Chương 931: Mặc Quân Dư làm người quản lí
“Không sao, tính tôi thoải mái, nếu không phải quảng cáo công ích thì tôi không nhận, Tuy hiện tại đã dấn thân vào nghiệp diễn xuất nhưng tôi có yêu cầu rất cao với kịch bản, anh là chủ công ty, tôi nói những điều này với anh thì có vẻ thẳng thừng. Tôi cũng biết là có những người quản lí sẽ không thực sự từ bỏ các hoạt động giải trí, suy cho cùng thì cái mà họ nhắm đến là tiền bạc, còn tôi thì chỉ làm những điều mình muốn.”
Davier chân thành bày tỏ suy nghĩ của mình với Mộ Thiển.
Cuối cùng cô cũng đã hiểu được vì sao Davier có chút tiếng tăm ở tầm vóc quốc tế nhưng vẫn luôn chỉ có một mình, chưa bao giờ cần đến người quản lí, và cũng không có bất cứ scandal nào.
Điều đó chứng tỏ cái cô ta cần không phải là tiền, mà là hy vọng bản thân mình được thoải mái, sống cuộc đời mình mong muốn.
Một người suy nghĩ rất thấu đáo.
Mộ Thiển trầm ngâm suy nghĩ một hồi: “Nhưng tôi không rành mấy việc đó lắm, hơn nữa công ty có rất nhiều việc cần tôi giải quyết, không có thời gian đâu.”
Trong bất cứ tình huống nào, Mộ Thiển cũng phải từ chối Davier.
Đầu tiên, cô thực sự không hiểu những chuyện của giới showbiz, dù trong vòng nửa năm từ khi trở về cô luôn theo học những người trong công ty YY Entertainment về mảng này nhưng còn kém xa.
Khác ngành như núi cách nhau, có những việc không phải cứ muốn là có thể học được.
“Thế… thế thì phải làm sao đây?”
Davier than thở, rồi bất chợt sực nhớ ra điều gì đó, vội nói: “Tôi biết Mặc Quân Dư là em chồng cô đúng không?”
Cô ta đột ngột thay đổi chủ đề, cách nói chuyện rất tưng tửng, Mộ Thiển suýt không theo kịp.
“Đúng rồi, sao thế?”
“Ngày xưa, Mặc Quân Dư cũng từng làm người quản lý ở nước ngoài, hay là cô bảo anh ta làm người quản lý cho tôi, được không?”
Davier kẹp một điếu thuốc dành cho nữ giới trong tay, hút nhẹ một hơi, làn khói nhạt tỏa ra từ đôi môi rực đỏ, quẩn quanh gương mặt thanh tú của cô ấy, càng làm tôn lên khí chất quý phái.
Cô gái này là một siêu mẫu, có khí chất quý tộc bẩm sinh, đặc biệt là gương mặt sang trọng kia phảng phất vẻ lạnh lùng, tạo cảm giác xa cách.
“Nếu cô nhất quyết muốn Mặc Quân Dư làm người quản lí thì tôi cần phải bàn bạc với Mặc Quân Dư đã.”
Mộ Thiển không thể đưa ra quyết định, nhưng nếu như khả thi thì cũng có thể thử xem sao.
Phải biết rằng một mình Davier có thể mang đến lợi ích không hề nhỏ cho công ty,
Cô phải bàn bạc với Mặc Cảnh Thâm trước mới được.
“Được, không hề gì.”
Davier khẽ gật đầu, lướt mắt nhìn qua bản hợp đồng đặt trên bàn, đứng dậy và nói: “Vậy thì cảm phiền Tổng giám đốc Mộ Thiển hãy bàn bạc lại với anh Mặc Quân Dư nhé, tôi đợi điện thoại của cô.”
Nói rồi, cô ta vẫy tay, xách túi đi ra.
Mộ Thiển tiễn cô ta đến thang máy, cho đến khi cửa thang máy khép lại mới rời đi.
Nụ cười trên gương mặt cô dần tan biến.
Một mối dự cảm mạnh mẽ xuất hiện, Mộ Thiển cảm thấy Davier có âm mưu gì đó, nhưng cô không nghĩ ra được là trục trặc ở chỗ nào.
Cho người đi điều tra thì Davier hoàn toàn không có vấn đề gì nhưng ánh mắt và thái độ của cô ta khi nãy khiến người ta không khỏi nghi ngờ.
Nhưng Mộ Thiển không nghĩ ngợi nhiều, đến trưa khi chuẩn bị trở về Fryer thì đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới.
Một số điện thoại kì lạ chỉ có năm con số.
Mộ Thiển hơi đắn đo, nhưng vẫn nghe máy.
“Mộ Thiển, có dám gặp mặt không?”
Giọng nói của nữ, nghe có vẻ như là Đồng Nam.
Giọng nói của Đồng Nam không phải chất giọng nhỏ nhẹ của con gái mà khá trung tính, nên rất dễ nhận.
“Thứ lỗi, tôi cảm thấy giữa chúng ta không có gì cần phải gặp mặt cả.”
Cô từ chối thẳng thừng.
Không cần lãng phí thời gian vào những việc không cần thiết là nguyên tắc sống của Mộ Thiển.
“Nhát gan thế, hay là sợ tôi sẽ giết cô? Hồi đó, cô làm gãy một tay tôi, giờ tôi đánh tay đôi với cô bằng một tay, cô không dám hay là sợ bị tôi giết?”
Thái độ của Đồng Nam rất vênh váo, khinh thường Mộ Thiện đến tận xương tủy, dùng mọi cách chế nhạo cô.
“Cũng có thể là tôi không thèm coi cô là kẻ thù.”
Câu nói này của Mộ Thiển có thể nói là chí mạng, khiến Đồng Nam hết sức bối rối.
“Mộ Thiển, cô trơ tráo thật đấy! Tại sao đã cưới với Mặc Cảnh Thâm rồi mà sao vẫn cứ chiếm lấy Bạc Dạ không chịu buông thế hả? Bạc Dạ hy sinh cho cô bao nhiêu, mà giờ cô còn muốn độc chiếm anh ấy, không thấy quá quắt à? Thứ đàn bà đứng núi này trông núi nọ, không sợ một ngày nào đó sẽ chết trong tay đàn ông sao?”
Những lời nói quá quen với Mộ Thiển, dường như hồi trước Nghê San San cũng nói với cô như vậy.
Nhưng thế thì đã sao?
“Đúng hay không đúng cũng là chuyện của tôi, tôi chiếm hay không chiếm Bạc Dạ cũng không liên quan đến cô. Có giỏi thì cô đến với Bạc Dạ đi, không có tài cán gì thì đừng diễu võ giương oai trước mặt tôi, càng chứng tỏ là cô bất tài.”
Cô đưa tay vén tóc, rồi nói: “Đồng Nam ạ, lần sau đừng khiêu khích nữa, tốt nhất là tránh xa tôi ra.”
Cô thật sự không muốn lại nhìn thấy Đồng Nam nữa, cũng không muốn Đồng Nam lại gây ra chuyện tiêu cực gì nữa.
Suy cho cùng thì cô là bạn thân, là bạn nối khố, là người bạn cùng Bạc Dạ khôn lớn.
Bạc Dạ bảo vệ Đồng Nam hết mực, chăm sóc cô ta như một đứa em gái, chỉ có Đồng Nam không nhận ra mà thôi.
“Đừng có mơ. Nhìn phía trước mặt cô đi…”
Đối phương nhắc nhở.
Mộ Thiển ngồi trên ghế phụ lại ngước mắt nhìn về phía trước, xe của cô đang đi trên đường, một chiếc xe đỗ phía trước, mũi xe hướng về phía cô.
Ngược đường.
“Nếu như cô xuống xe ngay bây giờ thì tôi có thể tha cho những người khác, còn nếu không thì đừng trách tôi khách sáo.”
Tài xế hôm nay là Trần Lý của FE, dĩ nhiên Mộ Thiển không muốn người vô tội gặp họa.
“Được, xuống xe đi.”
Mộ Thiển đáp lời, rồi kết thúc cuộc gọi, cô đánh mắt ra hiệu cho Trần Lý đỗ xe lại bên đường.
Cô bước xuống xe, Đồng Nam cũng bước xuống.
Ù ù ù…
Điện thoại di động lại rung lên.
Đồng Nam đứng cách đó không xa vẫy tay về phía cô, ra hiệu cho cô nghe điện thoại.
Mộ Thiển cúi đầu nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, vẫn là số điện thoại khi nãy.
Cô bắt máy: “Nói!”
“Giờ thì đi bộ dọc theo bờ bắc của sông, tôi sẽ đợi cô ở đó.”
Nói dứt lời, Đồng Nam cười khẩy rồi bỏ đi.
Thấy cô ta đã đi, Mộ Thiển cất điện thoại, đứng tại chỗ một lúc rồi quay người lên xe: “Về Fryer!”
So đo với Đồng Nam thì không bao giờ có hồi kết.
Đồng Nam cũng được bố mẹ nuông chiều từ nhỏ, tính ngổ ngáo bướng bỉnh hệt như một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Nếu như Mộ Thiển so đo với cô ta thật thì chỉ hạ thấp giá trị của cô xuống.
Quan trọng nhất là cô cũng không muốn khơi dậy mâu thuẫn với Đồng Nam để Bạc Dạ không phải khó xử.
Chiếc xe từ từ chạy đi, chưa được vài mét thì một tiếng nổ vang lên, kính chắn gió của xe đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng, một viên đạn găm vào ghế sau với tốc độ ánh sáng.
Két…
Chiếc xe đột ngột dừng lại.
Trần Lý nhìn Mộ Thiển: “Bà chủ, tôi đi giải quyết nhé?”
“Không cần, để tôi.”
Mộ Thiển xua tay, không ngờ Đồng Nam đã quay lại, xem ra hôm nay không đạt được mục đích thì cô ta sẽ không bỏ cuộc.
Cô xuống xe, bất lực đi theo hướng mà Đồng Nam chỉ dẫn.
Vì Đồng Nam dùng súng giảm thanh, và không làm hại đến người vô tội nên dựa vào điểm này thôi, Mộ Thiển cảm thấy Đồng Nam vẫn là người có nguyên tắc.
Đã muốn gặp thì đi gặp vậy.
Dạo này súc khỏe kém, đầu óc choáng váng, may sao đi giày bệt, chứ nếu đi giày cao gót thật thì lát nữa đánh nhau khó mà chiếm thế thượng phong.