Chương 43: Bảo Vệ Cô Ấy
Anh vòng tay quanh eo cô, ôm siết thật chặt rồi nhìn xuống cô.
Hóa ra vẫn luôn hiểu lầm cô ấy.
Vốn nghĩ rằng Mộ Thiển là người vì tiền có thể bán rẻ bản thân, nhưng chân tướng sự thực lại là cô ấy buộc phải đi theo con đường cùng đó là vì muốn cứu anh của mình mà thôi.
Kết quả cuối cùng vẫn không được sống tốt.
Không biết là ngốc thật hay là giả ngốc.
Anh lại cảm thấy Mộ Thiển cũng không đáng ghét đến thế, thậm chí đơn thuần khiến người ta cảm thấy tốt đẹp.
“Anh buông tôi ra.”
Mộ Thiển giãy dụa, nhưng lại bị anh ôm chặt lấy, căn bản không thể nào thoát ra được.
Trong lúc vật lộn, tay Mộ Thiển thò vào trong túi áo, giây tiếp theo, một con dao găm quân đội Thụy Sĩ lạnh lùng kề đến cổ Mặc Cảnh Thâm, “Mặc Cảnh Thâm, nếu anh còn dám động vào tôi một lần nữa, thì đừng trách tôi không khách khí với anh.”
Mộ Thiển sắc mặt giận dữ, đáy mắt lóe lên ánh lửa, phẫn nộ vô cùng.
Con dao găm sắc bén áp vào cổ anh, truyền đến cảm giác ớn lạnh, như thể chỉ cần cô hơi dùng lực, Mặc Cảnh Thâm sẽ chảy nhiều máu mà chết.
Bị một người phụ nữ cầm dao găm kề trên cổ?
Điều này dường như chính là sự sỉ nhục đối với Mặc Cảnh Thâm.
Ánh mắt anh rũ xuống, cười nhạo nói: “Dám đối với tôi như vậy, cô coi như là người đầu tiên. Người phụ nữ này, cô chắc chắn không phải đang đùa với lửa chứ?”
“Buông tay.”
Mộ Thiển gắt gỏng nói to, nhưng lại thấy anh không có bất kỳ phản ứng nào.
Tức giận đến ngực phập phồng lên xuống, “Mặc Cảnh Thâm, Kiều Vi là bạn tốt của tôi, tôi coi cô ấy như là chị em ruột, lần đó nếu như không phải bị người ta hạ thuốc, tôi sao có thể làm ra loại chuyện đó được? Nhưng anh rõ ràng biết tôi bị hạ thuốc, vậy mà vẫn nhân cơ hội làm bừa, căn bản chính là một tên khốn nạn vô liêm sỉ.”
Đời này, mặc dù Mộ Thiển cô đã từng trải qua cuộc sống tồi tệ nhất, nhưng luôn tự nhủ với lòng, trước giờ chưa từng làm chuyện có lỗi với bất kỳ ai.
Lần đó cùng với Mặc Cảnh Thâm coi như là vết nhơ lớn nhất cuộc đời cô.
Nhưng cô đến bây giờ vẫn không biết sao mình lại bị người ta hạ thuốc, cũng không biết sao lại lên giường với Mặc Cảnh Thâm.
Kiều Vi là bạn tốt của cô, cô thân là bạn lại lên giường với vị hôn phu của cô ấy, chuyện này luôn là ám ảnh trong lòng cô, luôn khắc sâu trong tâm trí, không cách nào quên được.
Mà Mặc Cảnh Thâm cứ mỗi lần đều xát muối lên vết thương này, ép cô đến mức phát điên rồi.
“Cô căng thẳng cái gì? Đùa với cô mà thôi.”
Thấy cô tức giận, Mặc Cảnh Thâm cũng buông cô ra.
Dường như càng nhiều hơn là vì không muốn nhìn thấy thần sắc tổn thương bên trong đôi mắt trong trẻo của Mộ Thiển.
Mộ Thiển cầm chặt con dao trong tay, cơ thể có chút run rẩy.
Ánh mắt căm ghét dành cho Mặc Cảnh Thâm: “Sau này, tránh xa tôi ra. Dừng xe!”
Hàn Triết đỗ xe bên đường, Mộ Thiển vội vàng đẩy cửa xe rồi hoảng loạn bỏ chạy.
Ngồi trong xe, Mặc Cảnh Thâm nhìn bóng dáng mảnh khảnh đang ngày càng xa hơn, không nhịn được cau chặt mày: “Lập tức phái người đi điều tra, hôm Cận Ngôn tổ chức sinh nhật trên du thuyền, là ai đã hạ thuốc với cô ấy.”
Từ trước tới giờ, Mặc Cảnh Thâm luôn cho rằng là Mộ Thiển một mình tự biên tự diễn, chỉ vì muốn quyến rũ Tư Cận Ngôn.
Vốn tưởng rằng đó là màn kịch tình yêu đau khổ, chỉ có điều khi chứng kiến Mộ Thiển run rẩy ngồi trong thùng nước đá lạnh giá, anh rốt cuộc có chút không chịu đựng được.
Mặc dù đã cứu cô, nhưng sâu trong lòng lại cảm thấy Mộ Thiển rất giỏi tính toán.
Nhưng không ngờ hôm nay chân tướng sáng tỏ, cô ấy lại là người vô tội nhất.
Chỉ có trời biết khi Mộ Thiển nói rằng vì chuyện đó mà cô tự trách mình, luôn cảm giác tội lỗi đến nỗi mắt cô đỏ hoe, Mặc Cảnh Thâm cảm thấy trái tim run rẩy, những cảm xúc không rõ ràng tràn ngập trái tim anh, khiến anh trở nên phiền não một cách khó hiểu.
“Vâng, boss, tôi sẽ lập tức đi phân phó.” Hàn Triết gật đầu.
“Chuyện của Dương Liễu điều tra rõ ràng cho tôi, xem xem người đứng đằng sau là ai.”
“Vậy…cô Mộ cũng đang điều tra chuyện này, có cần ngăn cản không?” Hàn Triết tham khảo ý kiến anh.
“Không cần quản cô ấy.” Vừa nói xong, Mặc Cảnh Thâm lại bổ sung thêm một câu: “Nếu gặp vấn đề khó khăn, có thể ra tay một cách thích hợp. Đừng để cô ấy biết là được.”
“Thích hợp?”
Mức độ thích hợp Hàn Triết có chút không nắm chính xác, dù sao Mộ Thiển là bạn thân của thiếu phu nhân.
Vấn đề này làm anh lo lắng: “Phế tay chân có được coi là quá đáng không?”
Bộp–
Mặc Cảnh Thâm một chân đạp vào ghế ngồi của Hàn Triết, “ Cậu dám phế cô ấy, tôi sẽ phế cậu. Đồ ngu!”
Người đàn ông cau mày, “Có phải gần đây sống quá thoải mái an nhàn, não cũng bị phế rồi? Có cần điều cậu đi tới bên công xưởng hóa chất bên Lào để học hỏi kinh nghiệm không?”
Một cú đạp mạnh đột ngột vào ghế ngồi làm Hàn Triết nghiêng ngả đến hoa mắt chóng mặt.
Nhưng trong lúc nghe thấy câu nói kia của Mặc Cảnh Thâm, Hàn Triết bất tri bất giác hiểu ra bản thân đã hiểu sai ý rồi.
“Ra tay” của boss chính là bảo anh đi giúp cô Mộ, mà anh thì lại hiểu thành ý “dạy dỗ”.
“Hì hì, Boss, tôi sai rồi, lần sau nhất định sẽ ghi nhớ cẩn thận. Lào xa như vậy, vẫn là đừng đi nữa. Anh Sáu, anh Bảy ở đó rất tốt rồi.”
Hàn Triết mỉm cười lấy lòng, căng thẳng đến suy sụp.
Những nơi như Lào, điều kiện gian khổ như thế, vẫn là không cần phải đến nơi đó luyện tập kinh nghiệm đâu.
Mặc Cảnh Thâm giơ tay xoa xoa huyệt thái dương: “Quay về.”
Mộ Thiển cả người kiệt quệ cả về thể chất và tinh thần, nhìn thời gian vẫn còn sớm, liền tới công ty luật MY.
Hai ngày nay việc quá nhiều, cô cũng không có thời gian tới công ty.
Thật ra cũng không phải hoàn toàn không có thời gian, chỉ là cảm thấy công ty đã đóng cửa rồi, cô chậm thí cũng lười phải tới nữa.
Dù sao đây cũng là do một tay cô gầy dựng nên, tận mắt chứng kiến nó sụp đổ, trong lòng Mộ Thiển có chút không chịu đựng nổi.
“Mộ tổng, sao chị lại đến vào giờ này?”
Mọi người trong công ty đều rời đi, Phương Nhu làm việc ở công ty luật MY cũng có tình cảm nhất định, không nỡ rời khỏi.
Muộn như vậy rồi, cô vẫn một mình ở công ty.
Chỉ là không ngờ đến lúc này Mộ Thiển vẫn còn qua đây.
“Phương Nhu, đã muộn thế rồi sao em vẫn còn ở đây?” Mộ Thiển đi đến trước mặt Phương Nhu, hai người nhìn nhau đều lộ ra nụ cười buồn bã, “Vất vả rồi.”
Hai người ôm lấy nhau, tay dắt tay đi đến ghế ngồi bên cạnh.
Nhìn công ty rộng lớn bây giờ lại như một mảng trống không, hoang tàn bừa bãi như đống rác, như thể vừa trải qua một đợt cướp bóc.
Mộ Thiển thở dài một hơi, “Bốn năm, công ty vất vả khổ cực gầy dựng bây giờ cái gì cũng không còn rồi.”
“Mộ tổng, xin lỗi chị, mấy người đó nói chị không trả nổi tiền lương, ở công ty thứ gì có thể chuyển đi thì đều chuyển đi hết rồi.”
Ngày đó, Phương Nhu gọi điện thoại cho Mộ Thiển, nhưng điện thoại Mộ Thiển lại không cách nào kết nối được.
Sau đó cũng gửi tin nhắn cho Mộ Thiển, nhưng cô cũng không có trả lời lại.
“Không sao.”
Cô lắc đầu, “Tôi nay qua đây là để tìm em. Vừa nãy tôi vừa chuyển ba trăm triệu vào tài khoản của em, em thanh toán với nhân viên công ty, phần còn lại em giữ hết đi. Em theo tôi nhiều năm như vậy, vốn còn nghĩ sau này sẽ giao công ty cho em quản lý, nhưng không ngờ đến cuối cùng lại rơi vào kết cục này.”
Mộ Thiển nắm lấy tay Phương Nhu, vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, “Để em phải chịu khổ với tôi rồi.”
“Mộ tổng, em không cần tiền. Bất luận sau này chị thế nào, em đều sẽ chiến đấu cùng chị. Chỉ có điều, chị rốt cuộc đã đắc tội với ai vậy? Sao đột nhiên lại bị nhắm đến? Rõ ràng là có người cố ý tấn công.”
Những người có con mắt tinh tường về vấn đề này nhất định sẽ biết tình hình là gì.
Phương Phu ở bên cạnh Mộ Thiển đã nhiều năm, tự nhiên cũng hiểu rõ vấn đề. Chỉ không nghĩ ra là Mộ Thiển rốt cuộc đã đắc tội với ai, thế lực đằng sau lại lớn như thế.
Phá hủy một công ty lại không mảy may tốn chút sức lực nào.
(Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter)