Chương 775: Tôi với anh không quen biết
Cái gì HIV, nhất định chính là nói bậy nói bạ.
“Tôi đã đi xét nghiệm máu cách đây một, hai tháng. Khi đó, tất cả các chỉ số đều bình thường và tôi rất khỏe mạnh. Các anh có phải hay không là xét nghiệm sai rồi?”
Cô ta cảm thấy có điều gì đó không ổn trong bệnh viện.
“Chính là như vậy, bất quá lúc đó không thể biểu hiện ra bệnh. Nếu hai tháng qua tiếp xúc với người ở khu vực đó, bệnh sẽ xuất hiện.”
Bác sĩ tiếc nuối cho Dương Liễu biết tình hình.
Vừa rồi cô ta còn thoải mái, lúc này sắc mặt thật khó coi, liền giật lấy giấy xét nghiệm máu của bác sĩ.
Cô ta lao ra khỏi bệnh viện, bỏ chạy ngay lập tức và bắt taxi đến bệnh viện khác.
Lấy tốc độ nhanh nhất để xét nghiệm máu, rồi hồi hộp chờ đợi.
Cho đến khi cô ta nhận được kết quả cuối cùng.
Vẫn là dòng chữ chuẩn bệnh giống như vậy.
Dương Liễu hoàn toàn suy sụp.
Cô ta trở lại phòng bệnh với tờ giấy kết quả, hơn một tuần liền không nói một lời nào, cũng không có gặp ai.
Bao gồm cả Tư Cận Ngôn.
Tư Cận Ngôn có chút lo lắng cho Dương Liễu, nhưng lại không thể rời khỏi giường, khi y tá bước vào, anh hỏi: “Dương Liễu ở phòng 906 có còn ở đó không? Sao mấy ngày nay tôi không thấy cô ấy?”
“Ồ, đó là bạn của anh sao. Anh chẳng lẽ không biết, cô ấy nhiễm HIV, đoán chừng là chịu rất nhiều áp lực tâm lý. Anh là bạn có thể khuyên bảo cô ấy một chút. Mắc bệnh có thể trị, không cần áp lực quá lớn.”
“C … cái gì? Cô vừa nói cái gì?”
Tin tức đột ngột gần như vượt quá sức chịu đựng của Tư Cận Ngôn. Mặc dù biết rằng phong cách sống của Dương Liễu vô cùng phóng khoáng, nhưng giờ đây y tá nói rằng cô ta bị bệnh và không thể chữa khỏi, Tư Cận Ngôn cảm thấy rất nặng nề.
Sau đó, đột nhiên nghĩ đến việc Dương Liễu hiến tủy cho Tư Văn Uyên trước đây, anh ta không khỏi có chút lo lắng.
Nhưng rồi nghĩ lại, lúc đó vì lý do an toàn, Dương Liễu đã đi khám sức khỏe toàn diện, lúc đó không có chuyện gì xảy ra.
Chắc chắn là mới bị phát bệnh dạo gần đây.
Quá đột ngột.
Tư Cận Ngôn đắm chìm trong kinh hãi, rất lâu vẫn chưa hồi phục.
Tiếng gõ cửa vang lên. Có người gõ cửa phòng.
“Vào đi.”
Người bên ngoài đẩy cửa đi vào, là Mộ Thiển.
Mộ Thiển mang theo một ít hoa quả cùng hoa tươi, “Học trưởng, khá hơn chút nào chưa? Em đi gặp khách hàng, vừa vặn đi ngang qua, liền vào thăm anh một chút.”
Nhìn thấy Mộ Thiển, ánh mắt Tư Cận Ngôn chợt lóe lên, cảm xúc buồn bã trong mắt cũng giảm bớt vài phần, “Em bận như vậy, không cần tới cũng được.”
“Qua thăm anh một chút.”
Mộ Thiển bỏ đồ xuống, đi tới trước mặt Tư Cận Ngôn, lúc này mới phát hiện anh ta sắc mặt không tốt lắm, “Thế nào, anh cảm thấy không thoải mái sao?”
“Không sao, anh ổn.”
Anh ta xua tay, “Em gần đây thế nào rồi? Vết thương còn đau không?”
“Bình yên vô sự, vô cùng tốt.”
“Vậy thì tốt, không có sao là được rồi.”
…
Hai người ngồi trò chuyện cùng nhau rất vui vẻ, Mộ Thiển cho rằng Tư Cận Ngôn không muốn gặp cô nên nói: “Học trưởng, anh nghỉ ngơi đi. Công ty có chút việc nên em đi về trước.”
“Ừ , được.”
Tư Cận Ngôn không có nói gì, đáp một tiếng.
Mộ Thiển đứng dậy, bước ra ngoài, đi đến cửa phòng bệnh, cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Tư Cận Ngôn trên giường, “Học trưởng, nghỉ ngơi thật tốt. Mong anh sớm bình phục.”
“Ừ, cảm ơn em.”
Tư Cận Ngôn gật đầu và cảm ơn.
Mộ Thiển khẽ mỉm cười, quay đầu, cúi đầu kéo cửa ra đi ra cửa.
Dừng một cái, cô mới vừa bước ra lại cùng người chuẩn bị bước vào đụng một cái.
“Bốp.”
Mũi bị va chạm mà đau, cô không khỏi hít một hơi, vươn tay sờ mũi, nhíu mày, “Đi mà không nhìn đường, không có mắt……Mặc Cảnh Thâm.”
Khi nhìn rõ người đàn ông trước mặt, sắc mặt Mộ Thiển trở nên tối sầm lại.
Nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí có thể nhìn thấy lỗ chân lông trên má của anh ấy.
“Thiển Thiển.”
Mặc Cảnh Thâm đã ở nước ngoài một thời gian nhưng không tìm được cách chữa trị, anh vốn là ngồi chờ chết. Nhưng đến hôm nay anh mới biết chuyện của Mộ Thiển và Tư Cận Ngôn.
Nghe chuyện, anh lập tức quay trở về.
Không ngờ, ngay ở đây lại đụng trúng Mộ Thiển.
Mộ Thiển xuy thanh cười một tiếng, “Mặc tiên sinh, tôi với anh không quen biết, hãy gọi tôi là Mộ Thiển.”
Cô cười lạnh nói.
Mà khoảnh khắc đó, Mộ Thiển chỉ cảm thấy tim mình co thắt, đột nhiên nhói lên, tim nặng trĩu khó thở. Rất khó chịu.
Cô không biết tại sao lại như vậy, nhưng trong đầu cô hiện lên hình ảnh một người đàn ông, thoáng qua đến mức cô không thể nào tưởng tượng được.
Mặc Cảnh Thâm đứng trước mặt cô, nhìn Mộ Thiển bằng ánh mắt dịu dàng và phức tạp, thật lâu không lên tiếng.
Hai tay đặt trong túi quần đan chặt vào nhau, có trời mới biết anh đã dùng sức lực nào để kiềm chế bản thân không ôm chầm lấy Mộ Thiển.
Người phụ nữ nhỏ bé mà anh ngày đêm suy nghĩ đã xuất hiện trong giấc mơ của anh không biết bao nhiêu lần, nhưng khi tỉnh dậy lại chẳng thấy gì cả.
“Thiển Thiển, anh….”
Anh không thể kiềm chế được mở miệng, đáng lẽ phải xa lánh, nhưng anh vẫn dùng cái tên thân mật nhất để gọi cô.
Nhưng mà, Mộ Thiển cũng không cho Mặc Cảnh Thâm cơ hội, vì vậy cô vòng qua anh và trực tiếp rời đi.
Anh đứng tại chỗ, nghiêng mình nhìn Mộ Thiển đã đi khuất, lòng anh chùng xuống.
Hàn Triết đứng sau lưng Mặc Cảnh Thâm, nhìn anh bộ dáng đau khổ, trong lòng vô cùng khó chịu, “Ông chủ, chú ý thân thể của anh.”
Mặc Cảnh Thâm xuy thanh cười một tiếng, không nói gì.
Người sắp chết, đâu còn gì cần chú ý.
Tuy nhiên, có thể thấy Mộ Thiển bình yên vô sự, với anh mà nói, đó chính là điều tốt nhất.
Đẩy cửa phòng bệnh bước vào, nhìn Tư Cận Ngôn đang nằm trên giường hai chân bó bột, Mặc Cảnh Thâm nhìn anh, thật lâu không lên tiếng.
“Đại … Đại ca, anh tại sao lại quay về?”
Tư Cận Ngôn có chút kinh ngạc, chống thân thủ ngồi dậy, “Thân thể của anh … thế nào rồi?”
Khoảng thời gian này vẫn không có tin tức gì của Mặc Cảnh Thâm, mấy anh em rất gấp, một mực lo lắng anh xảy ra vấn đề gì, cũng phái người đi tìm.
Kết quả là, bặt vô âm tín.
Bây giờ anh đột nhiên xuất hiện, thật sự rất bất ngờ.
Mặc Cảnh Thâm tiến lại gần giường bệnh, nhíu mày nói: “Cận Ngôn, cảm ơn.”
Một người đàn ông kiêu ngạo như Mặc Cảnh Thâm, từ trước tới nay chưa bao giờ nói lời “Cảm ơn.”
Mà nay biết được Mộ Thiển cùng Tư Cận Ngôn hai người gặp nạn, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Tôi không sao. Là anh, không phải là không chữa được … Sao bây giờ lại không có chuyện gì? Là người của ẩn tộc cứu anh?”
Nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm, Tư Cận Ngôn vô cùng kích động, tâm trạng của anh ngay lập tức được cải thiện.
Mặc Cảnh Thâm lắc đầu, “Tôi đã gặp được một bác sĩ già ở thủ đô và ông ấy kê cho tôi một loại thuốc có thể làm chậm quá trình phát bệnh và kiểm soát nó một chút. Nhưng nó chỉ có thể trì hoãn vài tháng mà thôi. Căn bản không có thuốc chữa trị hoàn toàn.”
“Thế còn ẩn tộc?”
“Vô dụng thôi.”
Mặc Cảnh Thâm không muốn nói quá nhiều chuyện liên quan đến ẩn tộc.
Phải biết rằng ở ẩn tộc, Mặc Cảnh Thâm ở trọn một tháng, ngày ngày đứng ở trước cửa nhà thủ lĩnh ẩn tộc, chờ trưởng lão ẩn tộc tới giúp.
Nhưng cuối cùng, các trưởng lão trong ẩn tộc cũng không giúp được gì.
Mãi cho đến khi Thượng Quan Miểu nói cho anh biết tin tức từ thế giới bên ngoài, Mặc Cảnh Thâm mới vội vã quay trở về Trung Quốc.
Giọng Mặc Cảnh Thâm trầm xuống, ánh mắt Tư Cận Ngôn mờ đi một chút, “Cẩm Dung cùng Thích Ngôn Thương rất lo lắng cho anh. Đúng rồi, anh đột nhiên quay lại không sợ cô ấy trách móc sao?”
“Phát sinh chuyện lớn như vậy, tôi làm sao có thể không trở lại? Mặc dù Đông Côn đáng hận, nhưng Dương Liễu cũng không thể tha thứ, cô ta …”