Mục lục
Mặc thiếu gia anh đã bị bắt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1090: Đi Tìm Con​









- -----
Chương 1093: Đi tìm con.

“Không, em không muốn về phòng nghỉ ngơi.

Ngôn Thương, anh không có nghe họ nói sao? Con của chúng ta có tin tức rồi, rốt cục cũng có tin tức rồi đó.”
Cô ấy vui mừng tột độ, vừa gỡ bàn tay đang bị Thích Ngôn Thương nắm ra vừa bật cười hưng phấn.
Nụ cười ấy xuất phát từ trái tim, ngay cả đôi môi tái nhợt cũng không giấu được niềm vui trong lòng.
Chỉ là, nụ cười ấy nở trên khuôn mặt hốc hác, nhợt nhạt với đôi mắt đỏ hoe cùng hốc mắt sưng vù của Phương Nhu, dường như có chút...!không được bình thường, thậm chí ở dưới mái tóc dài rối bù lại càng khiến cho người ta cảm giác giống như một bệnh nhân tâm thần.
Hình ảnh ấy đâm sâu vào mắt Thích Ngôn Thương.
“Anh biết con trai có tin tức rồi, cho nên hiện tại anh sẽ đi tìm Thang Viên, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, có được không?”
Anh ta kiên nhẫn nói, giọng điệu đầy dịu dàng, không quên đưa tay vén mớ tóc rối bù trên trán Thương Nhu ra sau tai.
Mỗi một hành động, mỗi cử chỉ, đều dịu dàng như nước.
So với Thích Ngôn Thương tính tình lạnh lùng ngày trước thì giống như hai người khác nhau vậy.
“Không, em muốn đi cùng anh, chúng ta cùng nhau đi đón Thang Viên về đi.” Phương Nhu lắc đầu không chịu.
“Ngoan, nghe lời chồng, ở nhà chờ anh về.”
“Em nhớ Thang Viên lắm, Ngôn Thương, xin anh đưa em đi gặp con trai, được không? Em thực sự rất nhớ nó, xin anh đấy.”
Hai tay Phương Nhu ôm lấy cánh tay của Thích Ngôn Thương, khổ sở cầu xin.

Lông mày Thích Ngôn Thương nhíu chặt lại, sắc mặt đột nhiên tối sầm, trầm giọng nói: “Cơ thể em đang rất yếu, phải ở nhà nghỉ ngơi thật tốt thì khi nào con trai trở về em mới có thể chăm sóc cho thằng bé được, đúng không?”
“Không sao, thật sự không sao, sức khỏe em rất tốt.

Anh xem, em vẫn có thể nhảy nhót này, Thích Ngôn Thương, anh đưa em...”
“Anh bảo em ở nhà nghỉ ngơi, em nghe không hiểu sao? Rốt cuộc em còn muốn làm loạn đến khi nào!”
Đột nhiên, trong đại sảnh vang lên tiếng quát thét.
Âm thanh đến đột ngột đến mức không chỉ Phương Nhu nhảy lên vì sợ hãi, mà ngay cả Mộ Thiển và Trần Tương cũng bị Thích Ngôn Thương làm cho hoảng sợ.
Lúc đầu, Thích Ngôn Thương vẫn cố gắng nhẫn nhịn, nhưng sau đó, việc Phương Nhu hết lần này tới lần khác khăng khăng bướng bỉnh, đã khiến cảm xúc của anh ta đột nhiên bùng nổ.
Mặc dù vẻ mặt giận dữ của anh ta vô cùng đáng sợ, nhưng những người khác đều biết rằng Thích Ngôn Thương chỉ không muốn Phương Nhu biết được tin xấu mà thôi.
“Anh…”
Phương Nhu giật mình, đôi môi run lên bần bật, khóe mắt đẫm lệ, nước mắt trào ra theo từng cái chớp mắt.
“Tại sao anh lại quát em?”
Trong lòng cô ấy vô cùng ấm ức, không hiểu tại sao Thích Ngôn Thương lại làm như vậy.
“Anh nói lại lần nữa, lên lầu nghỉ ngơi đi, đừng làm phiền anh nữa, em hiểu chưa?”
Thích Ngôn Thương nắm lấy cổ tay Phương Nhu, thô lỗ kéo cô ấy lên lầu, vừa đi vừa nói: “Phương Nhu, có phải em thấy gần đây anh nhân nhượng em, nên em còn không biết họ của mình là gì nữa, có đúng không, hả?”
Thái độ cùng ngữ khí lạnh lùng khiến Thích Ngôn Thương ngay lập tức trở lại dáng vẻ ban đầu mà Phương Nhu từng biết.
Cô ấy đột nhiên thấy vô cùng sợ hãi.
“Anh buông tôi ra, Thích Ngôn Thương, cái đồ điên nhà anh, anh buông tôi ra, tôi muốn đi tìm con trai tôi.


Aa...” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Phương Nhu bị kéo lên cầu thang một cách thô bạo thì vùng vẫy và vặn vẹo, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của Thích Ngôn Thương.
Ở tầng dưới, Mộ Thiển vô cùng đau lòng khi nhìn thấy cảnh này.
Cô đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng lại bị Mặc Cảnh Thâm giữ lại: “A Thiển...”
Mộ Thiển quay lại nhìn Mặc Cảnh Thâm, thấy anh đang lắc đầu với cô.
“Mộ Thiển, để họ đi đi, Thích Ngôn Thương...!không còn cách nào khác.”
Trong lòng Trần Tương cảm thấy vô cùng khó chịu, nhìn những gì bọn họ phải trải qua, cô ấy đau đến đứt gan đứt ruột, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
Trần Tương nép vào vòng tay của Cố Khinh Nhiễm, vùi đầu vào ngực anh ta, cả người run rẩy yếu ớt rồi bắt đầu khóc.
“Vợ đừng khóc, trong bụng còn có con nữa.”
Dù là một người đàn ông, nhưng Cố Khinh Nhiễm cũng cảm thấy quá thương tâm.
Ở trên lầu, tiếng khóc lóc của Phương Nhu và tiếng quát thét của Thích Ngôn Thương khép lại sau cánh cửa bị đóng rầm một tiếng.
Thích Ngôn Thương bước xuống, cả người bị không khí lạnh lẽo bao trùm, tràn đầy sát khí.
“Người ở đâu?”
Anh ta bước đến ghế sô pha, nhìn Mặc Cảnh Thâm và hỏi.

“Tôi đưa cậu đi.”
Mặc Cảnh Thâm đứng dậy, Mộ Thiển lập tức đứng lên theo: “Em đi cùng anh.”
“Em ở nhà…”
“Im lặng!”
Anh còn chưa nói hết, Mộ Thiển đã trực tiếp cắt ngang, sau đó nói với Trần Tương: “Chị dâu, chị ở nhà trông chừng Phương Nhu, bất luận thế nào...!cũng đừng để cô ấy rời đi.”
“Em đừng lo, cứ giao cho chị.” Trần Tương gật đầu.
Sau đó Thích Ngôn Thương, Mặc Cảnh Thâm, Cố Khinh Nhiễm và Mộ Thiển cùng nhau rời đại sảnh rồi lái xe ra khỏi biệt thự.
Dọc đường đi, không khí trên xe nghiêm trọng chưa từng có.
Thích Ngôn Thương lái xe, Mặc Cảnh Thâm ngồi ở vị trí phụ lái và chỉ đường, còn Cố Khinh Nhiễm và Mộ Thiển ngồi phía sau.
Vẻ mặt Mộ Thiển trông nghiêm túc và có chút căng thẳng.
Cố Khinh Nhiễm nhìn cô, cảm thấy có chút xót xa cho em gái, vỗ vỗ vai cô: “Đừng lo lắng quá, ông trời phù hộ cho người tốt.

Hiện tại cơ thể em không khỏe, phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Em không sao.”
“Em có sao hay không, chẳng lẽ em không rõ hay sao? Hiện tại Thượng Quan Uyển Nhi không có tin tức gì, thật sự khiến người ta phải bận lòng, chưa từng thấy bậc cha mẹ nào không đáng tin như vậy.” Cố Khinh Nhiễm không khỏi trách móc.
Có trời mới biết, lúc đầu, khi Cố Khinh Nhiễm biết mình có mẹ, anh ta đã vui mừng và phấn khích thế nào.
Nhưng dần dà, những gì Thượng Quan Uyển Nhi và Mộ Vân Kính làm đã làm mất đi hết sự kiên nhẫn và hy vọng duy nhất của anh.
“Đừng nhắc tới nữa.”
Mộ Thiển không muốn nói về những chuyện đó.
Hai người họ cũng không nói thêm nữa, chiếc xe lại rơi vào im lặng.
Thích Ngôn Thương không nói một lời nào trong suốt quãng đường lái xe.

Anh ta đang kiềm chế, kiềm chế cơn tức giận trong lòng.
Thích Ngôn Thương là một người khôn ngoan, một vài lời nói dối có thể đánh lừa được Phương Nhu, nhưng lại không thể qua được mắt của Thích Ngôn Thương.
Chiếc xe chạy êm ái suốt hai giờ đồng hồ, từ nội thành ra ngoại ô, rồi đến vùng núi xa xôi, khúc khuỷu gập ghềnh.
Mặc dù Thích Ngôn Thương rất muốn lái xe nhanh hết mức, nhưng do cơ thể Mộ Thiển vẫn còn yếu, nên tốc độ của anh ta đã chậm đi rất nhiều.
Chỉ trách hôm nay thời tiết xấu, nếu không anh ta sẽ trực tiếp lái trực thăng.
Đến gần mục tiêu hơn, Mặc Cảnh Thâm gọi cho Dật Phong.
“Chúng tôi đã đến chân núi rồi, các cậu đang ở đâu?”
“Được, chúng tôi đi lên ngay đây.”
Mười lăm phút sau, chiếc xe đến chân núi, không thể tiếp tục đi về phía trước nữa.
Bốn người xuống xe, Mặc Cảnh Thâm đỡ Mộ Thiển lên núi.
Vốn dĩ hôm nay Mặc Cảnh Thâm không nên đưa Mộ Thiển lên núi, nhưng Mộ Thiển là mẹ đỡ đầu của Thang Viên, nên muốn đến gặp thằng bé là điều đương nhiên.
Do có tuyết, đường núi hiểm trở, khó đi, nhưng rất may là mấy ngày nay thể trạng của Mộ Thiển đã tốt lên rất nhiều, thể lực vốn có cũng không yếu, nên cô không bị tụt lại phía sau.
Nửa giờ sau, bốn người đã lên đến nơi.
Từ dưới trèo lên trên đỉnh núi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy các thành viên của FE, đều là người do dật Phong đưa tới.
Trên đỉnh núi, gió lạnh gào thét, quất vào mặt khiến người ta đau buốt.
Mùa đông, vào tháng mười hai âm lịch, ngoại trừ một số ít những cây thông đón khách trên đỉnh núi vẫn xanh tươi thẳng tắp thì cũng chỉ còn lại những mảng cỏ dại.
Thế nhưng ở bên sườn núi lại có một căn nhà nhỏ.
Mộ Thiển chợt nhớ ra.
Đây là nơi mà lúc đầu Tư Cận Ngôn bị bắt cóc, ngôi nhà đó là nơi Tư Cận Ngôn bị nhốt, sau đó được Dương Liễu giải cứu..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK