Chương 954: Tình sâu duyên cạn
Trái tim đắng từ miệng.
Cố Khinh Nhiễm vẫn luôn cố tạo không khí, Mộ Thiển cũng không nói gì, rất hiển nhiên chỉ có mình anh ta tự nói tự nghe.
Cuối cùng Cố Khinh Nhiễm cũng lười không thèm nói nhiều như vậy.
Liền hỏi; “Có phải vì chuyện kết hôn của Bạc Dạ và Đồng Nam không?”
“Cái gì kết hôn? Bọn họ còn chưa kết hôn.”
Mộ Thiển trêu chọc.
“Vậy thì đúng rồi, em vẫn còn thương cảm vì chuyện của anh ấy sao, thật ra anh cảm thấy, em không cần lo lắng đến như vậy, đầu tiên, chuyện tình cảm là cần bồi dưỡng, hoặc có lẽ là lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm, để cho Bạc Dạ thật sự buông tay cô đi thật lòng yêu Đồng Nam, vậy thì mối duyên này cũng được coi như có thể kết quả.”
Nếu như mọi chuyện trái ngược lại, Bạc Dạ vẫn không có cách nào yêu Đồng Nam, cũng có thể khiến Đồng Nam trong cuộc hôn nhân thất bại này tỉnh ngộ, thì vẫn có thể ly hôn, đến lúc đó mạnh ai nấy tìm tình yêu đích thật, đối với bọn họ mà nói cũng là một cách giải thoát.”
Anh ta tỉ mỉ phân tích cho Mổ Thiển tất cả mọi thứ, xua xua tay rồi nói: “Cô cũng biết mối quan hệ của Đồng Nam và Bạc Dạ, bọn họ là thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ cùng nhau. Bạc Dạ không thể nào nhìn thấy Đồng Nam ám sát em nhiều lần như thế, Mặc Cảnh Thâm cũng không thể chơ mặt nhìn cô ta ra tay, Còn Đồng Nam, từ nhỏ lớn lên cùng với Bạc Dạ, đã từng là vợ chưa cưới, thanh mai trúc mã, anh ta cũng không thể thấy vậy mà không lo, em nói coi có đúng không?”
Phân tích đến đây, anh ta cũng cảm thán nói: “Nhìn thấy Bạc Dạ một người đàn ông tiêu sai như thế, tôi còn cho là anh ta sẽ cả đời không lo không nghĩ, bây giờ mới phát hiện, anh ta quả thật rất mệt mỏi, rất mệt. Tôi là một người đàn ông còn đồng tình với những gì anh ta gặp phải.”
Làm sao có thể không đồng tình được.
Mối quan hệ giữa Cố Khinh Nhiễm và Bạc Dạ không tệ, cho nên anh ta thật lòng cảm thấy thương xót.
“Nói thì nói như thế, nhưng… Em thật sự có lỗi với Bạc Dạ.”
Mộ Thiển nhịn không được, ở trước mặt của Cố Khinh Nhiễm biểu hiện ra cảm xúc.
Người trước mặt là anh trai ruột, Mộ Thiển có thể ở trước mặt anh ta nói những lời này, nhưng ở trước mặt Mặc Cảnh Thâm lại không thể nói ra được những lời này.
Cũng có lẽ Mộ Thiển lo lắng Mặc Cảnh Thâm sẽ ghen.
Nhưng bất luật phát triển ở mặt nào, cô cũng nhất định sẽ không nói như vậy trước mặt Mặc Cảnh Thâm.
Cô nói rất nhỏ càng khiến cho Cố Khinh Nhiễm nghe xong thấy có chút đau lòng, đứng dậy đi đến trước mặt cô, võ nhẹ vai cô, đưa cho cô mấy tờ khăn giấy: “Không sao, muốn khóc thì cứ khóc đi, ở đây không có người khác.”
Cố Khinh Nhiễm sắc mặt trầm xuống, vô cùng hiểu tâm trạng của Mộ Thiển.
Bây giờ Bạc Dạ gặp chuyện, so với Trần Tương lúc đó tuy không giống nhau, nhưng tình trạng cũng bó tay giống vậy.
Anh ta có thể thấu hiểu nỗi đau mà Mộ Thiển phải chịu, cũng biết được Bạc Dạ đối xử tốt với Mộ Thiển, cái “Tốt” đó vượt trội hơn tất cả mọi thứ.
Thẩm chí có những chuyện khiến ngay cả một người đàn ông như anh cũng cảm thấy cảm động.
Thử hỏi, những chuyện như vậy có bao nhiêu người đàn ông có thể làm được đến cực điểm như vậy chứ?
“Thiển Thiển à thật ra em rất hạnh phúc, được ông trời chiếu cố, nửa đời trước em sống không được tốt, nửa đời sau của em lại được nhiều người yêu thương em, là phục phần của em, đừng mang hạnh phúc xem như là áp lực, ngược lại khiến cho người một lòng một dạ với em lãng phí tâm huyết.”
Cố Khinh Nhiễm không biết làm sao để an ủi người ta, nhưng lại không muốn thấy Thiển Thiển quá đau lòng.
Trong lòng Mộ Thiển chất chứa quá nhiều chuyện, nghe thấy những lời của Cố Khinh Nhiễm, nhịn không được lao đến, ôm anh ta mà khóc.
Loại khóc đó không phải than vãn mà khóc lớn, mà là dựa vào trong lòng của anh ta, cúi đầu, âm thầm thút thít, nhún vai.
Chỉ có kiểu khóc này là đau lòng nhất.
Cố Khinh Nhiễm đôi mắt đỏ lại.
Bởi vì anh hiếm khi thấy Mộ Thiển khóc vì những điều như thế này.
Vỗ vai của cô, không ngừng an ủi: “Không sao, không sao đâu, chỉ cần em sống thật vui vẻ, sự hy sinh của Bạc Dạ mới đáng giá.”
“Anh biết không, hiện giờ em lại hy vọng không có nhiều người yêu thương và hy sinh cho em như thế, như vậy mới thoải mái không chút áp lực, mới nhẹ nhõm tâm hồn.”
Mộ Thiển điều chỉnh lại cảm xúc, nói một câu.
Nên biết là trước đây những việc làm của Tư Cận Ngôn trở thành áp lực cả đời đeo bám theo cô, khiến cô rất khó chịu.
Với lại Cận Ngôn mới rời khỏi không bao lâu, bây giờ lại xảy ra chuyện Bạc Dạ, cô chỉ là một cô gái nhỏ, chịu đựng những điều quá tốt của mọi người cho cô, cô cũng biết đó là hạnh phúc.
Nhưng khi hạnh phúc trở nên quá tải, thật sự sẽ khiến người ta thở không ra hơi.
“Em cũng không biết tại sao lại mệt đến như vậy, nếu như trước đây biết sẽ có kết cuộc như thế, em tuyệt đối sẽ tránh xa bọn họ ra.”
Bất luận là Tư Cận Ngôn cũng được, Bạc Dạ cũng được, hoặc là Mặc Cảnh Thâm cũng được.
Những người này, những người đều bỏ ra quá nhiều vì cô.
Tuy nhiên, tình cảm là thứ quan trọng và không thể tách rời.
Cô yêu Mặc Cảnh Thâm, chỉ yêu một mình anh, và cũng chỉ muốn cùng anh mãi mãi bên nhau.
Bây giờ Mộ Thiển nợ Tư Cận Ngôn, nợ Bạc Dạ.
Cô thật sự không biết nên đối mặt như thế nào.
“Anh biết, anh hiểu, anh cũng có thể lý giải, nhưng anh chỉ muốn nói cho em biết, chuyện tình cảm không thể nào miễn cưỡng được, em cũng không thể nào cùng lúc yêu ba người, Thiển Thiển, đừng làm khó bản thân, thật đó.”
Cố Khinh Nhiễm biết áp lực của Mộ Thiển rất lớn, cũng biết trách nhiệm trên vai cô rất nặng.
Càng hiểu rõ trong lòng của Mộ Thiển, vì truyền thống truyền cho nữ không truyền cho nam, ông nội Cố và một nhóm người đi theo Thương Quan Vân Diệu cũng chỉ trung thành với Mộ Thiển, càng khiển Mộ Thiển cảm thấy áp lực.
Bởi vì những người đó chỉ trung thành với Mộ Thiển, mà bỏ quân đi cùng đồng thời là đứa con trai ruột Cố Khinh Nhiễm, Mộ Thiển cảm thấy bản thân mình đã bát chiếm quá nhiều tài nguyên, cho nên thấy áy náy.
“Thiển Thiển, anh cũng giống như em, cũng thích cuộc sống đơn giản, điều mà anh muốn nói với em là, đợi sau khi mọi chuyện thuận lợi, anh tính là sẽ cùng với Tương Tương rời khỏi Hải Thành, trở về miền núi, trải qua cuộc sống giản đơn, đó là điều mà anh muốn.”
Không thể không nói, đúng thật là chị em ruột, cuộc sống mà hai anh em hướng đều giống y nhau.
Mộ Thiển đang khóc nghe thấy Cố Khinh Nhiễm nói thế, cô ngẩng đầu đôi mắt đẫm lệ nhìn anh ta: “Tại sao vậy?”
“Bởi vì mấy năm này cuộc sống của anh đều rất mơ hồ, bây giờ đã kết hôn với Tương Tương, ngược lại rất nhẹ nhõm, bởi vì anh đã có được thứ anh muốn có và sở hữu thứ anh đang có, mọi thứ đều đáng giá, hoặc là có thể đơn giản nói là, không còn cái gì đang để anh đi theo đuổi nữa, ngược lại anh muốn trở về quê, trải qua cuộc sống của những người bình thường.”
“Không được! Anh đừng quên thân phận của mình!”
“Thân phận của anh? Thân phận gì? Con trai của Thương Uyển Nhi?”
Anh ta biết Mộ Thiển không thể buông bỏ nhất chính là chuyện này.
Cố Khinh Nhiễm cười nói: “Anh không ngại nói cho em biết, anh thật sự không hy vọng mình là con trai của Thượng Quan Uyển Nhi, dù sao anh cũng chưa từng gặp qua bà ta, anh cũng không biết cái người gọi là mẹ, đúng rồi, anh đã thương lượng với Tương Tương, vé xe cũng mua rồi.”
“Anh muốn đi sao?”
Mộ Thiển càng tuyệt vọng hơn: “Tư Cận Ngôn đi rồi, Kiêu Vi đi rồi, Dương Liễu cũng chết rồi, đợi Bạc Dạ kết hôn cùng với Đồng Nam, nhất định sẽ ra nước ngoài, đi đến chỗ của ba mẹ Đồng Nam, cho nên, Hải Thành lớn như thế, đã không còn lai mấy người ở đây, đúng không?”
Mộ Thiển không giống như những người khác, cô thích ấm áp, càng thích náo nhiệt.
Nhưng hiện giờ người quen từng người một từng người một rời đi, khiến cho trái tim của Mộ Thiển rất đau khổ, thẩm chí là không biết đối mặt như thế nào.
Cô cũng biết trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, nhưng mọi thứ đến quá nhanh.