Chương 790: Muốn nhảy lầu
Đó là một tòa nhà bảy mươi, tám mươi tầng, nếu nhảy từ trên đó xuống, anh ta sẽ chết.
Đúng là một kẻ điên.
Trong lòng mắng một câu, nhưng Trần Tương đã đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo vào, đổi dép trong nhà thành giày bệt, chạy ra ngoài đường lớn vẫy một chiếc taxi ở ven đường, “Tài xế, tôi muốn đến tòa nhà Bắc Hoàn, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, làm ơn.”
“Ồ, cô gái, cô cũng đến tòa nhà Bắc Hoàn xem náo nhiệt sao? Nghe nói ở đó có người muốn tự sát, cô nói xem bây giờ thời buổi gì, cầu sống không được còn có người muốn đi tự tử. Chắc hẳn phải gặp chuyện gì quá đau lòng, không thể thông suốt nên mới tìm đến cái chết.”
Tài xế taxi thuận miệng tán gẫu.
Giọng điệu của người tài xế vô cùng thoải mái, nhưng rơi vào tai Trần Tương khiến cô ấy cả lòng cảm thấy vô cùng nặng nề.
Cô ấy chỉ cùng Cố Khinh Nhiễm nói vài lời khó nghe, để anh ta biết khó mà lui, hy vọng anh ta có thể tránh xa cô ấy một chút, không muốn cùng anh ta dây dưa thêm nữa.
Nhưng ai biết anh ta lại coi lời cô ấy là thật, liền đi đến tòa nhà Bắc Hoàn.
Đây là điên rồi sao?
“Bác tài, nhanh lên một chút, phiền bác tài nhanh thêm chút nữa được không, nhờ bác cả đó.”
“Được, được, cô gái.”
Tài xế taxi không hiểu sao cô ấy lại khẩn trương như thế, nên cũng không hỏi han nhiều, liền tăng ga hết cỡ nhanh chóng đi đến tòa nhà Bắc Hoàn.
Thấy Trần Tương xuất hiện, Mộ Thiển ngay lập tức gửi cho Cố Khinh Nhiễm – người đang đứng ở trên sân thượng một tin nhắn, “Cô ấy đến rồi.”
Ngay sau khi tin nhắn của cô được gửi đi, Trần Tương chạy đến bên cạnh Mộ Thiển.
“Chị Mộ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Cố Khinh Nhiễm đang làm gì vậy? Anh ta điên rồi sao?”
Cô ấy tức giận dậm hai chân, đưa tay chỉ lên nhìn tòa nhà chọc trời, từ xa chỉ thấy một bóng người đen kịt đứng trên mép mái.
Như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua, người có thể lập tức rơi khỏi sân thượng.
“Đừng lo lắng, tôi cùng cô đi lên đó.”
Mộ Thiển kéo Trần Tương, nhưng cô chưa kịp chạy, Trần Tương đã lao đến khu vực cách ly.
Cho cảnh sát biết danh tính của mình. Cảnh sát gật đầu và cho cô vào cùng với Trần Tương.
Người đi đường nhìn lên tầng cao nhất, lấy điện thoại di động quay video, chỉ trỏ, ai cũng có vẻ thích thú.
“Trời ơi, bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn có người nhảy lầu.”
“Chuyện này ai mà biết được.”
“Khó nói, khó nói.”
“Khoảng cách cao như vậy, cho dù cảnh sát có làm một chiếc đệm hơi thì cũng không có tác dụng gì.”
“Ai bảo không có.”
…
Mọi người ai cũng bày tỏ ý kiến cá nhân.
Trần Tương cùng Mộ Thiển hai người vào thang máy, bấm lên tầng cao nhất.
Thang máy từ từ đi lên.
“Tại sao lại chậm như vậy?”
Trần Tương vô cùng lo lắng.
Mộ Thiển, người đang đứng bên cạnh, theo dõi từng cử chỉ hành động của cô ấy mỉm cười không nói lời nào.
Cho nên nói, không phải là Trần Tương không để Cố Khinh Nhiễm ở trong mắt, mà là cô ấy không thể chấp nhận hiện thực. Cô ấy luôn cảm thấy Cố Khinh Nhiễm là một tên ác ma lưu manh, không thể tha thứ.
“Trần Tương, cô không phải rất hận Cố Khinh Nhiễm sao, thấy anh ta bây giờ như vậy, cô hẳn là nên vui vẻ mới phải, gấp gáp như vậy làm gì?”
Mộ Thiển cố tình chế giễu như thể việc trèo lên cao không thành vấn đề.
“Tôi mặc dù hận Cố Khinh Nhiễm, nhưng anh ta cũng không đáng phải chết.”
Trần Tương trả lời, giọng có chút nghẹn ngào, “Tôi ngày đó chỉ là nhất thời nóng giận.”
Đúng, cô ấy không biết từ khi nào bản thân đã tha thứ cho Cố Khinh Nhiễm, hay trong tiềm thức đã tha thứ cho anh ta.
Nếu không làm sao cô ấy có thể biết Mộ Thiển chính là em gái của Cố Khinh Nhiễm, mà liên lạc và đến ở nhà nhà cô ấy.
Thực ra trong lòng cô ấy cũng đang nghĩ đến Cố Khinh Nhiễm, nhưng lại không dám nói ra với anh ta.
Chính vì vậy, cô ấy đã tiếp cận Mộ Thiển để theo dõi từng nhất cử nhất động của anh ta.
Đôi khi phụ nữ thật khó hiểu.
Cô ấy thậm chí tự cảm thấy mình có chút điên cuồng.
Vẻ mặt buồn bã làm trái tim Mộ Thiển cảm động, cô hỏi: “Có phải cô cũng thích anh ấy?”
Đương nhiên, “anh ấy” chính là đang nói về Cố Khinh Nhiễm.
Trần Tương không trả lời câu hỏi đột ngột của Mộ Thiển.
Cô ấy im lặng vài giây, khi cô ấy chuẩn bị nói, thang máy “ting” một cách bất hợp tác. Đã lên đến tầng cao nhất.
Thang máy vừa mở ra và Trần Tương ngay lập tức lao ra.
Mộ Thiển theo sát, lắc đầu và mỉm cười khi thấy Trần Tương quan tâm đến Cố Khinh Nhiễm, đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Đi theo Trần Tương lên sân thượng, cô nhìn thấy rất nhiều cảnh sát đang đứng ở đó.
“Chàng trai trẻ, có gì khó nghĩ có thể nói cùng chúng tôi, cảnh sát sẽ giúp đỡ cậu.”
Một sĩ quan cảnh sát đứng cạnh Cố Khinh Nhiễm nói: “Tuổi còn trẻ thì đừng bỏ lỡ, cậu vẫn còn người thân và bạn bè”.
Cố Khinh Nhiễm dường như có chút sợ độ cao, trực tiếp ngồi ở mép sân thượng, “Có bạn thì có ích lợi gì? Người mình thích không thích mình, cuộc sống thật vô nghĩa, tôi không muốn sống nữa.”
“Cố Khinh Nhiễm.”
Anh ta vừa dứt lời, một giọng nói khác liền vang lên, anh ta biết đó là giọng của Trần Tương.
Trần Tương tức giận bước đến chỗ cảnh sát và giật micro trên tay anh ta, lời nói có vài phần bá đạo.
“Cố Khinh Nhiễm, có phải não bị úng nước rồi không? Nếu tôi nói anh nhảy lầu đi, anh liền nhảy lầu sao?”
Lúc này cô ấy vừa tức, vừa giận, vừa lo.
Tâm tình hỗn độn khiến cô ấy cảm thấy khó kiểm soát được tâm trạng của mình.
Anh ta ngước mặt nhìn trời, cuối cùng Trần Tương cũng đến rồi.
Cố Khinh Nhiễm có chút hưng phấn, nhưng sợ bị phát hiện, lúc này mặt mày ủ rũ, chán nản nói, “Trần Tương, tôi biết chuyện năm đó em không chịu tha thứ cho tôi, tôi cũng không muốn giải thích nhiều với em nữa. Tôi hỏi em một lần cuối cùng, em có nguyện ý tha thứ cho tôi không? Cho chúng ta cùng đứa bé một cơ hội?”
Vì để Trần Tương cho mình một cơ hội, mà Cố Khinh Nhiễm phải làm ra việc hết sức mất mặt.
Chưa kể sau khi biết chuyện Cố lão gia sẽ mắng mỏ thế nào, nhưng bây giờ anh ta sẵn sàng từ bỏ, không quan trọng, miễn là có thể thuyết phục được Trần Tương.
“Có chuyện gì từ từ nói, Cố Khinh Nhiễm, mau đi xuống đây!”
Trần Tương đứng ở bên trong không dám tiến lên, rất sợ Cố Khinh Nhiễm bị kích động liền nhảy xuống.
“Tương Tương, tất cả mọi điều tôi nói với em đều là thật lòng…”
Anh ta ở bên kia không ngừng nói, Mộ Thiển đi đến trước mặt Trần Tương, vỗ vai cô ấy, nhỏ giọng nói, “Trần Tương, cho cô xem một đoạn video.”
“Chị Mộ, đừng làm phiền, đến lúc nào rồi, chị cảm thấy có tâm trạng ở đâu để xem video?”
Cô ấy thực sự lo lắng cho Cố Khinh Nhiễm, chỉ mong anh ta mau mau xuống đây.
“Có lẽ anh ấy sẽ xuống nhanh hơn sau khi cô xem nó.”
Mộ Thiển đưa ra một gợi ý.
Ôm nghi ngờ, Trần Tương nhìn Mộ Thiển một cái, bán tín bán nghi nhận lấy điện thoại từ tay cô, xem đoạn video trong điện thoại.
Bởi vì tầng lầu tương đối cao, trên sân thượng có gió gào thét, thanh âm rất lớn, nói chuyện vô cùng tốn sức.
Cô ấy xem video trên điện thoại di động, mặc dù đã bật âm thanh ở mức to nhất nhưng âm thanh không lớn, người khác không nghe được.
Để đánh lạc hướng sự chú ý của người khác, Mộ Thiển lấy micro từ tay Trần Tương và nói với Cố Khinh Nhiễm, “Như thế nào, phong cảnh trên sân thượng có phải vô cùng đẹp không?”
Thanh âm vang lên, một số viên cảnh sát nhìn chằm chằm vào cô.
“Cô là ai?”
“Cô đang kích động cậu ta khi nói điều đó.”
“Quan hệ giữa hai người là gì?”
…
Mấy cảnh sát đi tới gặng hỏi.
Mộ Thiển cười một tiếng, “Tôi là em gái anh ấy, em gái ruột.”
Cô cố tình lặp lại điều đó.