Mục lục
Mặc thiếu gia anh đã bị bắt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 965







Chương 965: Bạc Dạ và Tống Mễ Tuyết sắp đến
“Thích Ngôn Thương, chúng ta cứ phải…”
Yêu nhau lắm, cắn nhau đau cả đời sao?
Không, chỉ có mỗi cô ấy mới là người đang yêu mà thôi.
Phương Nhu nhân cơ hội nói: “Thực sự muốn hành hạ nhau cả đời sao?”
“Em lo lắng quá rồi, tôi chỉ là không muốn nhìn thấy con trai của Thích Ngôn Thương tôi sinh ra đã không có mẹ. Cô chỉ gọi là ‘mẹ” của đứa trẻ thôi.
Anh buông tay Phương Nhu ra, bỏ tờ giấy đăng ký kết hôn vào trong ngăn kéo, lạnh lùng nói: “Đi thay quần áo đi.”
Phương Nhu không nói gì, cô chậm chạp đi chọn lựa quần áo, mặc vào, sau đó cùng Thích Ngôn Thương đi ra khỏi phòng khách.
Vì trời đang có tuyết rơi nên trong sân đám người hầu nhanh chóng quét sạch, trên mặt đất kết một lớp băng mỏng, Phương Nhu đang mang thai vừa bước xuống bậc thang đã bị trượt chân, hét lên một tiếng, ngã thẳng xuống.
Trong lúc đó, Phương Nhu ôm bụng của mình lại để che chở và trong đầu chỉ toàn nghĩ về đứa bé.
Thích Ngôn Thương đang đi trước Phương Nhu, nghe thấy tiếng động, liền quay người lại, mắt chợt nheo lại, nhanh như chớp nhào tới, ôm lấy Phương Nhu, cả hai người cùng ngã xuống đất.
Phương Nhu nhắm mắt lại, nhưng cảm giác đau đớn lại không đến, vừa mở mắt ra liền phát hiện mình đang nằm trong lòng của Thích Ngôn Thương.
Bông tuyết bay khắp nơi, rơi xuống mặt hai người, mang theo chút lạnh lẽo.
Hơi nóng giữa hai người làm mờ đi đôi mắt của họ.
Cô từ từ nhắm mắt lại, dùng tay ôm chặt Thích Ngôn Thương, trong chớp mắt ấy, cô vừa hoảng sợ vừa run rẩy..
Thích Ngôn Thương nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô gái nhỏ nhắn, thậm chí ngay cả đôi môi cũng tái nhợt đi lúc hoảng sợ.
Sau này, anh nhận ra rằng đứa trẻ trong bụng quan trọng như thế nào đối với Phương Nhu.
Anh đứng dậy, đỡ lấy Phương Nhu.
Cô gái nhỏ bé ấy trong lòng vẫn còn sợ hãi, anh ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô: “Không sao đâu, đứa bé không sao hết.”
Sự hoảng sợ qua đi mà Phương Nhu nghĩ lại còn rùng mình.
Khi cô tỉnh táo lại, phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Thích Ngôn Thương, thấy một cảm giác thoải mái không thể giải thích được.
Người đàn ông nhẫn nại vỗ về, trấn an cảm xúc của cô, như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.
Đột nhiên lâu lâu lại cảm thấy một kiểu cảm xúc khác, như thể hai người thực sự đã yêu nhau nhiều năm và gặt hái được thành quả tốt đẹp là trở thành một đôi vợ chồng.
Sự dịu dàng và trìu mến chưa từng có ấy đã khiến cô thấy được yêu thương nhưng cũng khiến cô phải lo sợ.
Phương Nhu biết rằng đây chẳng qua là Thích Ngôn Thương lo lắng cho đứa trẻ trong bụng mình mà thôi.
Cô đẩy Thích Ngôn Thương ra, phủi hết tuyết trên quần áo: “Tôi không sao.”
Vòng qua Thích Ngôn Thương và rời đi.
Hai cánh tay bỗng trống rỗng, khuôn mặt Thích Ngôn Thương thoáng chốc vừa tràn đầy dịu dàng, trong nháy mắt bỗng thành hung ác, nham hiểm, nhìn chằm chằm vào bóng lưng người con gái kia, hai tay buông xuống bên hông, hơi nắm chặt và ngay cả ánh mắt cũng trở nên nặng nề biết bao.
Anh mở cửa, bước lên xe, tài xế từ từ khởi động xe và lái ra khỏi sân.
Khu biệt thự Cảnh Dương.
Tháng ngày dài ngắn trôi qua, Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm vẫn sống ở khu biệt thự Cảnh Dương, thỉnh thoảng sẽ về nhà một chút để gặp hai đứa con.
Mộ Thiển thậm chí cảm thấy mình không xứng đáng làm mẹ, bởi vì cô không thể đồng hành cùng hai đứa con và không để cho chúng cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ.
Nhưng cô không dám ở cùng hai đứa trẻ, vì sợ sẽ bị phát hiện chuyện lấy máu mỗi ngày.
Cộp cộp cộp…
Họ cùng nhau giẫm chân lên tuyết, nắm tay nhau đi dạo trong biệt thự.
Mặc Cảnh Thâm nắm lấy tay cô để sưởi ấm, sau đó hỏi: “Mộ Thiển à, em có lạnh không?”
Mộ Thiển hít một hơi, hơi ấm dần lên nhưng nhanh chóng bị gió thổi bay mất, cô lắc đầu: “À, không lạnh, em không sao.”
“Cô gái ngốc.”
Mặc Cảnh Thâm kéo cô lại trong vòng tay: “Anh biết em rất thích tuyết, nhưng lạnh quá, chúng ta về thôi.”
“Ừ, được thôi.”
Sau khi sống cùng với Mặc Cảnh Thâm một thời gian dài, cô thực sự được anh chiều chuộng trở thành một cô gái bé nhỏ.
Cái lạnh buốt giá lẻ loi trước đây dần biến mất, cô ngày càng ỷ lại vào Mặc Cảnh Thâm.
“Anh Thâm, hôm nay Cẩm Dung đã cho em xem báo cáo kiểm tra của anh.”
Cô ôm Mặc Cảnh Thâm, nhắm mắt lại nói.
“Kết quả thế nào?”
“Cẩm Dung nói rằng cơ thể của anh đang hồi phục rất nhanh, và anh sẽ hoàn toàn khỏi hẳn nhiều nhất là trong vòng nửa năm nữa.”
“Ừm, đó là một tin tốt, như vậy cuối cùng gia đình chúng ta có thể ở bên nhau. Anh cũng có thể đưa em đi du lịch vòng quanh thế giới.”
“Vâng, đúng vậy.”
Mộ Thiển nở nụ cười.
Khi Thượng Quan Miểu điều trị cho Mặc Cảnh Thâm trước đây, anh ấy nói rằng bệnh của Mặc Cảnh Thâm ngắn thì cần nửa năm, dài thì đến mấy năm lận, thậm chí có khả năng không có cách nào khỏi hẳn.
Rủi ro rất lớn, sống chết có số.
Nhưng không ngờ rằng đã nửa năm trôi qua, cơ thể của Mặc Cảnh Thâm đã hồi phục rất tốt, nhiều nhất chỉ cần chưa đến nửa năm nữa là Mặc Cảnh Thâm sẽ khỏi hẳn, đây thực sự là một tin vui đối với Mộ Thiển.
“Khụ khụ…”
Mộ Thiển không thể nhịn được, ho khan vài tiếng.
Mặc Cảnh Thâm nhíu mày, lập tức cởi áo gió khoác lên vai cô, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Theo anh trở về thôi.”
“Ơ kìa, em không sao mà, chỉ là ho khan mà thôi.”
“Ngậm miệng!”
Người đàn ông này vẫn bá đạo như mọi khi, ôm cô trong vòng tay đi về phía sảnh của biệt thự.
Trong sáu tháng qua, ngoại trừ công việc và gặp gỡ những khách hàng quan trọng, Mặc Cảnh Thâm đều cố gắng hết sức để nấu súp cho Mộ Thiển và làm nhiều món ăn bổ dưỡng khác nhau mỗi ngày, nhưng không biết vì sao cô ấy thực sự đã ăn chúng nhưng lại ngày càng gầy đi.
Mặc Cảnh Thâm đã hỏi thăm tình hình khi trên đường đến thăm Cẩm Dung, kết quả chỉ là Mộ Thiển tương đối bận rộn, điều này là bình thường, chỉ là có chút thiếu máu mà thôi.
Trước đây thì Mặc Cảnh Thâm luôn một mực tin tưởng Cẩm Dung, nhưng bây giờ, anh cảm thấy rằng anh ấy có thể phải tìm một người khác để giúp Mộ Thiển kiểm tra cơ thể của mình.
Khi hai người bước vào đại sảnh, họ nhìn thấy Cẩm Dung và Hạ Khiêm đang ngồi trên ghế sô pha chơi game.
Hạ Khiêm là cô gái trước đó muốn về Hải Thành, cô luôn là nữ thần trong lòng Cẩm Dung, mới hơn nửa năm mà Cẩm Dung gây ra đủ mọi loại rắc rối, nhưng tất cả những gì anh ấy có được chỉ là cơ hội cùng chơi game với Hạ Khiêm.
Trừ cái đó ra, Hạ Khiêm bình thường sẽ không quan tâm đến Cẩm Dung trong ba tình huống.
Ví dụ như bây giờ.
“Lính mới, làm muộn thời gian của em rồi.”
Đánh xong một ván, Hạ Khiêm cất điện thoại, khinh thường liếc nhìn Cẩm Dung rồi quay đi.
“Ôi chao, này? Em có làm cái đâu, nãy giờ anh không phải một mực bảo vệ cho em sao.”
Cẩm Dung vẻ mặt trông hờn tủi.
“Em là vương giả, cần anh bảo vệ sao?”
Cô xua tay, đi về phía Mộ Thiển: “Anh Thâm, chị Thiển, xem đôi vợ chồng anh chị ngày nào cũng ân ái, đằm thắm thì có thích hợp không?”
Ngoài miệng thì trêu chọc nhưng trong lòng vẫn rất hâm mộ.
Mộ Thiển mím môi, cười một tiếng, nhíu mày về phía Hạ Khiêm: “Có người muốn cùng em thể hiện tình cảm, không phải em không cho cơ hội sao.”
“Hả, nữ thần, cho anh cơ hội hẹn em đi xem phim được không?”
“Không có thèm.”
Cẩm Dung vừa nói xong, ngay lập tức bị Hạ Khiêm cự tuyệt.
Mộ Thiển nhìn Mặc Cảnh Thâm, hai người cười với nhau rồi lên lầu.
Vào phòng ngủ, Mặc Cảnh Thâm nắm tay cô, không ngừng xoa xoa để giúp cô giữ ấm: “Mộ Thiển này, Bạc Dạ và Tống Mễ Tuyết sẽ qua đây vào ngày mai.”
“Bạc Dạ? Tống Mễ Tuyết?”
Vài tháng trước, sau khi Đồng Nam rời đi, cô ấy đã cãi nhau với Bạc Dạ trong phòng làm việc, sau đó Bạc Dạ rời khỏi Hải Thành.
Đến giờ, cả hai vẫn chưa gặp mặt hay liên lạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK