên.
Là cuộc gọi của Bạc Dạ.
“Bạc Dạ?”
Cô kêu lên một tiếng.
“Bây giờ Nghê San San đang ở đâu?”
Vừa mở miệng liền hỏi thẳng, không hề có một tí uyển chuyển nào.
“Bây giờ cô ta đang ở đồn cảnh sát.”
Mộ Thiển biết gì nói đó, không biết vì sao, từ trong cảm xúc của lời nói mà Bạc Dạ vừa nói ra, lại mơ hồ cảm thấy cảm xúc anh ta có gì đó không đúng lắm.
Mộ Thiển cảm thấy hơi nghi ngờ, rất muốn biết quan hệ bây giờ giữa Bạc Dạ với Nghê San San là mối quan hệ gì, đang ở trong mức đó như thế nào.
“Em đợi tôi, tôi lập tức đi qua đó.”
“Bây giờ?”
“Phải.”
Lời nói cứng nhắc, nói xong liền cúp máy ngay.
Thái độ lạnh lùng như vậy, chính là cảm xúc mà Mộ Thiển đã rất lâu không cảm thấy được.
Buông điện thoại xuống, Mộ Thiển dặn dò An Nhiên: “Quay đầu, trở lại đồn cảnh sát.”
Bạc Dạ sắp đến đó rồi, cô chỉ có thể ở đồn cảnh sát chờ đợi Bạc Dạ.
Trong một ngày bởi vì người của Bạc Dạ mà chạy qua chạy lại ở đồn cảnh sát đến hai lần, Mộ Thiển thật sự dở khóc dở cười lại cảm tthay61 vô cùng bất lực.
Một người là Đồng Nam, một người là Nghê San San.
Một người là tình yêu đích thực, một người lại là tình cảm giả dối.
Chỉ là đáng tiếc bây giờ Mộ Thiển không thể nhìn thấu suy nghĩ của Bạc Dạ được, anh ta giống như biến thành người khác vậy, khiến cho người khác không thể hiểu rõ ý nghĩ ở trong lòng của anh ta.
“Vâng, thưa tổng giám đốc Mộ Thiển.”
An Nhiên đáp lại một tiếng, quay đầu xe lại, trở về đồn cảnh sát.
Ở trước cửa đồn cảnh sát, Mộ Thiển xuống xe, đứng ở một bên mà chờ đợi Bạc Dạ.
Hai mươi phút sau, Bạc Dạ mặc áo sơ mi màu đen, quần dài màu đen đứng ở trước mặt Mộ Thiển.
Một khuôn mặt điển trai như mọi khi, bởi vì ngược sáng mà trở nên mờ mịt đi vài phần, lại tự nhiên mà tô thêm vài nét đẹp mơ hồ.
Chỉ là vào mùa hè nóng rực này, Mộ Thiển chỉ nhìn anh ta một cái liền có thể cảm nhận được hơi thở ác liệt từ trên người anh, lạnh đến thấu xương.
Anh ta, rất tức giận.
“Bạc… Bạc Dạ?”
Sự căng thẳng không biết từ đâu đến, cô đến cả khi gọi tên của anh ta cũng hơi lắp ba lắp bắp.
“Nghê San San là bị em vạch trần à?”
Anh ta hỏi một cách thẳng thừng.
Bởi vì Mộ Thiển đứng rất gần anh ta, một người đàn ông cao một mét tám nhìn xuống cô, mang theo một sự áp chế đặc biệt, khiến cho Mộ Thiển cảm thấy không thể thở được.
“Đúng.”
Cô gật đầu đáp lại, lại hỏi: “Có gì không đúng sao?”
Nghê San San ở công ty của cô ngang nhiên mà làm ầm ĩ lên, Bạc Dạ lại đi bảo vệ cho Nghê San San?
Phải biết rằng lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Nghê San San ở Diêm Thành, Bạc Dạ đã có thái độ hoàn toàn khác đối với cô ta, vào lúc đó Bạc Dạ thật sự vô cùng chán ghét Nghê San San.
“Em không nên đối xử với cô ấy như vậy!”
Bạc Dạ lạnh lùng nói.
“Bạc Dạ, anh làm sao thế? Anh không hề nhận ra gần đây anh đã thay đổi rất nhiều sao, có phải đã gặp vấn đề gì rồi hay không, anh có thể nói với tôi.”
Cô mím môi lại, thở một hơi dài mà nói: “Chúng ta là bạn bè, tôi mong rằng giữa anh và tôi có thể thẳng thắn thành thật với nhau, nếu như gặp phải chuyện gì tôi cũng hy vọng anh có thể trực tiếp nói thẳng với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ anh mà.”
Mộ Thiển không thể nghĩ ra được Nghê San San có thể nắm lấy điểm yếu gì của Bạc Dạ, khiến cho Bạc Dạ bảo vệ cô ta đến như vậy.
Nhớ lại lần trước Nghê San San từng nói qua, cô ta bị Mặc Cảnh Thâm bắt đi, là Bạc Dạ yêu cầu Mặc Cảnh Thâm thả cô ta ra.
Mặc Cảnh Thâm đã đồng ý.
Đến bây giờ Mộ Thiển cũng không hiểu rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện ở chỗ nào.
“Không hề liên quan đến em. Bây giờ việc mà em cần làm chính là rút lại đơn kháng cáo đối với Nghê San San, tôi muốn cô ấy ra ngoài.”
Đôi mắt xanh biếc của Bạch Dạ lúc trước luôn nhìn cô một cách dịu dàng, mà bây giờ lại lạnh lùng đến thế, giống như ao nước lạnh băng, lạnh đến khiến cho người khác phải run rẩy.
“Nếu như… tôi không đồng ý thì sao.”
Mộ Thiển không hiểu rõ ý nghĩ của Bạc Dạ, mà từ trước đến nay cô chưa từng thật sự sợ hãi Bạc Dạ.
Mà lý do từ chối chính là bởi vì cô biết rõ Nghê San San có rất nhiều chiêu trò, Bạc Dạ rất có thể sẽ bởi vì gương mặt giống hệt cô của Nghê San San, mà bị mê hoặc.
Những chuyện đau buồn đã quá nhiều rồi, Mộ Thiển không muốn nhìn thấy nữa.
“Em chắc chắn?”
Ánh mắt của anh ta nhìn vào Mộ Thiển không hề có một tí gợn sóng nào, dáng vẻ của anh ta trông lạnh lùng như thể hai người họ là người xa lạ vậy.
Mộ Thiển hoàn toàn hết cách, chỉ lắc đầu mà nói: “Bạc Dạ, anh đã thay đổi rồi.”
Cô liếc mắt nhìn về phía phòng khách của đồn cảnh sát, ánh mắt trống rỗng: “Nghê San San, tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
Nói xong, cô không hề ở lại, trực tiếp đi thẳng về phía xe mở cửa ra, lên xe rời đi.
Từ lúc cô rời đi đến lúc lên xe, Bạc Dạ chỉ nhìn về phía cô, không hề tiến tới đuổi theo.
Thậm chí khi chiếc xe đã rời đi, anh ta cũng không có quá nhiều biểu cảm dao động nào.
Mộ Thiển dựa vào ghế phó lái, thở ra một hơi dài, nhắm đôi mắt lại, rất lâu cũng không nói chuyện, hay là nói, cô thật sự không biết nên nói điều gì mới tốt.
“Đưa tôi về biệt thự Ngự Cảnh đi.”
Trong một ngày này đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, bây giờ Mộ Thiển muốn quay về nghỉ ngơi.
“Được, thưa tổng giám đốc Mộ Thiển.”
An Nhiên nhận thấy được cảm xúc của Mộ Thiển không tốt lắm, không có hỏi nhiều, chỉ lái xe mà đi về hướng biệt thự Ngự Cảnh.
Trên đường đi, Mộ Thiển nhắm mắt ngủ một chút, không chịu nổi tiếng vang ong ong không ngừng vang lên từ chiếc điện thoại.
Cô lấy điện thoại ra nhìn, là cuộc gọi của Mặc Cảnh Thâm.
“Thâm?”
Nhận cuộc gọi, cô uể oải mà kêu lên một tiếng.
“Em đang ở đâu?”
“Đang chuẩn bị về nhà, làm sao thế?”
“Đến đồn cảnh sát, rút bỏ đơn truy cứu pháp lý đối với Nghê San San.”
Từ sau khi Mặc Cảnh Thâm hôn mê tỉnh lại đến bây giờ, anh vẫn luôn nói chuyện với cô một cách nhẹ nhàng, trước giờ không hề nói một cách thẳng thừng như khi nãy.
Mộ Thiển thật sự không thể hiểu rõ vì sao Bạc Dạ lại muốn cô thả Nghê San San ra, mà đến Mặc Cảnh Thâm cũng có yêu cầu vô lý này.
“Thâm, những chuyện mà Nghê San San đã làm anh hẳn nên biết rất rõ, em muốn hỏi anh rằng vì sao anh lại muốn em tha cho cô ta? Cô ta mưu ma chước quỷ, lòng dạ độc ác, căn bản không là người tốt, nếu như không truy cứu trách nhiệm của cô ta, vậy thì khác gì thả hổ về rừng chứ.”
Sự phức tạp trong chuyện này Mộ Thiển hiểu rất rõ, Mặc Cảnh Thâm tự nhiên cũng không thể không biết, càng không thể không hiểu.
Thế nhưng anh vẫn giữ vững lập trường của mình: “Thả Nghê San San ra, những chuyện khác anh sẽ giải quyết, anh đảm bảo, sau này Nghê San San sẽ không xuất hiện ngay trước mặt em nữa.”
Mặc Cảnh Thâm đã hứa hẹn với cô.
Đôi mày của Mộ Thiển nhíu chặt lại, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại quay về đồn cảnh sát lần nữa, Bạc Dạ không hề rời khỏi, mà ngồi dựa vào gốc cây ở cổng ra vào của đồn cảnh sát hút thuốc.
Cả người bị bao trùm bởi một bầu không khí u ám khó tả, mang lại một cảm giác bức bối khó mà giải thích được.
Mộ Thiển cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Chiếc xe dừng lại, cô xuống xe mà nhìn Bạc Dạ một cái, mà Bạc Dạ rõ ràng biết được cô đã đến lại không hề nhìn về phía cô, mà chỉ cúi đầu, búng tàn thuốc của điếu thuốc đang cháy kẹp giữa ngón tay.
Mộ Thiển nhìn anh ta một cái, trực tiếp đi thẳng vào đồn cảnh sát, nói rõ tình hình với bên cảnh sát, từ bỏ việc truy cứu pháp lý đối với Nghê San San, ký vào đơn hòa giải.
Không lâu sau đó, Nghê San San đi ra ngoài.
Nhìn thấy Mộ Thiển, cô ta đắc ý mà nhếch môi lên, trông giống như một kẻ xấu xa đắc chí vậy.
Cô ta đi đến trước mặt cô, khoe khoang mà nói: “Nếu như tôi đoán không sai, là ý định của Bạc Dạ đúng không?”
Mộ Thiển lạnh lùng mà liếc cô ta một cái, không hề nói một lời nào, quay người rời đi.
Nào ngờ Nghê San San lại bám riết không tha, đi đến bên cạnh Mộ Thiển, đuổi theo bước chân của cô, nói: “Mộ Thiển, đứng có cho là cô và Mặc Cảnh Thâm ở bên nhau thì là đối thủ của tôi. Hừ, bây giờ cô nên nhìn ra được Bạc Dạ đối xử tốt với tôi rồi chứ, tôi khuyên cô một câu, tốt nhất đừng có xen vào chuyện của người khác, từ bỏ nhúng tay vào chuyện giữa tôi và Bạc Dạ đi, đối với cô mà nói thì đó chưa chắc là một chuyện tốt đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK