Mục lục
Chế Tạo Hào Môn - Hoắc Khải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 523




Chương 523. Đàm phán Sau khi bước vào công ty, những người bắt gặp dọc đường đi đều dùng ánh mắt kính nể và ngưỡng mộ để nhìn Hoắc Khải.



Có lẽ, họ không giống như Giản Tư Tư, ngưỡng mộ Hoắc Khải như thần thánh, nhưng đã là người làm việc một năm trở lên ở Hi Vọng Mới đều hiểu rõ công ty này có một ông chủ như thế nào.



Tuổi tác của ông chủ không cao, nhưng năng lực của anh lại đạt đến trình độ khó mà tin nổi.



Trong thời gian hai năm, từ một cửa hàng Taobao có phân xưởng nhỏ phát triển thành một công ty lớn có giá trị ba mươi tỷ như bây giờ. Hàng chục ngàn cổ phiếu đã bán ra với giá mười ngàn một cổ phiếu, điều này đủ để chứng tỏ sự công nhận của giới đầu tư với những kế hoạch sản xuất của ông chủ.



Còn những người mới vào công ty không lâu, thậm chí còn chưa từng gặp Hoắc Khải thì tò mò nhìn theo anh, muốn xem người này là người như thế nào, trong bộ não có chứa cái gì mà có thể làm được những
chuyện không thể tưởng tượng như vậy.



Trên đường đi, Giản Tư Tư kêu Doãn Thiên Trạch, tổng giám đốc chi nhánh Đinh Mão phụ trách đàm phán với nhà họ Hoắc, báo cáo tiến triển gần đây với Hoắc Khải.



Doãn Thiên Trạch cũng là một trong những người đầu tiên làm việc ở công ty như Giản Tư Tư. Đến giờ anh ta đã phụ trách độc lập một chi nhánh. Tuy anh ta không hiểu quá nhiều về các vấn đề kỹ thuật nhưng lại có tầm nhìn phát triển chiến lược độc đáo.



Cho nên Hoắc Khải định mượn chi nhánh để bồi dưỡng nhân tài thật tốt, tương lai sẽ có giá trị sử dụng lớn.



“Qua mấy ngày đàm phán, người nhà họ Hoắc không có ý muốn nhượng bộ. Họ kiên quyết không buông cổ phần trong tay, không chia lợi nhuận. Chuyện của công ty VR thì phải tiến hành giải quyết trong nội bộ của công ty VR chứ không nên và cũng không có lý do gì để kéo sản nghiệp của nhà họ Hoắc vào. Chúng ta đã thử rất nhiều cách, nhưng đều không thể khiến họ nhả số cổ phần đó”, Doãn Thiên Trạch nói.



“Người nhà họ Hoắc sẽ không chọn cách được ăn cả ngã về không đấy chứ?”, Giản Tư Tư có chút lo lắng nói: “Trên lý thuyết, chúng ta chỉ có 51% cổ phần của công ty. Nếu họ kiên quyết không nhượng bộ thì chúng ta cũng không có cách giải quyết nào. Còn về chuyện chuyển đội kỹ thuật đi thì cũng không phải là không thể, nhưng nhà họ Hoắc có thể khởi tố chúng ta cạnh tranh ác ý, làm tổn hại đến hoạt động kinh doanh bình thường, vì lý do này mà toà án sẽ kiểm tra và niêm phong những tài liệu kỹ thuật kia”.



“Khả năng này cũng không lớn. Tôi đã tìm và hỏi qua mấy luật sư lớn. Tỷ lệ thắng của những vụ khởi tố kiểu như thế này rất nhỏ. Nhưng chắc chắn sẽ làm chậm trễ thời gian của chúng ta”.



“Thời gian rất quý giá, muộn một ngày, có thể người khác đã bước một bước chiếm lĩnh thị trường trước chúng ta rồi”, Giản Tư Tư nói.



“Những gì hai người nói đều đúng, nhưng chuyện nhà họ Hoắc, không cần quá lo lắng. Theo tôi thấy, chuyện này không khó giải quyết”, Hoắc Khải cười nói: “Dù gì nhà họ Hoắc cũng đứng trong top 5 những doanh nghiệp gia đình trên toàn quốc nên sẽ rất kiêu ngạo. Nếu bảo họ nhượng bộ dễ dàng như vậy thì sau này tin tức truyền ra ngoài không hay chút nào. Hơn nữa, người nhà họ Hoắc vẫn luôn quen lợi dụng cách thức chủ động và bị động, đi thăm dò giới hạn của người khác. Chúng ta muốn họ nhượng bộ thì trên thực tế, họ cũng đang chày cối để chờ chúng ta nhượng bộ. Lần đàm phán này chính là để so xem ai nhẫn nại hơn, ai sẽ phải lùi lại trước, sau này sẽ không có quyền chủ động nữa”.



Mấy người nghe thấy thế thì đều gật gù, Hoắc Khải đã nói trúng tim đen và chính xác tình hình hiện tại.



“Vậy nên giải quyết thế nào?”, Giản Tư Tư hỏi.



“Rất đơn giản”, Hoắc Khải thản nhiên nói: “Nhà họ Hoắc muốn kéo dài thời gian thì chúng ta sẽ cho họ thời gian”.



Mấy người Giản Tư Tư nghe thấy thì sững sờ, cho họ thời gian? Là có ý gì?



Hoắc Khải không giải thích gì thêm, lúc này đã đến cửa phòng họp, Doãn Thiên Trạch đẩy cửa mời Hoắc Khải đi vào.



Trong phòng họp, người nhà họ Hoắc đang ngồi nhỏ giọng bàn luận, thấy có người đến thì họ lập tức ngậm miệng.



Người đại diện nhà họ Hoắc đến đàm phán lần này không phải là hai anh em Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần.



Hai anh em nhà này chỉ đứng hạng hai trong dòng họ, chỉ có tư cách giải quyết những chuyện thông thường. Nhưng nếu đã đến liên quan đến lợi ích lớn trong tương lai của dòng họ thì phải có tầng lớp cao cấp hơn đứng ra xử lý.



Người đến lần này là Hoắc Hỉ Đức, là họ ngoại nhà họ Hoắc nhưng từ đời ông đã luôn theo dòng chính nhà họ Hoắc đánh nam dẹp bắc nên đến giờ cũng đạt được địa vị rất cao.



Ngoài Hoắc Tích Nguyên thì địa vị của Hoắc Hỉ Đức cao nhất trong số con cháu của dòng chính.



Nhà họ Hoắc cử ông ta tới đã đủ để chứng tỏ sự coi trọng của họ đối với chuyện này.



“Đây là người đại diện pháp luật của công ty Hi Vọng Mới chúng tôi, anh Lý Phong”, Giản Tư Tư giới thiệu nói: “Anh Lý Phong sẽ đại diện công ty để tiến hành thảo luận về phần công việc tiếp theo. Nếu có vấn đề gì thì các ông có thể trực tiếp đàm phán với anh Lý”.



“Nghe danh anh Lý đã lâu, giờ mới có cơ hội để gặp mặt”, Hoắc Hỉ Đức đứng lên, lạnh nhạt nói: “Nhưng người đại diện pháp luật thì ở trong công ty cũng không phải là một chức vụ nhỉ? Các cô bảo anh ta đến đại diện công ty đàm phán thì có chút không thoả đáng lắm thì phải?”



“Không có gì không thoả đáng cả”, Hoắc Khải đi đến trước mặt Hoắc Hỉ Đức ngồi xuống, nói: “Hi Vọng Mới chưa lên sàn chứng khoán mà vẫn thuộc tài sản tư nhân của vợ chồng tôi. Là người đại diện pháp luật, đồng thời là một trong những người sở hữu công ty, tôi có quyền quyết định bất kỳ việc gì. Đương nhiên, nếu nhà họ Hoắc không muốn đàm phán với tôi thì ngay bây giờ có thể rời đi”.



“Anh Lý nói vậy, thật sự có chút hùng hổ doạ người rồi. Tinh thần của người trẻ, tôi có thể hiểu được, nhưng trong công việc vẫn nên ôn hoà một chút”, Hoắc Hỉ Đức nói.



“Tôi không thích vòng vo cũng không muốn lãng phí thời gian của cả hai bên”, sau khi Hoắc Khải ngồi xuống, nói: “Tôi đã hiểu rõ về tình hình lúc trước, hình như nhà họ Hoắc không muốn chấp nhận điều kiện của chúng tôi?”



“Không sai, chi nhánh VR là tài sản của nhà họ Hoắc. Chúng tôi không ngại dùng chung kỹ thuật với Hi Vọng Mới đã là giúp cách anh chiếm được lợi ích rất lớn rồi, nhưng nếu lại muốn phần tài sản của nhà họ Hoắc, chuyện này nói ra ngoài sợ sẽ thành trò cười đấy”, Hoắc Hỉ Đức nói.



“Tôi không thấy đây là một trò cười mà trái lại, tôi cảm thấy tầm nhìn nhà họ Hoắc quá ngắn. Xem ra sau khi ngôi sao hi vọng rơi xuống thì các ông thật sự không có đến một người có con mắt chiến lược”, Hoắc Khải nói.



Hoắc Hỉ Đức nghe thấy thế thì sắc mặt xám xịt, nói: “Câu nói này của anh, có thể xem là công kích cá nhân hay không?”



“Vậy phải xem ông hiểu thế nào, nhưng trước tiên, tôi phải nhắc lại một lần nữa, điều kiện của Hi Vọng Mới sẽ không thay đổi, mà nhà họ Hoắc buộc phải chấp nhận! Ở điểm này không phần linh động để đàm phán!”



Hoắc Khải bỗng nhiên quyết liệt như vậy khiến Hoắc Hỉ Đức không kịp thích ứng.



Lúc trước, khi Giản Tư Tư đàm phán với ông ta, tuy rằng cũng rất mạnh mẽ nhưng không giống Hoắc Khải, từng câu đều thể hiện chắc chắn sẽ chiếm được ưu thế trên bàn đàm phán.



Giản Tư Tư nói thì kiểu giống như đang giảng dạy về những nguyên tắc, về lý, về tình. Còn Hoắc Khải thì lại như một viên đạn pháo công thành, đổ ập xuống đầu, không cho người khác cơ hội hít thở.



Ông từ chối cũng được mà đồng ý thì cũng thế, kết quả cuối cùng thì đều giống nhau.



“Nếu chúng tôi không chấp nhận thì sao?”, Hoắc Hỉ Đức lạnh lùng nói: “Chuyển đội kỹ thuật đi sao? Đừng quên, trong kinh doanh, điều này được tính là sự quấy rối nghiêm trọng, chúng tôi có quyền khởi tố”.



“Tôi sẽ không chuyển đội kỹ thuật đi, điều này không cần thiết”, Hoắc Khải nói: “Nhưng tôi có thể làm một chuyện, chính là theo nội dung hợp đồng của công ty VR thì sẽ lệnh cho đội kỹ thuật chặn mọi đường xuất chương trình. Tất cả kỹ thuật đều do chi nhánh Đinh Mão của Hi Vọng Mới phụ trách phát triển. Nhà họ Hoắc có quyền chia lợi tức nhưng không có quyền quản lý. Ngoài ra, tôi còn có thể tuyên bố nhà họ Hoắc sẽ bị loại bỏ khỏi hệ thống VR trong tương lai. Điều đó có nghĩa là, ngoài việc chia lãi của 49% cổ phần của công ty VR, tất cả những lợi nhuận khác đều không liên quan đến nhà họ Hoắc. Đương nhiên, ông cũng có thể nghi ngờ tôi không làm được chuyện này. Dù sao nếu so với nhà họ Hoắc, thì Hi Vọng Mới của chúng tôi còn quá non trẻ. Có lẽ tài sản một chi nhánh của các ông đã nhiều hơn so với chúng tôi, nhưng trên thế giới này là vậy, thời đại lấy khoa học làm chủ đạo và có kỹ thuật là có tất cả!”



Hoắc Hỉ Đức nghe thấy vậy thì sắc mặt lại càng khó nhìn. Những chuyện Hoắc Khải nói là khả năng xấu nhất mà họ đã nghĩ tới sau khi xem hợp đồng của công ty VR.



Trong hợp đồng xác thực là đã nói rõ, thành lập chi nhánh ở nước ngoài, lấy đội kỹ thuật làm cốt lõi, tất cả những tư liệu kỹ thuật, ứng dụng đều do đội kỹ thuật phụ trách và quản lý.



Hoắc Giai Minh giữ vai trò là người sáng lập công ty, có quyền chia cổ tức, quyền nhân sự, nhưng không có quyền quản lý đội kỹ thuật.



Nếu chỉ nhìn trên hợp đồng, Hoắc Giai Minh nắm giữ quyền lực rất lớn, nhưng trên thực tế, trong công ty mà kỹ thuật là cốt lõi thì không nắm giữ kỹ thuật cũng giống như anh là một cái vỏ rỗng.



Lúc đầu, Hoắc Giai Minh không hiểu những điều này, cho nên không hiểu lắm nội dung của hợp đồng, mà cũng không có hứng thú tìm hiểu. Mà bây giờ, bản hợp đồng này lại chính là đòn đối phó mạnh mẽ nhất của Hoắc Khải giành cho nhà họ Hoắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK