Chương 1099: Không Dám Nói Ra Sự Thật
- -----
Chương 1102: Không dám nói ra sự thật.
Cô ấy cúi xuống nhặt thông báo tìm người lên, thấy trang giấy dính ít tuyết liền vươn tay cẩn thận phủi bỏ rồi thổi thêm vài cái.
Trên tờ thông báo là tấm hình chụp Thang Viên vào ngày thứ ba bé chào đời.
Đứa bé con mở to đôi mắt tròn xoe, toét miệng mỉm cười, nhóp nhép nhả ra bong bóng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn phấn nộn nộn của bé càng khiến nó trở nên đáng yêu dị thường.
Bởi vì tờ giấy rơi xuống đất đã dính tuyết nên tấm ảnh của Thang Viên cũng bị ướt theo.
Cô ấy đau lòng đặt tờ thông báo vào trong khăn quàng lau qua, cuối cùng lại bất cẩn làm rách tờ giấy mỏng manh ấy.
Tấm ảnh của Thang Viên đã rách thành hai mảnh.
Phương Nhu giật mình thốt lên: “Ui, hỏng mất rồi.”
Khuôn mặt nhỏ của cô ấy hiện đầy nét buồn thương, cô ấy lập tức ôm tờ thông báo tìm người vào ngực: “Rất xin lỗi, là mẹ không tốt, con đừng giận mẹ nhé Thang Viên.
Mẹ vô ý làm rách hình của con mất rồi, mẹ xin lỗi...”
Suốt cả quá trình ấy, Thích Ngôn Thương chỉ đứng một bên nhìn nhất cử nhất động của Phương Nhu, Nhìn dáng vẻ cẩn thận, nhẹ nhàng, yêu thương vô bờ của cô ấy với tấm hình Thang Viên trên tờ thông báo, anh ta thấy mũi mình chua xót, hốc mắt cũng đã ẩm ướt.
Anh ta quay lưng đi, đấm vào gốc ngô đồng bên cạnh: “Chết tiệt!”
Rõ ràng Thang Viên đã không còn nữa nhưng Phương Nhu vẫn ôm hi vọng, không lúc nào không mong Thang Viên có thể về lại bên cạnh bọn họ.
Sự thật tàn khốc ấy bị Thích Ngôn Thương chôn sâu trong tim, anh ta đã không biết bao lần muốn đến trước mặt Phương Nhu nói ra sự thật với cô ấy nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói ra miệng.
“Ngôn Thương, anh sao vậy?”
Phương Nhu cúi đầu ghép lại cẩn thận tờ thông báo đã rách sau đó lại kẹp tờ thông báo đã rách vào giữa chồng thông báo tìm người.
Lúc quay lại, cô ấy phát hiện Thích Ngôn Thương tay trái đấm vào gốc ngô đồng, tay phải đặt ngang trên thân cây, tựa trán vào đó, bộ dạng đau khổ, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Cô ấy đi về phía Thích Ngôn Thương, phát hiện tay trái của anh đã rách ra, máu đỏ trào ra đỏ thẫm, chảy xuống nền tuyết trắng tinh, chói mắt lạ thường.
Cô ấy bỏ thông báo vào trong xe con, rồi xoay người đi đến cạnh Thích Ngôn Thường, cầm tay trái của anh ta lên, thổi thổi.
Sau đó, cô ấy lại gỡ khăn quàng trên cổ xuống băng lại vết thương trên tay anh ta.
Bàn tay được băng bó cẩn thận phồng lên như một quả cầu.
“Em biết anh cũng lo cho con, cũng lo đến phát điên.”
Cô ấy cầm tay anh ta, giọng nói đầy dịu dàng, cô ấy nhìn anh nói: “Nhưng con của chúng ta là người tốt tự khắc có thiên tướng, chúng ta chắc chắn có thể mau chóng tìm ra con.
Ngôn Thương, chỉ cần chúng ta cố chấp không buông bỏ thì nhất định ngày nào đó sẽ tìm ra con.
Anh cũng đừng lo lắng quá.”
Bản thân Phương Nhu vì con mất tích mà ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã gầy đi mấy cân, vậy mà lúc này cô ấy lại dịu giọng an ủi Thích Ngôn Thương.
Cảnh tượng đáng cười như vậy làm Thích Thiếu Thương thấy thật chua xót.
Anh ta đứng thẳng dậy, quay sang đối mặt với Phương Nhu, cúi đầu nhìn bàn tay được bọc kín trong lớp khăn quàng, lại nhìn dáng vẻ đau khổ và đôi gò má gầy sọp đi của Phương Nhu mà cõi lòng đau đến vỡ vụn.
Thích Ngôn Thương ôm cô vào lòng, tay phải đặt lên đầu cô, vòng tay siết chặt.
Chút sức ấy đã suýt chút siết Phương Nhu đến không thể thở nổi.
Trong cái ôm thật chặt ấy, Phương Nhu có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể đang run lên vì dồn nén quá nhiều tâm tư của anh ta.
Từ trước đến giờ anh ta vẫn luôn là người không giỏi ăn nói.
Cô ấy là con gái, nếu có phải chịu chút áp lực thì chỉ cần khóc ra là ổn cả rồi nhưng anh thì không vậy, anh ta chôn giấu tất cả mọi chuyện trong lòng, giấu đến mức làm chính mình thêm mệt mỏi.
Phương Nhu đưa tay ra ôm lấy Thích Ngôn Thương, hiểu chuyện, an ủi anh ta: “Đừng buồn nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.”
Bởi vì Thích Ngôn Thương đã đồng ý cho Phương Nhu đi tìm con nên nỗi ưu tư của cô ấy đã được tháo bỏ, tâm trạng cũng đã khá hơn nhiều so với dáng vẻ mất mát của mấy hôm trước.
“Bé ngốc.
Chúng ta...!có thể đừng tìm con nữa mà, sinh ra đứa khác có được hay không?”
Thích Ngôn Thương cảm động không thôi, cõi lòng băng lạnh bởi vì một câu “Đừng buồn nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.” của cô ấy mà ấm áp đến tan cả lớp băng giá.
“Vậy sao mà được chứ?”
Phương Nhu đứng thẳng dậy, lắc đầu nhìn Thích Thiếu Thương nói: “Thang Viên là Thang Viên, dù có sinh thêm một bé nữa thì nó cũng không phải là Thang Viên.”
Thích Ngôn Thương: “...”
Nói một hồi cuối cùng phát hiện ngoại trừ đau lòng, thương xót cô ấy ra thì lại chẳng biết nên nói sao nữa.
Bốn mắt nhìn nhau, mấy chục giây yên tĩnh, bốn phía xung quanh chỉ có tiếng gió vù vù thôi, sự yên lặng lạnh lùng khiến cho nơi này giống như chỉ còn sót lại hai người bọn họ.
“Em có từng nghĩ tới hay chưa, lỡ như Thang Viên nó đã ch...”
Từ “Chết” còn chưa nói ra hoàn chỉnh thì Phương Nhu đã thẳng tay tát anh ta một cái: “Thích Ngôn Thương, anh nói khùng điên gì vậy? Đó là con của chúng ta, em không cho phép anh nguyền rủa nó.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Mặc dù chỉ là một cái tát, lại chẳng dùng bao nhiêu sức đánh.
Nhưng Phương Nhu vẫn tức giận, trợn mắt nhìn anh ta: “Mau phun nước miếng ra đi như vậy thì lời nói sẽ không linh nghiệm nữa.”
Thích Ngôn Thương: “...”
Anh ta nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy phức tạp nhưng lại không nói gì, chỉ có hai tay buông thõng xuống bên thân, bàn tay nắm chặt tạo ra những tiếng xương răng rắc.
Đứa bé rõ ràng đã chết rồi!
Có trời mới biết Thích Ngôn Thương bất lực và hoảng loạn đến mức nào.
Anh ta vừa như không chịu nổi nữa mà muốn nói sự thật cho Phương Nhu vừa lo Phương Nhu thực sự không thể tiếp nhận nổi sự thật tàn nhẫn ấy mà sụp đổ.
“Thích Ngôn Thương, anh mau nhổ nước bọt ra cho em, nhanh lên! Đừng làm em bực mình.”
Cô ấy tức giận giậm chân, nét mặt không chút vui vẻ.
Chuyện tốt thì không linh đâu nhưng chuyện xấu thì cứ như quạ đen sải cánh vậy, nói đâu trúng đó.
Phương Nhu thật sự không muốn thấy chuyện đó thành thật.
Cô thật sự không chấp nhận nổi!
Sau khi thấy sự kiên quyết của cô ấy, Thích Thiếu Thương cũng không còn dáng vẻ lạnh lùng nữa, anh ta quay đầu, nhổ một bãi nước bọt xuống đất thật.
Rõ ràng là hành động rất ngốc.
Nhưng Phương Nhu lại thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy là Thang Viên của chúng ta sẽ không sao nữa rồi.
Ngôn Thương, anh cứ về trước đi, em đi phát thông báo thêm chút nữa.”
Nói rồi, cô ấy quay người đi đến cạnh chiếc xe con, lấy ra một chồng thông báo tìm người từ ghế phụ lái tiếp tục đi phát.
Gặp ai cô ấy cũng phát, cũng đưa giấy cho họ, chẳng cần quan tâm người ta có tình nguyện hay không, cũng chẳng quản làm vậy có thể tìm được đứa trẻ chưa tròn tháng tuổi hay không.
“Chúng ta về nhà đi.
Thang Viên còn chưa đầy tháng, em có phát ra cả ba triệu thông báo một ngày cũng chẳng tìm nổi manh mối nào đâu.”
Đừng nói là Thang Viên nay đã không còn nữa.
Cho dù là nó vẫn còn sống đều cũng vậy mà thôi, huống hồ đứa bé chưa đầy tháng nào mà chả cuốn trong tã, sao có thể tìm dễ thế được?
Thích Ngôn Thương tháo chiếc khăn quàng quấn trên tay mình ra đi đến trước mặt Phương Nhu, cầm tay cô ấy đi về phía chiếc xe con: “Đi nào, về nhà, ngủ!”
“Ngôn Thương, anh bỏ em ra, em không về.
Em không buồn ngủ, anh bỏ em ra đi!”
Cô ấy giận đến phát điên, bản thân cho rằng Thích Ngôn Thương đã quá ngang ngược rồi: “Anh bỏ tay ra, em muốn đi tìm con, không muốn ngủ!”
Cô ấy có thể buồn ngủ nổi sao?
Đứa bé đã “mất tích” suốt mấy hôm nay rồi, Phương Nhu không muốn lại để lỡ hoặc là khiến manh mối đứt đoạn hay làm đứa bé càng thêm nguy hiểm nữa.
“Em đừng làm loạn nữa!”
Thích Ngôn Thương không nhịn nổi nữa mà gắt lên, anh ta chỉ tay vào con phố trống không: “Em xem thử xem ở đó có người nào không? Em muốn đưa thông báo cho ai nữa? Huống hồ em không nghỉ ngơi cho khỏe thì mai còn lấy sức đâu mà đi tìm con? Phương Nhu, em tỉnh táo lên chút có được không, em đừng gây phiền cho anh nữa có được không?”.