Chương 1093: Tìm Thấy Thượng Quan Vân Miễu
- -----
Chương 1096: Tìm thấy Thượng Quan Vân Miễu.
“Chuyện của tôi, không cần cậu quản.”
Thích Ngôn Thương cũng không thèm nhìn Mặc Cảnh Thâm lấy một cái, đi thẳng qua anh.
“Đứng lại.”
Người đàn ông đang đứng trước mặt anh ta nói: “Anh uống say rồi, hay là đừng đi lên nữa.”
Bây giờ trong lòng Phương Nhu chấp nhận năng lực yếu kém, Thích Ngôn Thương lại uống say rồi, nếu như bây giờ đi lên trên chỉ sợ tất cả những chuyện này đều sẽ bị bại lộ ra ngoài.
Đến lúc Phương Nhu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người chịu đả kích lớn nhất không ai khác chính là Thích Ngôn Thương.
Anh không thể dung túng cho chuyện hỗn loạn này được.
“Tôi nói rồi, chuyện của tôi, không cần cậu nhúng tay vào!”
Thích Ngôn Thương cả người toàn mùi rượu mơ mơ màng màng nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Ngay cả cậu cũng đối địch với tôi sao?”
“Hàn Triết?”
Mặc Cảnh Thâm không nói với anh ta thêm lời nào nữa, đi thẳng đến gọi Hàn Triết qua, ánh mắt như ra hiệu: “Đem anh ta xuống cho tỉnh rượu đi.”
“Vâng, cậu chủ.”
Hàn Triết gật đầu, vẫy tay một cái, gọi vài người đi về phía Thích Ngôn Thương.
Kết quả vừa chạm đến tay Thích Ngôn Thương, Thích Ngôn Thương liền tức giận, quay người lại đánh nhau dữ dội với mấy người đó, đánh trong cả phòng khách.
Tiếng đanh nhau trong phòng khách làm kinh động đến Cố Tù Quân, anh ta chạy lại, nhìn về phía mấy người, hỏi Mặc Cảnh Thâm: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Anh đến thật đúng lúc.
Tôi tìm thấy Thượng Quan Vân Miễu rồi, anh cùng tôi ra ngoài một chuyến.”
Mặc Cảnh Thâm không đếm xỉa đến mấy tên đang đánh nhau dữ dội trong phòng khách, nói một câu với Cố Tù Quân rồi đi thẳng ra ngoài.
Nghe nói tìm thấy Thượng Quan Vân Miễu rồi, Cố Tù Quân ngay lập tức trở lên quan tâm, liếc nhìn Thích Ngôn Thương và Hàn Triết một cái, rồi cùng vài tên vệ sĩ khác ra ngoài, khóe miệng anh ta vô thức giật giật, nhẫn lại hít một hơi thật sâu.
Phải nói rằng, sức đánh của Thích Ngôn Thương thực sự rất mạnh, Hàn Tiết đem bốn người tới, tất cả đều không phải là đối thủ của Thích Ngôn Thương.
Có điều đánh thêm một lúc nữa, cũng bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Anh ta suy nghĩ, Mặc Cảnh Thâm là đang để Hàn Triết và mấy tên vệ sĩ bọn họ lấy bao cát thịt đè Thích Ngôn Thương sao, đánh một trận thể hiện sự háo hức trong lòng của Thích Ngôn Thương sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta cảm thấy nhất định chỉ có thể là như vậy.
Cố Tù Quân cùng Mặc Cảnh Thâm, lái xe rời khỏi biệt thự.
Cố Tù Quân lái xe sốt ruột hỏi: “Thượng Quan Vân Miễu bây giờ đang ở đâu?”
Nếu như hôm nay có thể gặp mặt Thượng Quan Vân Miễu, vậy coi như là thực sự có thể gặp mặt cô ta theo đúng nghĩa rồi.
Trong lòng Cố Tù Quân đã dồn nén rất nhiều chuyện, kìm nén sâu trong lòng, rất muốn ngay lập tức chạy đến trước mặt Thượng Quan Vân Miễu, hỏi cô ta rốt cuộc đã làm mẹ như thế nào.
“Nhà của Mặc Vân Kính.”
‘Mặc Vân Kính?”
Cố Tù Quân cảm thấy khó có thể tin được: “Mặc Vân Kính không phải là có vợ rồi sao, Thượng Quan Vân Miễu ở trong nhà của ông ta, vậy...gia đình họ?”
Anh ta không biết diễn tả như thế nào, chỉ cảm thấy mối quan hệ này có chút lộn xộn.
Bíp bíp bíp
Chiếc xe đang chạy chầm chậm trên mặt đường đóng băng, đột nhiên chiếc xe đối diện bíp còi inh ỏi.
Mặc Cảnh Thâm nhìn chiếc xe phía đối diện, chỉ nghe thấy Cố Tù Quân bên cạnh nói: “Đó chẳng phải là xe của Mộ Ngạn Minh sao, Thiển về rồi sao?”
Anh ta nhìn thấy rồi, đương nhiên Mặc Cảnh Thâm cũng nhìn thấy rồi.
Đỗ xe sang một bên, mở cửa xe bước xuống.
Bên này, cửa xe cũng mở ra, Mộ Thiển từ trên xe bước xuống.
“Sao lại quay về rồi?”
Mặc Cảnh Thâm đi đến trước mặt, thấy cô mặc có chút phong phanh, đi thẳng đến cởi áo khoác ngoài của mình ra, khoác lên vai của Mộ Thiển: “Chăm sóc bản thân một chút cũng không biết sao, trời lạnh như vậy, mặc ít quá dễ bị cảm lạnh đó.”
Cả một đêm không gặp Mặc Cảnh Thâm, Mộ Thiểu rất nhớ anh.
Mặt cô có chút tiều tụy và mệt mỏi, gặp được Mặc Cảnh Thâm cô lao thẳng vào lòng của anh: “Thâm à...”
Mộ Thiển không nói điều gì, ôm lấy Mặc Cảnh Thâm, giọng điệu có chút nghẹn ngào.
Mặc Cảnh Thâm biết Mộ Thiển trong lòng đang rất buồn.
Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Từ sự tính toán của Mặc Viên, sự phản bội của Cẩm Điềm Điềm, ông Cố bị thương, bản thân cô cũng có vấn đề, lại đến cái chết đột ngột của Thang Viên.
Mỗi một chuyện là một tâm sự, đối với cô mà nói đó đều là cú đánh to lớn.
Mặc Cảnh Thâm ôm Mộ Thiển, Mộ Ngạn Minh nhìn Cố Tù Quân, hai người đàn ông lặng lẽ bước sang một bên, mỗi người châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút.
Hai người đều là anh của Mộ Thiển, tình cảm rất sâu đậm.
Nhìn thấy bộ dạng uể oải của Mộ Thiển cũng đều cảm thấy rất đau lòng, chỉ là chuyện cũng đều đã xảy ra rồi, bọn họ không thể xoay chuyển được, có làm gì cũng không được.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc rồi trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút.”
Mặc Cảnh Thâm ôm Mộ Thiển, hỏi nhẹ rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô, xoa dịu cảm xúc của cô: “Trước mặt anh, em không cần mạnh mẽ đến như vậy.”
Từ ngày quen Mộ Thiển, anh đã quen với bộ dạng mạnh mẽ của cô, hiếm khi thấy cô cởi bỏ lớp ngụy trang đó, chưa bao giờ thấy cô buồn trước mặt anh.
Mộ Thiển khịt khịt mũi: “Em chỉ là không thấy yên tâm, muốn quay lại cùng cô ấy.”
“Muốn ở cùng Phương Nhu, trước tiên em phải điều chỉnh tâm trạng của mình cho tốt đã, nếu không...sẽ hoàn toàn phản tác dụng.”
Trong cơn gió lạnh, Mặc Cảnh Thâm đứng bên cửa xe, ôm Mộ Thiển, an ủi cô một cách nhẹ nhàng.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Lúc này, Mộ Thiển đang chìm đắm trong sự dịu dàng của Mặc Cảnh Thâm, rất ấm áp, rất nhẹ nhàng, rất hạnh phúc, nhưng không có cách nào xoa dịu trái tim của mình.
“Em không biết nên làm thế nào.”
Mộ Thiển thở dài một hơi, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh và Cố Tù Quân hai người đi đâu vậy?”
“Chuyện của Thang Viên đến giờ vẫn chưa có kết quả, bọn anh cần làm chút gì đó.”
Có vài chuyện, Mặc Cảnh Thâm không hy vọng Mộ Thiển biết, vì vậy anh đã tùy ý lấy đại một lý do.
Bằng không, cô chắc chắn sẽ lại cầu xin đi cùng để gặp Thượng Quan Vân Miễu.
Rốt cuộc thì cô cũng đã chịu đựng quá nhiều rồi, cả đời này, Mặc Cảnh Thâm chỉ muốn Mộ Thiển được hạnh phúc.
“Vất vả cho em rồi, anh nhất định sẽ tìm ra hung thủ sau chuyện này, không thể bỏ qua như vậy được.”
“Yên tâm đi, giao cho anh.
Em quay về trước đi.”
Mặc Cảnh Thâm vỗ nhẹ vai cô, nói với Mộ Ngạn Minh: “Ngạn Minh, anh đưa Thiển về trước đi, thuận tiện có thể đi thăm Phương Nhu một chút”
“Được.”
Mộ Ngạn Minh đáp nhẹ một tiếng, dẫn Mộ Thiển lên xe.
“Thâm, áo của anh.”
Lúc chuẩn bị lên xe, Mộ Thiển thấy Mặc Cảnh Thâm mặc bộ quần áo tây mỏng, liền cởi áo khoác ngoài của anh đưa trả anh: “Em sẽ về nhà ngay, ngược lại là anh, cũng nên chú ý sức khỏe.”
Người đàn ông mỉm cười nhẹ nhàng: “Vâng, bà Mặc.”
Mộ Thiển quay trở lại xe, vẫy tay với Mặc Cảnh Thâm, Mộ Ngạn Minh lái xe thẳng về phía biệt thự Ngự Cảnh.
Ba người đàn ông đó đối với cô mà nói là ba người vô cùng quan trọng trong cuộc đời của cô, lúc đầu ba người đối đầu rất gay gắt, nhưng bây giờ họ lại có thể hòa thuận vui vẻ, nói chung đối với Mộ Thiển, như vậy là tốt rồi.
Cô thường nghĩ, nếu như toàn bộ quãng đời còn lại họ đều hòa thuận vui vẻ như vậy, thì thật tuyệt vời.
Biệt thự nhà Mặc Vân Kính.
Cố Tù Quân cùng Mặc Cảnh Thâm đến biệt thự, xuống xe.
Bên ngoài biệt thự là những vệ sĩ trên người mặc toàn đồ màu đen, mỗi người đứng đó vẻ mặt đều vô cùng nghiêm nghị, bộ dạng không nhúc nhích chút nào giống như một tác phẩm điêu khắc.
“Diêm Liệt”
Cố Tù Quân vừa mới xuống xe, thấy có một người đang đi thẳng về hướng này.
Lúc đầu Cố Tù Quân cảm thấy có chút quen mắt, mãi đến sau khi người đó đi vào mới phát hiện người đó là Diêm Liệt!
Người huấn luyện của Mộ Thiển! Trên đảo Vô Danh.
“Cậu chủ.”
Diêm Liệt đứng trước mặt Mặc Cảnh Thâm, cúi người chào, thái độ vô cùng cung kính.
“Cái gì? Mẹ khiếp, có phải tôi đã bỏ qua điều gì đó rồi không?”
Cố Tù Quân sững sờ, đôi mắt không thể tưởng tượng nổi Diêm Liệt và Mặc Cảnh Thâm hai con người này vậy mà lại quen biết nhau..