Chương 39 Không Có Bất Cứ Tình Cảm Nào
Lúc đó thật sự là khoảnh khắc đẹp nhất.
Mộ Thiển hết khóc rồi lại cười, “Tránh qua một bên, cậu còn có thể bao nuôi mình cả đời không? Hôm nay mình mời, tất cả những chuyện không vui vứt hết đi, tốt nhất là đi dạo shopping, ăn uống thả ga được không?”
Kiều Vi gật đầu, dùng tay véo má cô, “Uhm, vẫn là Thiển Thiển tốt nhất. Haha…..”
“Đi mua sắm thôi.”
Tập đoàn Mặc Thị.
“Boss, thiếu phu nhân hôm nay đã cùng cô Mộ đi shopping cả buổi chiều.”
Trong phòng làm việc, Hàn Triết báo cáo tin tức cho Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm khẽ cau mày, con ngươi tối sầm lại, toát ra sự lạnh lẽo, “Người phụ nữ này muốn chơi trò gì vậy??”
Chết tiệt, thật là phụ nữ không đáng tin, hôm qua thì quyến rũ Tư Cận Ngôn, hôm nay lại ở bên cạnh Kiều Vi, rốt cục là cô ta muốn giở trò gì đây?
Mặc Cảnh Thâm phất tay, “Đi đi, tiếp tục phái người theo dõi cho tôi.”
“Vâng, thưa Boss.”
Hàn Triết gật đầu, quay người rời đi.
Không ngờ tới, vừa mở cửa phòng thì bắt gặp Kiều Vi đang tiến đến, “Thiếu phu nhân? Boss đang ở văn phòng ạ.”
“Cám ơn trợ lý Hàn.”
Kiều Vi mỉm cười dịu dàng, mở cửa tiến vào phòng làm việc, “Cảnh Thâm, đang bận gì thế?”
Hôm nay tâm trạng Kiều Vi rất tốt.
(Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter)
Mặc dù thám tử tư đã bí mật điều tra phát hiện một vài bức ảnh thân mật, nhưng bức ảnh thân mật nhất cũng chỉ là lần Mạc Cảnh Thâm đỡ Mộ Thiển trong bệnh viện.
Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, lại giống như là Mộ Thiển té ngã, Mặc Cảnh Thâm chỉ đỡ cô ấy mà thôi.
Rốt cục cũng không biết đây chỉ là sự tự an ủi của Kiều Vi hay thực sự thấy rằng Mộ Thiển đang chán ghét Mặc Cảnh Thâm, tóm lại, miễn là Mộ Thiển không có bất cứ mơ tưởng nào với Mặc Cảnh Thâm, thì tâm trạng của cô sẽ rất tốt.
“Sao em lại đến đây?”
Mặc Cảnh Thâm ngẩng lên nhìn Kiểu Vi, đóng tập tài liệu lại, “Có chuyện gì vui sao?”
“Hôm nay em đã cùng Thiển Thiển đi shopping cho nên tất nhiên là vui rồi.”
“Em thật đúng là người dễ tính”. Mặc Cảnh Thâm lắc đầu bất lực.
“Cảnh Thâm à, mau qua đây ngồi đi, em có chút chuyện muốn nói với anh.”
Giọng nói Kiều Vi thật quyến rũ, kéo lấy tay anh ngồi xuống ghế sofa, “Cảnh Thâm, hôm nay em nghe Thiển Thiển nói, anh có ý định muốn nhắm vào công ty cô ấy?”
Bất luận nói thế nào, cô chỉ muốn tốt nhất là không có mối quan hệ nào giữa Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm.
Kiều Vi cũng mong muốn giúp đỡ Mộ Thiển, nhưng nếu như Mộ Thiển có ý với Mặc Cảnh Thâm, cũng đừng trách cô lòng dạ độc ác, không tha cho cô ấy.
Nghe cô nói xong, Mặc Cảnh Thâm khẽ chau mày, đứng dậy đi sang một bên rồi rót một ly nước tới trước cửa sổ, “Chuyện của cô ấy, tốt nhất là em không nên hỏi.”
Người phụ nữ chết tiệt, thật là không từ thủ đoạn.
Lúc đầu đã nói là rời Hải Thành, thế mà hôm nay không chỉ nuốt lời, mà còn cố tình tiếp cận Tư Cận Ngôn hơn nữa là lợi dụng Kiều Vi.
Tay cầm tách trà bỗng siết chặt, đáy mắt che đậy mùi lạnh lẽo.
“Cảnh Thâm, Thiển Thiển là bạn của em. Thực ra, cô ấy với Cận Ngôn trai chưa vợ gái chưa chồng, lại còn rất hợp, sao anh lại cản trở họ?”
Suốt buổi chiều, Kiều Vi vẫn chưa hiểu chuyện này, thậm chí còn cảm thấy Mặc Cảnh Thâm hoàn toàn không có lí do cản trở họ ở bên cạnh nhau.
“Im đi!”
Dường như lời nói đó đã chọc giận Mặc Cảnh Thâm, anh ta lạnh lùng quát mắng.
Cơn giận đột ngột khiến của anh khiến Kiều Vi giật mình, sắc mặt hoảng loạn, không rõ vì sao, “Cảnh Thâm, anh……”
Mặc Cảnh Thâm dường như nhận ra sự thất lễ của mình, quay sang nhìn Kiều Vi, “Có một số chuyện không đơn giản như em nghĩ. Cận Ngôn và Thích gia đã có hôn ước cách đây hơn 20 năm, nếu lúc này Cận Ngôn huỷ hôn, dựa vào gia thế và thực lực của Thích gia bây giờ, có khả năng sẽ huỷ hoại gia thế của Tư gia, hiểu không?”
Người vốn không thích giải thích như Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy một thoáng kinh ngạc của Kiều Vi, thì không nhịn được kiên nhẫn mà giải thích.
Cuối cùng không biết có phải là lo lắng Kiều Vi hiểu lầm thái độ của anh với Mộ Thiển không.
“Gì cơ? Hoá ra…… như thế này”.
Thích gia hiện là gia tộc nổi tiếng nhất nhì ở Hải Thành, thực lực kinh người, mà lại vô cùng có mặt mũi, nếu Tư Cận Ngôn ở bên cạnh người phụ nữ khác, Thích gia không chỉ sẽ bỏ qua cho Tư Cận Ngôn, thậm chí sẽ còn ra tay với Mộ Thiển.
Kiều Vi đạt được câu trả lời thoả đáng, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
“Cảnh Thâm, em xin lỗi. Em….. em đã không nghĩ được nhiều như vậy”
Cô đứng dậy, đi đến bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, ôm eo anh ấy.
Lúc cô đến gần Mặc Cảnh Thâm, lông mày anh ta hơi nhíu lại, theo bản năng lùi về sau một bước, nhưng lại đụng trúng cửa sổ sát đất, không thể lui được nữa,
Cũng chỉ có thể tùy ý Kiều Vi đến gần.
Dường như, sau khi có quan hệ với người phụ nữ kia, anh ngày càng trở nên nhạy cảm hơn khi đứng gần Kiều Vi.
Đây, rốt cục là chuyện gì vậy?
Trong lòng Mặc Cảnh Thâm có chút sụp đổ.
“Cảnh Thâm, thật tốt khi có anh.”
Đầu của Kiều Vi đang đặt sát ngực anh, sau đó ngước mặt lên nói, “Anh nói xem, chuyện lớn như vậy sao không nói với em? Anh cũng thật là, mặc dù em với Mộ Thiển là bạn thân, anh cũng tội gì cầm ba trăm triệu bồi thường cho cô ấy chứ? Ba trăm triệu, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng”.
“Cô ấy là bạn thân của em.”
“Bạn là bạn, anh em ruột còn sổ sách rõ ràng. Cảnh Thâm, anh ngốc quá.”
“Gì cơ?”
Lạnh lùng nhìn xuống người phụ nữ đang ở trong lồng ngực, Mặc Cảnh Thâm đột nhiên phát hiện cô không dịu dàng như bình thường cô vẫn thể hiện.
Một khắc trước còn cầu xin cho Mộ Thiển, nhưng sau khi biết lý do vì sao anh ngăn cản Mộ Thiển cùng Tư Cận Ngôn đến với nhau liền bỗng thay đổi thái độ.
Mặc Cảnh Thâm có chút không hiểu nổi.
Kéo tay đẩy Kiều Vi ra, “Anh có chút việc cần phải xử lý, em về trước đi nhé. Để anh nói Hàn Triết tiễn em”.
“Không chịu, người ta muốn ở cùng anh lâu một chút mà.”
……
Bệnh viện.
Sau khi Mộ Thiển chia tay Kiều Vi thì đến bệnh viện.
Ban đầu cô không muốn gặp những người trong gia tộc Mộ gia, nhưng bây giờ cô không thể không gặp.
Dẫu sao Mộ Ngạn Minh vẫn đang nằm viện, cô không thể vì tránh mặt Mộ gia mà lại không đến thăm anh trai đang bị thương.
Mua một vài đồ dinh dưỡng ở gần bệnh viện rồi trực tiếp đến thẳng khoa điều trị nội trú.
Cốc cốc cốc
Ngoài phòng bệnh, nhìn qua tấm kính trong suốt, cô thấy trong phòng không có ai, nên đẩy cửa đi vào.
“Anh, cảm thấy khoẻ hơn chút nào chưa?”
Mộ Thiển xách túi đồ bước vào, trông thấy Mộ Ngạn Minh nằm trên giường bệnh nhìn lên trần nhà với đôi mắt đầy trống rỗng, lại có chút đau lòng.
“Thiển Thiển, em tới rồi sao?”
Mộ Ngạn Minh kéo lại những tâm tư suy nghĩ của mình, vừa gặp Mộ Thiển thì tâm tình trở nên tốt hơn, “Thế nào cả ngày cũng không gặp em, em không sao chứ?”
“Xin lỗi, công việc dạo này tương đối bận, cho nên không có thời gian để đến thăm anh. Anh……”
“Ủa? Đây là….Mộ Thiển sao? Ây ây, đứa nhóc chết tiệt này. Tôi còn cho rằng bao nhiêu năm như vậy cô chết ở phương nào rồi chứ, không ngờ giờ cô lại đang ở Hải Thành?”
Đột nhiên có một giọng nói khó nghe cắt ngang lời của Mộ Thiển.
Mặc dù thời gian trôi qua cũng đã được bốn năm, thế nhưng Mộ Thiển vẫn có thể biết được giọng nói quen thuộc kia là của ai.
Mẹ nuôi của cô, Điền Quế Phân.
Năm đó, bà ta dồn ép cô đến quán bar kiếm tiền để chữa bệnh cho Mộ Ngạn Minh.
Sau đó qua người giới thiệu cô mới lựa chọn cách mang thai hộ, dùng số tiền đó để chữa bệnh cho Mộ Ngạn Minh.
Nhưng cô không ngờ rằng bà ta chẳng những không cảm kích mà còn ra tay đánh đập cô.