Chương 1188: Em Và Thích Ngôn Thương Không Còn Cơ Hội Nữa
- -----
Chương 1191: Em và Thích Ngôn Thương không còn cơ hội nữa.
Hai người Mộ Thiển và Phương Nhu cứ trò chuyện như vậy.
Nói chuyện một lúc lâu, Mộ Thiển mới lên tiếng: “Tiểu Nhu, trang trại của anh Diệp Trăn của em lớn thật đấy, đưa chị đi dạo quanh được không?”
Phương Nhu gật đầu: “Đương nhiên là được rồi.”
“Đúng rồi, tôi nghe A Nhu nói chồng cô thích uống rượu, lúc nào về tôi sẽ tặng cho cô mấy chai rượu mà trang trại của tôi chưng cất.”
“Thật sao? Vậy thì cảm ơn anh nhé!”
Mộ Thiển nói cảm ơn với Diệp Trăn, sau đó đứng dậy nói: “Đi thôi, đưa chị đi dạo trang trại nào.”
Không đợi Diệp Trăn đồng ý, Mộ Thiển đã đứng dậy, Diệp Trăn cũng không tiện từ chối, liền nói: “Đi thôi, để tôi dẫn cô đi.
A Nhu còn phải bế Tiểu Ức Ức, sẽ không tiện lắm.”
Anh ta liếc mắt nhìn Phương Nhu: “Được không, A Nhu?”
Phương Nhu nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Diệp Trăn, lập tức gật đầu: “Được, đương nhiên là được rồi.”
“Khó khăn lắm Mộ Thiển mới đến một chuyến, thế mà cô lại không muốn đi cùng sao? Mặc dù tối qua có mưa, trang trại hơi lầy lội, nhưng cô đưa con cho tôi bế giúp không được à? Tiểu Ức Ức cũng không phải không theo tôi.”
Tô Yên đứng lên, bế Tiểu Ức Ức trong lòng Mộ Thiển lên: “Cục cưng ngoan, để chị đưa em đi chơi, có được không?”
Tiểu Ức Ức mặc váy công chúa màu hồng nhạt cười ngọt ngào: “Dì dì...”
“Sao lại là dì, gọi chị! Chị còn chưa có người yêu đây này.”
“Hì hì...!Dì nhỏ xinh đẹp...”
“Chị!”
“Dì...”
“Em...!Được rồi, em thắng.”
Tô Yên bế Tiểu Ức Ức không cãi lại được, chỉ có thể chịu thua với cô bé.
Ánh mắt của Diệp Trăn lóe lên, lập tức đảo mắt suy nghĩ, chỉ chốc lát sau đã đi tới trước mặt Tô Yên, vừa cười vừa nói: “Hai người đều là khách, để A Nhu đưa hai người đi dạo trong trang trại đi, giao Tiểu Ức Ức cho tôi là được rồi.
Ba cô gái các cô đi với nhau sẽ dễ nói chuyện hơn.
Mặc dù Tiểu Ức Ức còn nhỏ, nhưng đã biết nói chuyện.
truyện xuyên nhanh
Bé gái biết nói sớm hơn bé trai, hơn nữa còn nói rất rõ ràng, anh ta sợ Tiểu Ức Ức sẽ nói lỡ miệng.
Diệp Trăn không đợi Tô Yên đồng ý, đã cưỡng ép ôm cô bé đi, Tô Yên đành buông tay.
“Vậy ba người đi dạo đi, để tôi đưa Tiểu Ức Ức lên lầu.”
Diệp Trăn đi tới trước mặt Phương Nhu, vỗ vai cô: “Chăm sóc bạn của em thật tốt nhé, nhất định không được thất lễ đâu đấy.”
Ở góc độ này, Diệp Trăn vừa vặn đưa lưng về phía Mộ Thiển và Tô Yên, hai người không thể nhìn thấy ánh mắt của anh ta.
Như vậy anh ta mới có thể dùng ánh mắt cảnh cáo Phương Nhu.
Nghe vậy, sắc mặt Phương Nhu tái nhợt, nhưng vì vừa rồi cô trang điểm, để tránh Mộ Thiển phát hiện ra vết xanh tím trên mặt nên trang điểm rất dày, cho dù sắc mặt tái đi cũng không thể phát hiện được.
“Được.”
Phương Nhu gật đầu.
Diệp Trăn lên lầu, ba người đi đổi giày, đi dạo trong trang trại.
Thật ra, Mộ Thiển không có chút hứng thú nào với trang trại này cả, cô chỉ muốn ở riêng với Phương Nhu để tâm sự thôi.
“Ôi mẹ ơi, toàn là bùn, tôi không đi đâu.
Tôi đi hút thuốc, hai người nói chuyện đi.”
Để hai người có không gian riêng, Tô Yên tùy tiện lấy một lý do, sau đó đi tới chiếc ghế dài ngồi xuống, rút điếu thuốc cho nữ ra, châm lửa, rồi dựa vào ghế tắm nắng, có vẻ vô cùng thoải mái.
Mộ Thiển không nói gì, chỉ nắm tay Phương Nhu, đi về phía trước: “Tiểu Nhu, hôm nay chị đến đây là muốn đón em về.”
Nụ cười trên mặt Phương Nhu cứng đờ, nhưng không biểu lộ quá mức rõ ràng, cô lắc đầu từ chối: “Chị Mộ, em đã nói với chị rồi, em không muốn về.”
Nghĩ tới tình cảnh mà mình phải chịu mấy ngày qua, Phương Nhu cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để gặp Thích Ngôn Thương nữa.
Bị tên khốn Diệp Trăn kia làm nhục, hơn nữa lần nào cũng quay video lại, dùng cái đó để uy hiếp, nhưng mỗi lần cô khuất phục lại càng khiến tên đó có thêm cơ hội quay video.
Phương Nhu đã nghĩ đến cái chết, nhưng cô không dám.
Bởi vì con ruột của cô và Thích Ngôn Thương qua đời, cho nên đã nhận nuôi Tiểu Ức Ức.
Nếu cô chết rồi, Diệp Trăn nhất định sẽ không bỏ qua cho Tiểu Ức Ức, cô muốn bảo vệ cho con bé, thì sao có thể chết được.
Cô chết rồi, là giải thoát.
Nhưng chuyện đó quá tàn nhẫn với Tiểu Ức Ức.
Vì trách nhiệm, vì con, cô chỉ có thể nhịn.
“Em cũng biết Ngữ Anh xảy ra chuyện mà, bây giờ một mình Thích Ngôn Thương phải chịu đựng nhiều như vậy, em thật sự nhẫn tâm bỏ mặc anh ta sao?”
Mộ Thiển bước đến, nghiêng người đối diện với Phương Nhu, nắm tay cô, trọng điệu trở nên nghiêm túc: “Em hãy thành thật nói cho chị biết, có phải có người uy hiếp em không? Có phải có ai đứng sau Diệp Trăn không?”
“Ôi, chị Mộ, chị nói gì đó?” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Bị Mộ Thiển nói trúng, Phương Nhu rất cảm động, nhưng nhiều hơn hết là đau khổ: “Anh Diệp Trăn đối xử với em rất tốt, như em đã nói với chị đó, anh ấy là thanh mai trúc mã của em, em coi anh ấy như anh trai ruột vậy.
Những ngày qua, em được anh ấy “chăm sóc”, em cảm thấy “rất tốt”.”
Nhưng có đúng như thế không, trong lòng cô hiểu rõ.
“Thật sao? Chị nhớ lần trước lúc gọi điện cho em, em đã đồng ý quay về không chút do dự cơ mà? Tại sao thái độ bây giờ lại kiên quyết như vậy? Phương Nhu, chị đã quen biết em nhiều năm rồi, em đừng nói dối chị.”
Mộ Thiển cảnh cáo.
Phương Nhu mấp máy môi, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi vang lên.
Cô lấy điện thoại ra, thấy là Diệp Trăn gọi đến liền vô thức nhìn về phía biệt thự, sau đó nhận điện thoại: “Anh...!Diệp Trăn?”
Hai ngày qua, cô đã quen gọi thẳng tên anh ta, nhưng để Mộ Thiển không nghi ngờ, cô đành phải thêm một chữ “anh”, có vẻ vô cùng thân thiết.
“A Nhu? Chị Mộ của em nói muốn đón em về, em thật sự muốn về sao? Đã nghĩ thông chưa?”
Biết rõ còn cố hỏi, thật ra là đang cảnh cáo Phương Nhu.
Bàn tay nắm điện thoại của Phương Nhu hơi căng lên, nhìn Mộ Thiển đứng trước mặt, nói: “Em biết, chị Mộ hỏi em.
Nhưng em không muốn về, em đã nói với chị ấy rồi.”
“À, vậy là tốt rồi.
Ở lại cũng tốt, anh sẽ chăm sóc hai mẹ con em thật tốt.”
Lúc anh ta nói chuyện có nhấn mạnh hai chữ “chăm sóc”, chính là đang cảnh cáo Phương Nhu.
Sau đó lập tức cúp điện thoại.
Hình như là vì lo lắng, cho nên mới gọi điện đến cảnh cáo.
“Em thật sự nghĩ thông rồi sao?”
Mộ Thiển hít một tiếng: “Bây giờ em không quay về, vậy...!Có phải cũng chứng tỏ ràng em và Thích Ngôn Thương sau này sẽ không còn cơ hội nữa không?”
Phương Nhu cụp mắt, xoay người nhìn về vườn nho sau lưng, gương mặt tươi cười, nhưng cũng đầy cay đắng: “Em và anh ta vốn không có bất kì cơ hội nào cả.”
“Chị Mộ, chị về đi, em ở đây rất tốt.
Em biết Tô Yên là người Thích Ngôn Thương phái tới, chị cũng bảo cô ấy về đi.
Cả ngày bị người ta giám sát, thật sự rất không tốt.”
Thái độ của cô vô cùng kiên quyết.
Mộ Thiển há miệng, muốn nói lại thôi.
Sau đó, cô và Phương Nhu đi dạo trong trang trại, ăn cơm trưa, vốn định nghỉ lại trang trại một đêm.
Nhưng Phương Nhu không có ý muốn giữ Mộ Thiển lại.
Mộ Thiển cũng không ở lại nữa.
Cô theo Tô Yên về trung tâm thành phố, vào khách sạn, đặt vé máy bay ngày hôm sau.
Sáng sớm ngày thứ ba thì đến Hải thành.
Vừa mới đi từ sân bay ra đã thấy Mặc Cảnh Thâm ở đó chờ cô.
“Về rồi sao? Có mệt không?”
Trên tay người đàn ông có vắt một chiếc áo nỉ dài.
Anh đi tới trước mặt Mộ Thiển, khoác áo khoác lên vai cô: “Nhiệt độ buổi sáng rất thấp, đừng để bị cảm.”.