Chương 1216: Bí Mật Của Ẩn Tộc 1
- -----
Chương 1219: Bí mật của Ẩn tộc (1).
"Thâm là chồng tôi, anh ấy nhất định phải ở lại.
Có chuyện gì nói cho rõ ràng, còn không thì mời đi cho."
Trong phòng khách, Mộ Thiển đứng dậy đi về phía bọn họ, cuối cùng đứng ở bên cạnh nắm lấy tay Mặc Cảnh Thâm.
Sau đó ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thượng Quan Tuyết: "Nếu Ẩn tộc đã không hoan nghênh, vậy chúng ta lập tức rời đi ngay bây giờ."
Chỉ có cô mới được phép bắt nạt người đàn ông của mình, còn người khác thì không bao giờ.
Sự phản bác độc đoán của cô quả thực khiến Mặc Cảnh Thâm rất vui vẻ và hài lòng.
Anh nhìn xuống người phụ nữ bên cạnh mình, môi mỏng khẽ cong lên.
"Cô…"
Thượng Quan Tuyết mím môi, mặt đỏ đến tận mang tai, nhưng không biết phản bác lại thế nào.
"Được rồi, tất cả ở lại đi."
Trưởng bối của Ẩn tộc Thượng Quan Phượng Mẫn vung tay lên một cái, bày ra vẻ uy nghiêm của một trưởng lão nói: "Vào trong trước đi."
Mộ Thiển bước vào phòng khách, trực tiếp ngồi lên ghế sô pha, phong thái như đổi khách thành chủ.
Bốn người cùng đi vào, Mộ Thiển ngẩng đầu liếc nhìn Mặc Cảnh Thâm, khẽ cau mày.
Anh dùng lòng bàn tay lớn vỗ nhẹ lên đầu cô, cưng chiều mỉm cười, mặc dù không lên tiếng, nhưng hàm ý là đang thầm an ủi cô.
Mặc Cảnh Thâm đưa tay đóng cửa lại, hai người bước vào phòng khách.
Hai người thuê một căn hộ cao cấp tiện nghi, không gian tương đối rộng, thừa sức cho sáu người ngồi trên ghế sô pha.
Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm ngồi xuống đối diện, Thượng Quan Tuyết ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn ở bên cạnh.
Sau khi hai người ngồi xuống, bầu không khí rơi vào im lặng.
Mộ Thiển cầm tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm không nói gì.
"Nào, để anh rót thêm ít nước cho em."
Mặc Cảnh Thâm nhận lấy cốc nước từ tay Mộ Thiển, đứng dậy giúp cô rót nước, nhưng cố ý không rót cho những người đang ngồi kia.
"Làm chồng kiểu gì vậy, phép lịch sự tiếp khách tối thiểu cũng không có, không rót trà cho tôi cũng không sao, nhưng đây là ba mẹ và bà ngoại.
Hơn nữa bà còn là tộc trưởng Ẩn tộc."
Không đợi hai người lên tiếng, Thượng Quan Tuyết đã phàn nàn oán trách.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
"Không hài lòng sao?"
Mộ Thiển liếc nhìn Thượng Quan Tuyết: "Nếu chị không hài lòng có thể rời đi."
Cô căn bản không hề tỏ thái độ tốt với cô ta.
Trên thực tế, cho dù là Thượng Quan Tuyết hay bất kể ai khác, Mộ Thiển cũng không muốn nói tiếp chuyện với họ chứ đừng nói là phép lịch sự.
"Tuyết."
Thượng Quan Phượng Mẫn khẽ mắng cô ta.
Mộ Thiển liếc nhìn bà ta, mái tóc bạch kim lấp lánh cài một chiếc trâm màu bạc, phần dưới được khảm những viên kim cương hình giọt nước màu đỏ.
Trên tai đeo một đôi khuyên đá hồng ngọc và mặc một chiếc áo dài màu đen kết hợp với thắt lưng vàng.
Mặc dù khuôn mặt đã xuất hiện nếp nhăn, nhưng làn da của bà ta vốn trắng trẻo, cộng với việc có trang điểm nhẹ và đánh son đỏ, hai tròng mắt đen đầy khôn khẻo và sắc sảo, cho nên trên cơ thể luôn tỏa ra khí thế bức người có thể sánh ngang với tầng lớp hoàng thất quý tộc.
Không thể phủ nhận Thượng Quan Phượng Mẫn rất có khí chất.
Thượng Quan Tuyết nhìn bà ta, ủy khuất bĩu môi.
Cảm giác đó có lẽ là bởi cô ta từ trước tới giờ luôn được nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay, chưa từng bị la mắng nên mới có chút tủi thân.
" Thiển, đừng nóng giận, chị gái của con là người nhanh mồm nhanh miệng."
Thượng Quan Uyển Nhi lập tức đứng ra giảng hòa.
Mặc Cảnh Thâm rót nước xong đi tới, đưa cốc nước cho Mộ Thiển rồi im lặng ngồi xuống bên cạnh cô.
"Nói đi.
Các người tốn nhiều thời gian và công sức lừa tôi đến Ẩn tộc để làm gì?"
Mộ Thiển vắt chéo chân, cả người dựa vào ghế sô pha, nhấp một ngụm nước ấm để trấn tĩnh bản thân.
Bị cô chất vấn trực tiếp như vậy, Thượng Quan Uyển Nhi vô thức nhìn về phía Thượng Quan Phượng Mẫn ý muốn bà ta lên tiếng.
Thượng Quan Phượng Mẫn nhíu mày, nhìn theo ánh mắt của Thời Nhiễm, không biết nên mở miệng thế nào.
"Vậy để tôi nói."
Mặc Vân Kính thấy hai người ngập ngừng không nói liền muốn mở miệng giải thích.
"Ai hỏi ông? Hay là ở nhà Thượng Quan, ông đã leo lên làm chủ rồi?"
Mộ Thiển ánh mắt rét lạnh, tức giận nói.
" Thiển, sao con dám nói chuyện với ba mình như vậy."
Thượng Quan Uyển Nhi lập tức đứng lên nói đỡ cho Mặc Vân Kính.
Người khác có thể không quan tâm đến Mặc Vân Kính, có thể hiểu lầm ông ta, nhưng trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi, chuyện này tuyệt đối không được phép xảy ra.
"Ba? Ha ha."
Mộ Thiển lắc đầu chế nhạo, cười khẩy một tiếng: "Xin lỗi, tôi từ nhỏ là được bảo mẫu nuôi lớn, ngay cả ba nuôi là ai tôi còn không biết thì sao có thể biết ‘Ba’ là loại gì? "
Bực mình.
Phẫn nộ.
Tất cả những gì cô chịu đựng bao năm qua đều do bọn họ ban tặng, bây giờ bọn họ còn có thể thản nhiên như vậy, cô sao có thể chịu được?
"Mộ Thiển, em thật quá đáng, sao em dám nói như vậy với ba?"
Thượng Quan Tuyết cũng tức giận chất vấn.
"Nếu cảm thấy quá đáng thì cần gì phải nhẫn nhục chịu đựng ở đây."
Mặc Cảnh Thâm giơ tay lên khoác vai Mộ Thiện như một hành động an ủi, trấn an cô.
"Đủ rồi."
Thượng Quan Phượng Mẫn nghiêm nghị quát, thở dài nói: "Đều là người một nhà, ồn ào cái gì." N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Dù sao bà ta cũng là tộc trưởng của Ẩn tộc, toàn thân mang khí thế của bậc trưởng bối, hai chân vắt chéo, mười ngón tay đặt trên đầu gối.
Con ngươi sắc sảo nhìn về phía Mộ Thiển: "Để bà nói."
Thượng Quan Phượng Mẫn buồn bã thở dài, ngừng một lát nói tiếp: "Ẩn tộc trước đây là lãnh thổ của người Miêu Cương.
Hàng ngàn năm trước, chiến tranh hỗn loạn, dân chúng lầm than.
Tổ tiên của chúng ta và gia quyến đã trốn thoát và tạm lánh nạn tại đây một thời gian, sống trong cảnh góa chồng.
Cho đến khoảng trăm năm nước, nước C đột nhiên xâm chiếm, chúng ta mới biết đến tình hình thế giới bên ngoài, đồng thời tính mạng cũng bị đe dọa.
Đối mặt với các thiết bị tân tiến của nước C, chúng ta chỉ còn nước đầu hàng và kết hôn với hoàng thất bên đó mới có thể đảm bảo an toàn cho Ẩn tộc.”
“Qua nhiều năm, các tộc trưởng cũng dần thay đổi, người trong tộc thì không ngừng nỗ lực nghiên cứu các thiết bị hiện đại, nhưng vẫn bị tụt hậu so với nước C.
Bất luận là về kinh tế, quân sự và sự phát triển của khoa học kỹ thuật hiện đại đều không thể đạt đến tầm cao để cạnh tranh với họ.
Để duy trì sự ổn định, chúng ta chỉ còn cách tiếp tục kết hôn với hoàng thất nước C.
Đến thế hệ sau này chỉ còn lại cháu và chị gái của cháu Thượng Quan Tuyết.
Cuối cùng cháu cũng đã nên duyên với Mặc Cảnh Thâm sau nhiều lần trắc trở, vậy nên bây giờ người duy nhất có thể kết hôn với hoàng thất nước C chỉ có thể là Thượng Quan..."
"Đợi đã."
Thượng Quan Phượng Mẫn còn chưa nói xong, nhưng Mộ Thiển đã nghe thấy có điều gì đó không đúng.
Cô lập tức cắt ngang, ánh mắt rét lạnh nhìn thẳng vào Thượng Quan Phượng Mẫn: "Ý bà là, ban đầu tôi và Thâm kết hôn, chính bà là người đã tìm đủ mọi cách để ngăn cản sao?"
Đối mặt với câu hỏi của Mộ Thiển, Thượng Quan Phượng Mẫn đột nhiên sửng sốt, hai mắt lóe lên.
Bà ta không ngờ Mộ Thiển lại thông minh đến mức dễ dàng phát hiện ra vấn đề.
" Thiển, bà ngoại..."
Thượng Quan Uyển Nhi lập tức đứng ra hòa giải, nhưng Mộ Thiển không cho bà ta cơ hội nói tiếp: "Nói cho tôi biết, ai là người đã hạ độc Thâm?"
Đến giờ phút này, Mộ Thiển mới hiểu vì sao khi đó Cố Khinh Nhiễm lại xuất hiện trên núi Tề Minh bắn bị thương Mặc Tiêu Tiêu và khi cô bị Mặc Tiêu Tiêu vu khống phải ngồi tủ, Cố Khinh Nhiễm cũng không đứng ra thanh minh.
Mộ Thiển thậm chí còn tự hỏi liệu Mặc Cảnh Thâm hôn mê sau khi rơi từ vách núi Tề Minh có phải do Ẩn tộc gây nên hay không..