Chương 902: Không muốn đi cùng với tôi thì đừng quan tâm
Gia tộc lớn, nhà giàu có, quan hệ cùng cha khác mẹ sẽ sinh ra đủ loại tai họa ngầm, Mộ Thiển không phải không hiểu.
Mà là cảm thấy thời gian mình quen biết Bạc Diệc Chu khá lâm, khá tin tưởng anh ta.
“Mộ Thiển, chuyện của tôi với cô không liên quan gì tới anh ta, cô không cần nhúng tay.”
Bạc Dạ trực tiếp từ chối tấm lòng của Mộ Thiển.
“Được, vậy tôi không hỏi chuyện của anh và Bạc Diệc Chu, nhưng anh hãy nói cho tôi biết tình huống giữa anh và Nghê San San là thế nào?”
Mộ Thiển cho rằng Bạch Sơn nếu thật sự tìm bạn gái, kém nhất cũng là thông gia kinh doanh, nhưng cô không ngờ Bạc Dạ thế mà ở chung với Nghê San San.
Vì sao anh ta lựa chọn Nghê San San, nguyên nhân rất rõ ràng, Mộ Thiển không thể trơ mắt nhìn Bạc Dạ phạm sai lầm, cô nhất định phải ngăn cản.
“A.”
Người đàn ông trong ghế sô pha cười khẩy, rút một điếu thuốc lá ngậm vào miệng, nhóm lửa, hút một hơi thật sau, hồi lâu cánh môi mỏng mới phun ra khói sương, che lấp gương mặt sâu xa của anh ta.
Hơi thở u ám rất rõ rệt.
Mộ Thiển than thở một tiếng nói: “Nghê San San là ai, tôi tin trong lòng anh rất rõ, tôi mặc kệ tại sao anh phải giúp cô ta, nhưng tôi sẽ không để anh đi với cô ta.”
Với thái độ có trách nhiệm, Mộ Thiển không thể nhìn Bạc Dạ bị bỏ tù và bỏ mặc anh ta.
“Không để tôi đi với cô ấy? Vậy cô bằng lòng đi với tôi sao?”
Người đàn ông nói thẳng mà không hề suy nghĩ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí nháy mắt nghiêm túc.
Ánh mắt sáng rực của anh ta nhìn chằm chằm Mộ Thiển đến nỗi toàn thân bối rối, cô quay người né tránh ánh mắt anh ta, đi đến trước bàn làm việc, hai tay chống trên bàn làm việc, tỉnh táo nói: “Tôi đã chọn Mặc Cảnh Thâm, sẽ không quay đầu nữa. Bạc Dạ, thật xin lỗi, thế giới của tôi rất nhỏ, cơ thể nhỏ bé này chỉ có thể chứa được Mặc Cảnh Thâm.”
Hôm qua đối mặt những chuyện Bạc Dạ làm kia, Mộ Thiển đã nghĩ rất nhiều, cũng biết rõ có một số việc chắc chắn phải nói rõ.
“Cho nên cô có tư cách gì tới hỏi chuyện của tôi?”
Người đàn ông đứng lên, trong miệng ngậm điếu thuốc, nhìn chằm chằm ánh mắt Mộ Thiển có mấy phần thất vọng: “Cô nói đúng, chúng ta chỉ là bạn mà thôi. Như vậy cô nên làm tốt chuyện của bạn bè nên làm, những chuyện khác không nên hỏi đến.”
Nói xong câu kế tiếp, anh ta trực tiếp rời đi.
Rầm…
Cửa phòng làm việc đóng lại, Mộ Thiển bất lực nhắm đôi mắt lại, thở thật dài một cái.
Trong lòng không hiểu sao tức giận.
Cho dù cô không thể cho Bạc Dạ hạnh phúc, nhưng cũng không thể để Bạc Dạ hồ đồ.
Anh ta với Nghê San San ở chung với cũng không phải cách giải quyết vấn đề, Mộ Thiển không muốn nhìn thấy dáng vẻ Bạc Dạ đau khổ.
Một ngày ròng rã, mặc dù Mộ Thiển làm việc trong công Tô Yên, nhưng vẫn luôn băn khoăn.
Ban đêm về biệt thự Ngự Cảnh.
Mặc Cảnh Thâm chuẩn bị bữa tối phong phú.
Đi vào sảnh lớn rồi đổi giày trước cửa.
Người đàn ông đeo tạp dề đi lên đón: “Bà chủ họ Mạc về rồi? Anh đã chuẩn bị bữa tối cho em nè.”
“Cảm ơn anh.”
Mộ Thiển vui mừng cười một tiếng, cảm thấy chỉ có lúc ở chung với Mặc Cảnh Thâm mới có thể cảm thấy nhẹ nhõm.
Đi lên phía trước ôm anh thật chặt, nhắm mắt lại dựa vào ngực anh một lát.
Người đàn ông không nói gì, vỗ vai cô: “Cô bé ngốc, có phải làm việc quá mệt nhọc? Nếu không anh đi làm, em ở nhà làm chức vụ bà chủ, thế nào?”
“Đương nhiên không được.”
Mộ Thiển trực tiếp từ chối: “Ai nói em mệt mỏi? Chỉ là quá nhớ anh thôi.”
“Thật hay giả đấy?”
“Đương nhiên là thật.”
Nếu thật vậy thì không phải nên thể hiện một chút sao?”
Người đàn ông nghiêng mặt, biểu hiện ấy với Mộ Thiển không cần nói cũng biết.
Mộ Thiển buồn cười, nhón chân hôn nhẹ lên gương mặt anh một cái.
Mặc Cảnh Thâm rất hài lòng kéo tay cô: “Đi, anh dẫn em đi ăn cơm.”
“Được.”
Reng reng reng…
Mộ Thiển vừa mới lên tiếng, điện thoại bỗng nhiên reo lên, cô buông tay Mặc Cảnh Thâm ra: “Cảnh Thâm, em đi ra ngoài nhận điện thoại trước.”
Người phụ nữ cầm điện thoại lên đi ra ngoài nghe.
Trong thấy chiếc điện thoại trong tay cô kia cùng chiếc điện thoại màu đỏ buổi sáng cho dù là màu sắc hay kiểu dáng cũng khác nhau.
Buổi sáng đưa Mộ Thiển đi làm, hai người cùng nhau tùy tiện mau một chiếc điện thoại ở tiệm điện thoại di động ven đường, mới thời gian một ngày điện thoại đã thay đổi.
Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm tỏ ra khác lạ, đi đến phòng ăn, cầm một chiếc hộp màu xanh bày trên mặt bàn lên lầu.
Có lẽ cô cũng không cần.
Mộ Thiển nhận điện thoại trở về, Mặc Cảnh Thâm đã chuẩn bị xong đồ ăn, hai người ngồi cùng nhau vừa ăn vừa chuyện trò.
“Ngày mốt, ngày mốt chính là lễ cưới của Cố Khinh Nhiễm, bên này em chuẩn bị thế nào?”
Mặc Cảnh Thâm vừa gắp thức ăn cho Mộ Thiển vừa hỏi cô.
“Cũng không chuẩn bị kỹ càng gì, lễ cưới của anh ta không phải anh toàn quyền phụ trách sao, em cũng không giúp đỡ gì.”
Mộ Thiển kẹp một đũa cơm ngập vào miệng, chậm rãi nhai nuốt: “Cảnh Thâm, có anh thật tốt, em cảm thấy cũng sắp vung tay làm chủ rồi.”
“Chỉ cần em thích là được.”
“Quan trọng là Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương thích mới được.”
“Đúng, Thiển nói có lý.”
Mặc Cảnh Thâm ra vẻ đồng ý.
Ban đêm hai người nghỉ ngơi sớm, hôm sau Mộ Thiển tới công Tô Yên.
Bởi vì Cố Khinh Nhiễm vẫn luôn bận rộn chuyện trong lễ cưới, không ai giúp đỡ xử lý chuyện của công Tô Yên, cô cũng chỉ có thể một mình làm việc.
Cuối cùng bận rộn sứt đầu mẻ trán.
Buổi chiều, đúng lúc Mộ Thiển đang việc, Thích Ngữ Anh tới.
Bởi vì hai công ty game sát nhập, Thích Ngữ Anh cũng trở thành khách quen của tập đoàn Freyer.
Nhìn thấy Thích Ngữ Anh, Mộ Thiển không hề có cảm xúc gì, chỉ là chỉ ghế sô pha bên kia: “Ngồi đi, có chuyện gì nói thẳng, hôm nay tôi khá bận.”
Không có Cố Khinh Nhiễm giúp đỡ bận rộn thật.
Đừng nhìn Thích Ngữ Anh bây giờ quản lý công ty game, thân làm tổng giám đốc công ty, cách ăn mặc của cô ta vẫn khá béo mập, phong cách công chúa nhỏ kiểu Nhật, mềm mại đáng yêu.
Cô ta xách theo túi xách màu hồng đứng đối diện Mộ Thiển, trực tiếp nói thẳng ý đồ hôm nay đến: “Mộ Thiển, chuyện của Phương Nhu và anh tôi, tôi đều biết. Tôi cũng biết lúc trước anh ta đối xử rất khốn nạn với Phương Nhu.”
“Nhưng bây giờ anh ta thật sự muốn đi gặp Phương Nhu một lần, cô có thể dàn xếp hay không?”
Thích Ngữ Anh cầu xin cho Thích Ngôn Thương: “Cô cũng là phụ nữ, tôi cảm thấy cô càng hiểu rõ một người phụ nữ mang thai không hề dễ dàng hơn, cô nói đúng không?”
Trước đó Thích Ngôn Thương cứng rắn với cô, vốn không hề có tác dụng gì.
Cho nên bây giờ để Thích Ngữ Anh tới, để một người phụ nữ như cô ta đến tìm chủ đề chung sao.
Chỉ tiếc rằng tính sai rồi.
“Nghe ý của cô là muốn tìm Phương Nhu tới, sau đó cưới hỏi đàng hoàng? Làm phiền cô về nói cho Thích Ngôn Thương, nếu như anh ta dám cưới hỏi Phương Nhu đàng hoàng, tôi sẽ để Phương Nhu về.”
Cho dù bây giờ cô còn không biết Phương Nhu rốt cuộc ở đâu, nhưng Mộ Thiển cũng sẽ không để Thích Ngôn Thương tính toán một cách tốt đẹp.
“Cô…”
Thích Ngữ Anh thân mặc váy hoa màu hồng, tóc dài rũ xuống ngang vai, bị Mộ Thiển chọc tức đến đỏ mặt, cô ta trừng cô một cái: “Tôi cảm thấy cô chính là đang mơ tưởng hão huyền, cô cảm thấy loại phụ nữ như Phương Nhu kia dựa vào đâu có thể gả vào nhà họ Thích chúng tôi?”
“Đúng rồi, thứ này giống y chang cô vẫn luôn nhung nhớ Mộ Ngạn Minh ấy, cho nên làm phiền sau này cô cách xa Mộ Ngạn Minh một chút, nhà họ Mộ chúng tôi không trèo cao nổi, cũng sẽ không đi nịnh bợ.”
Mượn lời Thích Ngữ Anh, Mộ Thiển trực tiếp cắt đứt mất đường lui của cô ta.
“Cô Thích hôm nay tới, nếu như chỉ đến vì chuyện của Phương Nhu, thật xin lỗi, chúng ta không có chuyện gì đáng nói.”
Mộ Thiển ra lệnh đuổi khách.
Chuyện này lại khiến Thích Ngữ Anh tức phát điên.
Phải biết dựa vào thân phận cô cả nhà họ Thích của cô ta, đi đến đâu đều được người cung phụng như khách quý, làm sao vừa đến chỗ này của Mộ Thiển thì mất linh.
Có thể không tức sao?
Reng reng reng…
Điện thoại của Mộ Thiển trên bàn bỗng vang lên.
Cô cầm điện thoại lên, là cuộc gọi của Cố Khinh Nhiễm: “Chuyện gì?”
“Đã tìm được Phương Nhu, cô ấy vừa mới về nước thì lập tức đã xuống may bay.”
“Cái gì? Vì…”
Đang chuẩn bị nói gì đó, nháy mắt phát hiện ánh mắt Thích Ngữ Anh nhìn chằm chằm cô, lúc này cô ngậm miệng: “Được, tôi biết rồi. Trở về đi.”
Cúp điện thoại, Mộ Thiển không vui nói với Thích Ngữ Anh: “Vì sao vẫn chưa đi?”
“Tôi…”
Điện thoại bên này của Thích Ngữ Anh cũng reo, cô ta nghe điện thoại: “Anh, sao vậy?”
“Phương Nhu về rồi? Bây giờ anh muốn tới sân bay đón cô ấy? Được được được, em biết rồi.”
Cúp điện thoại, Thích Ngữ Anh hất tóc, cười đắc ý: “Ha ha, thật ngại ghê, không cần cô tới, anh tôi đã tìm được Phương Nhu rồi, thật sự khiến cô thất vọng rồi.”