Mục lục
Mặc thiếu gia anh đã bị bắt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 739







Chương 739: Tắm.
“Anh ngủ phòng khách, bà xã có thể chịu được à?”
Anh cúi đầu, tuy không nhìn thấy Mộ Thiển nhưng cô đang dựa vào lồng ngực anh, cái loại cảm giác vi diệu này đã rất tốt đẹp rồi.
“Đương nhiên chịu được.”
Mộ Thiển mạnh miệng nói một câu, sau đó cô nắm tay Mặc Cảnh Thâm đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
“Anh đợi một chút, em giúp anh xả nước ấm.”
Mộ Thiển nắm tay anh đứng ở một bên rồi xả nước ấm vào bồn tắm.
“Anh Thâm, anh thích hơi nóng một chút hay hơi lạnh hơn một chút?”
Bởi vì mỗi người một ý thích khác nhau, có vài người thích nhiệt độ hơi nóng hơn một chút, có vài người lại thích hơi lạnh hơn một chút.
Ví dụ như Mộ Thiển, cô thích nước ấm không quá nóng.
“Nhiệt độ em thích là tốt nhất.”
Người đàn ông đứng bên cạnh bồn tắm, đơn giản nói.
“Vậy được rồi.”
Bồn tắm của Mặc Cảnh Thâm rất lớn, hai người cùng tắm cũng vẫn rộng.
Chỉ tiếc từ khi quen Mặc Cảnh Thâm đến bây giờ, cô chưa từng giúp Mặc Cảnh Thâm xả nước tắm, cũng chưa từng tắm cùng anh.
Mỗi một ‘Lần đầu tiên’ đều khiến Mộ Thiển ghi lòng tạc dạ.
Người đàn ông mà cô yêu, sinh mệnh không còn nhiều nữa.
Mà cô trừ việc cùng anh đi qua từng ngày thì không làm được bất kỳ chuyện gì.
Cẩm Dung nói bệnh của anh có dùng thuốc để trì hoãn cũng không được, bởi vì trước đó đã thử dùng thuốc, không chỉ không làm bệnh không phát triển nữa trái lại càng kích thích bệnh tình phát tác nhanh hơn.
Đến tận sau này, cũng chỉ có thể cho Mặc Cảnh Thâm cũng một loại thuốc đặc thù, duy trì là tốt rồi.
Mộ Thiển đi đến trước mặt anh, bật hệ thống sưởi lên sau đó nói: “Em giúp anh cởi quần áo nhé.”
Từ khi kết hôn ở Giang Nam cho đến giờ, hai người vẫn chưa có lần nào tắm chung cả.
Tuy Mộ Thiển có chút tiếc nuối nhưng nói cho cùng cũng là vì nghĩ cho Mặc Cảnh Thâm, cho nên cũng không sao cả.
“Em vất vả rồi Thiển.”
Nghe anh gọi một cách thân thiết, cho dù là ‘Thiển’ hay là ‘Bà xã’, cũng làm cho Mộ Thiển cảm thấy êm tai dễ nghe như vậy.
Mặc Cảnh Thâm đứng thẳng người, Mộ Thiển thì giúp anh cởi bỏ áo vest ngoài, treo lên móc áo.
Nhìn bộ đồ màu đen kia trên người anh, cho dù là đồ có lót nhung nhưng thân thể anh cũng xa xa không thể to lớn bằng năm đó được.
Anh gầy đi không ít.
Cô nghiêng đầu cởi cúc áo cho anh, một cái, hai cái, ba cái…
Cô làm rất nghiêm túc cẩn thận, giống như đang đối xử với một món hàng mỹ nghệ, không chút phân tâm.
Cởi áo sơ mi của anh ra, lúc này Mộ Thiển mới phát hiện vết sẹo do đao chém kia ở trên ngực anh.
Nhìn vô cùng gai mắt, cho đến giờ vẫn còn vết sẹo màu hồng nhạt.
Cô nhớ kỹ vết thương này, là lần đó cô cầm dao găm đâm.
Đôi tay nhỏ bé của Mộ Thiển hơi cứng lại, mày liễu cau lại, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve trên vết sẹo: “Đau không?”
“Không đau.”
Người đàn ông lơ đễnh lắc đầu.
Nhưng viền mắt Mộ Thiển đã ươn ướt.
Trong lòng cô càng không ngừng tự trách mình, lúc đó cô điên cuồng đến thế nào chứ, sao lại ra tay độc ác như vậy.
Nếu như lúc đó không có một đao này thì có phải sinh mệnh của Mặc Cảnh Thâm có thể tăng thêm một tháng nữa không?
“Ngốc ạ, đều là một ít vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại đâu.”
Mặc dù Mặc Cảnh Thâm bị bịt mắt nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được trên người Mộ Thiển tràn ngập hơi thở đau thương.
Cánh tay Mặc Cảnh Thâm duỗi ra ôm cô vào trong lòng: “Thực sự không đau mà.”
“Anh lừa ai chứ, vết thương nghiêm trọng như vậy, sao có thể không đau được, Mặc Cảnh Thâm, anh coi em là đứa ngốc mà lừa gạt à?”
“Năm đó anh từ mưa bom bão đạn đi ra, em nghĩ rằng anh là con búp bê sứ yếu ớt như vậy à?”
Không phải là búp bê sứ à?
Bây giờ ngay cả búp bê sứ anh cũng không bằng đó.
Trong lòng Mộ Thiển thầm nghĩ vậy.
“Được rồi, nước cũng được rồi.”
Cô đẩy Mặc Cảnh Thâm ra giúp anh cởi thắt lưng, nhìn thắt lưng cũng không phức tạp nhưng bàn tay nhỏ bé của cô lần mò một lúc thế mà vẫn không cởi được.
“Anh Thâm, em… Em cởi không được.”
Mộ Thiển có phần sốt ruột, càng sốt ruột thì càng không mở được.
Người đàn ông bị Mộ Thiển làm cho bật cười: “Thật không cởi được, hay giả vờ không cởi được?”
“Cái gì mà thật hay giả vờ? Em cũng không cần như vậy.”
“Ngốc ạ.”
Mặc Cảnh Thâm nắm tay cô đặt lên nút cài ở trên thắt lưng: “Chỗ này có cái nút, em bấm một cái là được.”
“Bấm xuống?”
Mộ Thiển bị sự ngu xuẩn của mình làm cho muốn khóc, cô còn tưởng rằng cái nút kia có thể bẻ trái bẻ phải đấy.
“Đơn giản như vậy? Được rồi, em thật ngốc muốn chết mà.”
Cô thực sự không biết dùng thứ đồ chơi này mà.
Cô cởi quần ném ở một bên, nắm lấy anh tay dắt đến cạnh bồn tắm: “Được rồi đó, vào đi thôi.”
Người đàn ông lại vẫn đứng đó không nhúc nhích.
“Mặc Cảnh Thâm? Anh có tắm hay không?”
Khuôn mặt nhỏ của Mộ Thiển hơi trầm xuống.
“Thiển, lúc em tắm vẫn mặc đồ à?”
“Không phải quần áo anh đã cởi xong rồi à?”
“Thế cái này thì sao?”
Tay của anh chỉ chỉ vào cái quần tam giác, anh hơi nghiêng đầu ‘Nhìn’ Mộ Thiển.
Mộ Thiển: “…”
Cô bĩu môi: “Cái này… Anh mặc nó thì không thể tắm à?”
“Có thể à?”
“Đương nhiên có thể.”
“Nhưng mà khó chịu.”
Người đàn ông có loại làm nũng rất quyến rũ.
Mộ Thiển hít sâu một hơi, bây giờ thật không có cách nào với Mặc Cảnh Thâm, cô còn có thể làm sao được chứ, anh bị bệnh kiều(*) cho nên cô phải chiều chuộng.
Cô nghĩ một chút rồi nói: “Anh đợt một chút.”
Cô chạy chậm đi tắt đèn phòng tắm.
Bởi vì cửa phòng tắm làm bằng thủy tinh cho nên ánh đèn bên ngoài có thể hắt vào, nói chung cũng không tính là quá tối.
Cô đi đến cạnh bồn tắm lớn, Mộ Thiển nói: “Anh cởi đi.”
“Không phải là em giúp anh à?”
“Không phải em đã giúp anh cởi hết quần áo ngoài à?”
“Thế cái này không phải quần áo à?”
Anh liên tiếp chơi xấu, Mộ Thiển bị anh làm cho khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cô lắc đầu như trống bỏi: “Không được, tự anh làm đi!”
“Không muốn, anh muốn bà xã giúp anh.”
“Không giúp!”
“Vậy thì anh không tắm.”
Người đàn ông này thế mà chơi xấu?
Khóe miệng Mộ Thiển co rút, cô nhìn người đàn ông xoay người đi đến cửa, tức giận đến mức ngực phập phồng: “Anh quay lại cho em.”
Thật là thua anh luôn.
Người đàn ông đạt được mưu kế, khóe môi cong lên thành nụ cười, sau đó xoay người.
Đợi sau khi anh xoay người, khuôn mặt nhỏ của cô lại rũ xuống lộ vẻ đau khổ, đầy tủi thân.
Đến lúc Mặc Cảnh Thâm đứng trước mặt cô, cô gái nhỏ nhìn một lúc cũng không xuống tay được.
“Thiển?”
“Cái gì?”
“Em đang làm gì?”
“Em…”
Mộ Thiển bị tức đến đau cả đầu, cuối cùng không còn cách nào cả, cô chỉ có thể nhắm mắt lại, cúi người, lấy tốc độ nhanh như chớp kéo quần tam giác của anh xuống, sau đó nhanh chóng đứng lên.
“Được rồi. Xong rồi.”
Cô nói.
Tuy không nhìn thấy gương mặt của Mộ Thiển nhưng lúc này Mặc Cảnh Thâm cũng rõ ràng có thể cảm nhận được dáng vẻ cô gái nhỏ ngượng ngùng.
Anh nhấc chân để quần lót rơi ra, rồi ngồi vào bên trong bồn tắm lớn.
Cái này đến phiến Mộ Thiển lúng túng.
Anh muốn tắm thế nào chứ?
Chẳng lẽ là tắm uyên ương?
“Thiển?”
“Cái gì chứ?”
Giọng nói của cô lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
“Em qua đây.”
Mộ Thiển: “…”
Cô bĩu môi, trong lòng đấu tranh thật lâu, nhưng cô ngẫm lại tình hình của Mặc Cảnh Thâm, vẫn không muốn thấy dáng vẻ đau lòng của anh.
Cô cởi quần áo chui vào.
Cô ngồi ở đối diện Mặc Cảnh Thâm, chân nhỏ đặt lên trên chân anh, hai người ngồi ngâm trong bồn tắm.
* Bệnh kiều: Là kiểu bệnh tinh thần, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK