Chương 122: Bớt giận
Sau vài nhịp thở, cảm thấy tâm trạng của mình đã bình tĩnh hơn, anh mới điềm đạm nói: “Đừng nói năng tự mãn như vậy, có lúc báo ứng đến nhanh lắm đấy!”
“Ôi, còn biết trù ẻo người ta cơ hả? Tôi nói này, người có tiền ơi, anh cứ thanh toán hết đi rồi hãng dạy dỗ tôi”. cô nhân viên bán hàng kia lộ rõ vẻ chê cười.
Đúng lúc này, Đường Đường đột nhiên nghiêm túc nói với cô nhân viên bán hàng kia: “Dì ơi, có lẽ dì sắp xui xẻo rồi. Bố cháu giỏi lắm đấy!”
“Khà khà, không phải người một nhà thì không cùng một giuộc, đến cả đứa trẻ bé thế này cũng học cách chém gió rồi, đỉnh của chóp đấy. Dì thực sự sắp sợ chết khiếp vì bố cháu rồi đây” cô nhân viên kia không hề để tâm.
Thực ra Ninh Thần cũng rất tức giận. Mua nhà vốn là một chuyện vui vẻ, sao lại gặp phải dạng người như
thế này chứ.
Làm kinh doanh không theo quy tắc thì chớ, còn khinh thường nhạo báng khách hàng, có ra dáng nhân
viên phục vụ không?
Đúng lúc này, cuộc gọi của Phương Xương Thịnh đã được kết nối, gã ta ồn ào nói: “Ông Lã, tiên sư nó ông tìm được đám nhân viên bán hàng này ở đâu thế, đứa nào đứa nấy như mẹ thiên hạ. Đừng hỏi tôi tại sao, tôi đang ở khu bán hàng của ông, nhanh chóng qua đây! Đừng bảo tôi không cho ông cơ hội, anh chàng giỏi giang mà sáng nay tôi nói với ông đang đứng ngay cạnh tôi, trong vòng mười lắm phút mà tôi không thấy mặt ông là chúng tôi đi luôn, sau này đừng liên hệ gì nữa!”
Sáng nay, sau khi Hoắc Khải nói muốn mua nhà, Phương Xương Thịnh đã gọi điện thoại cho mấy ông chủ của các công ty bất động sản trong khu vực Tây Bắc, nói là chiều nay sẽ đưa người giỏi giang tới bên đó mua nhà.
Công ty bất động sản ở bên này về cơ bản cũng là người bản địa như Phương Xương Thịnh, đôi bên trở
thành bạn bè của nhau từ lâu rồi.
Họ biết thừa tính cách của Phương Xương Thịnh, trông qua có vẻ ngờ nghệch chứ thực chất tỉnh ranh
lãm.
Người được gã ta gọi là người giỏi giang, chắc chắn rất được.
Còn về giỏi giang thế nào, Phương Xương Thịnh
cũng không nói rõ với họ, dù sao thì tính đến giờ phút
này, có lẽ cả thành phố chỉ mình ông chủ công ty bất động sản này biết về tiềm lực to lớn của khu Tây Bắc
trong tương lai.
Sau này, gã ta còn muốn tìm Hoắc Khải để thương lượng kỹ hơn, kiếm vài mảnh đất đẹp để dự trữ hoặc khai thác luôn, nếu để người khác biết được thông tin
này, đâu còn chừa miếng thịt nào cho gã ta ăn nữa.
Bất kể thế nào, người mà Phương Xương Thịnh đã thừa nhận thì mấy ông chủ công ty bất động sản cũng
không bao giờ dám coi thường.
Cho nên, vị chủ tịch họ Lã kia hứa với gã ta sẽ đến
ngay lập tức.
Sau khi cúp điện thoại, Phương Xương Thịnh cũng không phí lời với hai cô nhân viên kia mà chỉ nói với Hoắc Khải: “Đợi một lát đã, ông Lã sắp tới đây rồi!”
“Ôi chao, ông Lã lại là thần tiên phương nào thế?” một nhân viên bán hàng cười tít cả mắt.
Phương Xương Thịnh liếc nhìn cô ta, “hừ” một
tiếng rồi không thèm ngó ngàng gì thêm.
Với thân phận của gã ta mà so đo tính toán cùng đám nhân viên cấp thấp này đúng là làm mất oai phong của bản thân, có gì bất mãn cứ tính lên đầu họ
Lã kia là được.
Thấy Phương Xương Thịnh không ngó ngàng gì tới
mình, cô nhân viên bán hàng kia cũng hừ một tiếng, lầm bầm: “Béo như con heo mà còn giả bộ giả tịch,
không nhìn lại bản thân mình xem!”
Cô ta không cố tình giảm bớt âm lượng, tai của Phương Xương Thịnh cũng chưa điếc, đương nhiên sẽ nghe thấy rất rõ ràng.
Vị phú ông với tài sản tiền tỷ này tức đến mức mặt mũi xanh lè, nhưng vì cảm thấy có vợ chồng Hoắc Khải ở bên cạnh, không muốn cãi nhau trước mặt họ,
nếu không Phương Xương Thịnh đã chửi thề rồi.
Vì đã coi Hoắc Khải và những người đi cùng anh là dạng khố rách áo ôm đã không còn tiền còn tới đây quậy phá nên hai cô nhân viên bán hàng kia cũng không nấn ná lâu, họ quay về bên cạnh đồng nghiệp của mình rồi chỉ chỉ trỏ trỏ về phía này.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn họ đang nói
toàn những lời châm chọc.
Mà ở bên kia, Lã Đông Hiền vừa nhận cuộc gọi từ Phương Xương Thịnh lập tức quay đầu nhìn thư ký của mình: “Khu nhà Phong Hoa bây giờ do ai phụ
trách nhỉ?”
Thư ký trả lời ngay không hề do dự: “Là công ty quản lý cơ sở hạ tầng dưới trướng chúng ta, nhưng
tổng giám đốc Trần Thiệu Cương của công ty này vừa
đi tỉnh khác công tác rồi, bây giờ chắc hẳn chỉ còn phó tổng giám đốc Tôn Chí Tân đang phụ trách việc bán hàng”.
Lã Đông Hiền đứng dậy cầm theo áo khoác ngoài: “Lập tức bảo Tôn Chí Tân tới khu bán hàng, hình như chủ tịch Phương bị đứa nhân viên không có mắt nào chọc giận rồi, bảo cậu ta nhanh chóng an ủi ông ấy,
tôi sẽ qua ngay bây giờ!
“Vâng, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ta ngay”, thư ký vội vàng đáp.
Làm thư ký cho Lã Đông Hiền bao nhiêu năm rồi, cậu ta biết, nhân vật lớn có thể khiến ông chủ của mình thận trọng như vậy, lại còn họ Phương, chỉ có thể là Phương Xương Thịnh – ông lớn bất động sản
thích mặc quần đùi chạy lung tung khắp nơi.
Đối với ông chủ Phương không hề màu mè nhưng có thể vận hành việc kinh doanh đến quy mô này, thư
ký cũng vô cùng kính nể.
Cậu ta lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện cho phó
tổng giám đốc Tôn Chí Tân của bên khu bán hàng.
Chừng khoảng năm phút sau, một người đàn ông trung niên mặc âu phục thẳng thớm vội vàng chạy vào
khu bán hàng.
Khi nhìn thấy người này, tất cả nhân viên bán hàng
vội vàng cất điện thoại vào túi, sau đó đứng dậy hỏi
thăm: “Chào phó tổng giám đốc Tôn!” Người đàn ông trung niên này đương nhiên là Tôn Chí Tân, phụ trách chào hàng khu nhà ở Phong Hoa. Anh ta không buồn chào hỏi đám nhân viên bán hàng kia, chỉ dáo dác nhìn quanh, nhanh chóng phát hiện ra Phương Xương Thịnh đang đứng trước cửa với
vẻ mặt khó chịu.
Tôn Chí Tân biết thân phận của Phương Xương Thịnh chứ, tuy người này không phải là tầng lớp cao nhất trong thành phố, nhưng là anh cả mà ngành bất động sản của thành phố này công nhận. Chuyện khác không nói tới, chứ đến cả ông chủ công ty này là Lã Đông Hiền cũng phải nể mặt đối phương vài phần.
Ban nãy thư ký của Lã Đông Hiền gọi điện thoại tới báo rằng có lẽ Phương Xương Thịnh bị nhân viên bán
hàng nào đó đắc tội, làm Tôn Chí Tân sợ vỡ mật.
Một nhân vật đứng đầu trong ngành bị người dưới trướng của anh ta đắc tội, thế thì mình có cần sống
trong ngành này nữa không đây?
Anh ta lập tức chạy từ văn phòng tới chỗ này, dọc đường vội vội vàng vàng.
Qua một lúc rồi mà sắc mặt Phương Xương Thịnh
không khá hơn được bao nhiêu, ngược lại vì thời gian
đợi chờ khá dài mà càng thêm khó coi.
Trái tim Tôn Chí Tân đập nhanh hơn mấy lần, sau khi hít một hơi thật sâu, nở nụ cười mà bản thân anh ta tự nghĩ là ôn hòa nhất rồi mới bước tới.
Ngay từ đằng xa anh ta đã giơ tay ra với Phương Xương Thịnh: “Chủ tịch Phương, khách quý đây! Anh đến sao không báo trước một trước để tôi đón anh
ngay từ cổng”.
Phương Xương Thịnh liếc nhìn một cái, không quá quen mặt với phó tổng giám đốc của công ty dưới trướng Lã Đông Hiền. Có lẽ trước kia từng gặp một
hai lần, nhưng không có ấn tượng gì.
Vả lại, hôm nay gã ta tức đến mức này, cho dù có ấn tượng cũng không muốn nghĩ tới.
Phương Xương Thịnh hừ một tiếng với vẻ khó
chịu: “Anh là ai?”
Dù thái độ của gã ta không tốt, nhưng Tôn Chí Tân không dám bất mãn, biết chuyện này có nguyên nhân, chỉ đành cười ha hả: “Tôi là Tôn Chí Tân, là phó tổng giám đốc quản lý cơ sở hạ tầng dưới trướng công ty. Ban nãy chủ tịch Lã đã đích thân dặn dò tôi nhất định phải tiếp đãi chủ tịch Phương tử tế. Chỉ là không ngờ anh đến nhanh vậy. Nào nào nào, mời chủ tịch
Phương tới phòng đón khách quý, ai nhỉ, tới
phòng làm việc của tôi mang lá trà tới đây!” Đám đông ở khu bán hàng trợn mắt há miệng nhìn cảnh tượng trước mắt họ, nhất thời chưa kịp phản
ứng lại.
Tất cả mọi thứ vừa xảy ra, họ nhìn thấy hai năm rõ mười, mà sau khi quay về vị trí, hai cô nhân viên cũng
liên tục giềm pha Phương Xương Thịnh, Hoắc Khải.
Nói gì mà đòi mua nhà thanh toán hết, thế rồi không dám queẹt thẻ, còn giả bộ gọi điện thoại gọi người ra, cũng không biết gọi được thứ hồ bằng cẩu hữu nào tới.
Trước kia cũng có không ít người từng quậy phá ở khu bán hàng, gọi điện thoại cho người quen, thế rồi chỉ gọi ra được mấy thằng du côn tầm thường hoặc nhân viên quèn.
Sau khi tới đây, chẳng dám hé răng một tiếng, chỉ
khuyên người nhà rời đi.
Đừng tưởng nhà đất ở khu vực Tây Bắc này không dễ bán, điều đó không đồng nghĩa với việc công ty
bất động sản đứng sau không có thực lực.
Chỉ cần là người bản địa sẽ biết ngay chỗ hơn
người của mấy công ty nhà đất này.
Thương hiệu lâu đời, mà ngành nghề nào cũng là
một vòng tròn giao thiệp, mấy ông chủ ngày ngày
uống rượu đánh bài với nhau, chỉ thiếu nước dập đầu kết nghĩa anh em thôi.
Sau khi nghe lời nói của hai cô nhân viên bán hàng, họ cũng không coi Phương Xương Thịnh ra gì,
chỉ coi như xem xiếc khi.
Trong công ty bất động sản, Tôn Chí Tân cũng chỉ là một lãnh đạo nhỏ, thua xa Lã Đông Hiền vài cấp
bậc.
Nhưng ở khu bán hàng này, anh ta là tầng lớp trên
cùng.
Khi anh ta vừa tiến vào, đám đông còn tưởng anh ta tới quan sát tình hình, không ai ngờ rằng phó giám đốc Tân này sẽ chạy thẳng tới chỗ người đàn ông mập mạp mặc quần đùi áo ba lỗ.
Nhìn dáng vẻ cung kính kia, chắc còn coi trọng gã
ta hơn cả bố ruột.
Tuy rằng không biết tại sao Tôn Chí Tân phải cung kính như vậy với một người đàn ông béo ục ịch quẹt thẻ trả một triệu tệ cũng nhọc công tốn sức, nhưng mặt mũi của hai nhân viên bán hàng đã bắt đầu tái nhợt rồi.
Họ có dự cảm, hôm nay bản thân sẽ gặp xui xẻo
lớn.
“Không có thời gian nói nhảm cùng anh, chủ tịch
Lã của các anh đâu? Sao vẫn chưa đến?”, Phương
Xương Thịnh cất tiếng hỏi không hề khách sáo.
Tôn Chí Tân đứng đó cực kỳ cung kính: “Chủ tịch Lã đang trên đường tới đây rồi, sẽ tới ngay đây. Hay là
anh cứ tới phòng đón khách ngồi một lát…
“Phòng khách quý của các anh ấy hả, tôi cũng không dám tới đâu, nếu đi thật, e là có người giẫm lên đầu tôi mà vênh váo mất!” Phương Xương Thịnh tức giận nói.
Nụ cười trên mặt Tôn Chí Tân cứng đờ, sau đó gượng cười thành tiếng: “Chủ tịch Phương đừng tức giận, có phải đứa mù mắt nào đắc tội với anh không? Thế này đi, tôi lập tức bảo nó ra xin lỗi anh, anh bớt giận đã!”
Nói xong, Tôn Chí Tân lập tức quay người lạnh giọng nói với đám nhân viên bán hàng: “Mấy người các cô, ban nãy ai đắc tội với chủ tịch Phương, lập tức
lăn ra đây cho tôi!”