Chương 39: Anh không hiểu
Hoắc Khải lấy giấy bút viết ra vài cái tên, sau đó đưa cho Cơ Hương Ngưng.
“Sau khi giải quyết xong chuyện này thì đuổi việc mấy người này đi” Hoắc Khải nói.
Cơ Hương Ngưng nhận lấy tờ giấy nhìn vào, có hai cái tên xem như khá quen thuộc là trưởng nhóm của phòng Marketing.
Cô nhìn Hoắc Khải một cái, khẽ gật đầu, bỏ tờ giấy vào túi nói: “Tôi biết rồi”
Cũng không hỏi tại sao phải đuổi việc, Hoắc Khải
đã nói vậy thì chắc chắn là có nguyên nhân.
Nếu khủng hoảng lần này có thể giải quyết thì cũng đều nhờ công sức của Hoắc Khải, vậy nên
nguyên nhân là gì thì cũng không quan trọng.
Chỉ là mấy nhân viên của phòng Marketing mà thôi, đuổi việc rồi cũng không có ảnh hưởng gì lớn đến công ty.
Sau đó, hai người cùng rời khỏi phòng họp, trên đường đi ra còn bắt gặp ánh mắt soi mói của rất nhiều
người.
Chương 39: Anh không hiểu Cho dù là Hoắc Khải hay Cơ Hương Ngưng, đều hiểu ý nghĩa của cái nhìn này. Họ đều đã nghe được
lời đồn trong công ty.
Nhưng hai người cũng không quan tâm. Họ không phải là người thích tranh cãi với cấp dưới.
Anh nhìn tôi không vừa mắt thì cứ việc chửi mắng,
nhưng tôi nhìn anh không vừa mắt thì đuổi việc luôn. Đơn giản, thô bạo nhưng lại có hiệu quả.
Có lẽ, đây chính là nguyên nhân khiến con người
ham muốn quyền lực.
Sáng sớm hai ngày sau, Hoắc Khải đến một toà
nhà văn phòng.
Ninh Ngọc Lâm thuê văn phòng ở đây và cũng tổ
chức tuyển dụng ở đây luôn.
Thang máy đi đến tầng 15, Hoắc Khải đi ra thì thấy có khá nhiều người đang đợi ở hành lang.
Theo lời Ninh Ngọc Lâm nói, hôm nay có ba mươi hai người đến tham gia phỏng vấn, không nhiều cũng
không ít.
Đối với một công ty kinh doanh trực tuyến mà nói
thì như vậy cũng không tồi.
Tuy rằng biết văn phòng ở tầng này nhưng cụ thể
là ở phòng nào thì Ninh Ngọc Lâm lại chưa nói.
Nghe cậu ta nói trong điện thoại có hơi căng
Chương 39: Anh không hiểu thẳng, có thể vì đây là lần đầu tiên Ninh Ngọc Lâm tổ chức tuyển dụng nên bây giờ đang lo lắng chỉnh trang lại nhan sắc của mình.
Hoắc Khải cũng không muốn gọi điện thoại hỏi
cậu ta mà vừa đi vừa nhìn.
Người đến ứng tuyển đa số là người trẻ, không quá ba mươi tuổi, có thể là do bản chất của ngành này
cần những người nhanh chóng tiếp thu cái mới.
Đi một vòng quan sát biểu cảm của ứng viên, nghe những chuyện mà họ thảo luận cũng coi như là ấn
tượng ban đầu.
Không lâu sau, Hoắc Khải đi đến căn phòng cuối
cùng, ứng viên đầu tiên đang đứng trước cửa.
Nếu không nhầm thì đây chính là văn phòng mà Ninh Ngọc Lâm đã thuê.
Để chắc chắn, Hoắc Khải chủ động chào hỏi với ứng viên đứng đầu, nói: “Xin hỏi, đây là nơi tuyển dụng của bình nước nóng Kinh Vận à?”
“Đúng vậy”, người đó trả lời.
Hoắc Khải ừ một câu, đang muốn gõ cửa thì có
người đập vào vai anh.
Quay lại nhìn thì thấy một chàng trai cao gần bằng
anh, đang nhìn bằng ánh mắt khó chịu.
“Thực sự là anh, tôi còn cho rằng là nhận sai
Chương 39: Anh không hiểu
người”, anh ta nói.
Lời nói và biểu cảm của anh ta mang đầy vẻ thù hằn khiến Hoắc Khải cảm thấy khá bất ngờ. Nhưng chỉ một lát, trong đầu đã nhớ ra những chuyện liên quan đến Lý Phong, nhắc nhở anh có quen biết với chàng trai trước mặt.
Người này tên là Hoàng Kiệt Hảo, nói chính xác thì anh ta và Ninh Thần rất thân thiết.
Gia đình của Hoàng Kiệt Hảo sống ở bên cạnh cửa hàng hoa quả. Cửa hàng đó đã mở bao nhiêu năm thì
họ cũng biết nhau từng ấy năm.
Bắt đầu từ tiểu học, Hoàng Kiệt Hảo đã rất yêu thích Ninh Thần, vì cô bé này rất xinh đẹp, thông minh lại dịu dàng.
Sau này lớn lên, loại yêu thích này thăng cấp trở thành tình yêu, Hoàng Kiệt Hảo cũng từng không ít
lần theo đuổi Ninh Thần.
Quả đúng như cái gọi là gần quan được lộc, cậu ta thường xuyên qua làm việc giúp Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai, gây ấn tượng tốt với hai vị trưởng bối này. Hơn nữa thành tích học tập của bản thân Hoàng Kiệt Hảo cũng không tệ, tính tính thành thật, biết trên biết dưới, theo lời người lớn nói thì là một hình mẫu lý
tưởng.
Chương 39: Anh không hiểu
Ninh Thần có thích Hoàng Kiệt Hảo hay không? Không ai biết. Mọi người chỉ thấy sau khi tốt nghiệp, cô gái xinh đẹp nức tiếng gần xa này đột nhiên gả cho
một tên mọt sách.
Sự việc này đã tạo thành đả kích không nhỏ cho Hoàng Kiệt Hảo, trong thời gian dài không thấy anh ta
ra ngoài.
Trùng hợp là Ninh Quốc Nâng và Đặng Tuấn Mai cũng không thích Lý Phong cho lắm. Mấy lần về ăn tết đều không dễ chịu gì, đến cả quà tết cũng vứt ra ngoài khiến Hoàng Kiệt Hảo mừng thầm trong lòng.
Có thể đây là điểm mâu thuẫn và thói đời của người bình thường, thứ không có được thì thà đạp đổ
còn thoải mái hơn là nhìn cô ấy hạnh phúc.
Trong mấy năm này, Hoàng Kiệt Hảo cũng qua lại với vài người bạn gái nhưng cuối cùng cũng không
đến được với nhau.
Anh ta luôn bất giác so sánh những người bạn gái đó với Ninh Thần, nhưng không ai có thể sánh được.
Càng như vậy thì Hoàng Kiệt Hảo càng phẫn hận Lý Phong. Một tên mọt sách ngu ngốc, dựa vào cái gì mà lấy
được một cô gái tốt như Ninh Thần?
Mấy năm nay, Hoàng Kiệt Hảo vô cùng hi vọng
Chương 39: Anh không hiểu
dựa vào sự nỗ lực của bản thân đạt được công việc tốt hơn nữa, thành tựu lớn hơn nữa. Nhưng đáng tiếc, sự thực lại không như tính toán, năng lực của anh ta
không tệ, cũng có tầm nhìn nhưng lại kém may mắn.
Những công ty anh ta tới làm việc lần lượt đóng cửa. Rất nhiều người quen anh ta đều cười nhạo anh
ta là sao chổi, đi đến đâu chỗ đó liền phá sản.
Sau đó, có một số công ty vừa thấy hồ sơ của anh
ta thì vẻ mặt trở nên kỳ quái rồi uyển chuyển từ chối.
Sao chổi chính hiệu, coi như không mê tín thì cũng
phải đề phòng một chút.
Ba tháng liền không tìm được việc khiến Hoàng Kiệt Hảo không thể không ứng tuyển vào thương hiệu
bình nước nóng mới chưa từng nghe qua này.
Đối với lần phỏng vấn này, anh ta cũng không ôm
hi vọng quá lớn, có một nửa lý do là đi giết thời gian.
Thật không ngờ, ở nơi này lại gặp người mà mình ghét nhất.
Mà Hoắc Khải sau khi nhớ ra Hoàng Kiệt Hảo, thực sự cũng không nghĩ nhiều. Trong ký ức của Lý Phong, tuy rằng có chút hiểu biết đối với Hoàng Kiệt Hảo, cũng biết vì Ninh Thần mà chàng trai này cũng không vừa mắt với mình. Mấy lần gặp nhau đều lạnh nhạt, có
lúc còn lời qua tiếng lại.
Chương 39: Anh không hiểu
Nhưng Hoắc Khải cũng không phải Lý Phong thực sự, người từng có oán hận với anh, dù có căm hận ngút trời thì Hoắc Khải cũng không cảm nhận nổi dù chỉ một chút.
Do đó, anh vẫn có thể mỉm cười nói: “Hoá ra là anh
à. Lâu lắm không gặp”.
Nụ cười của Hoắc Khải khiến Hoàng Kiệt Hảo sững người.
Trong ấn tượng của anh ta, Lý Phong thường mang bộ mặt ngốc nghếch hoặc là làm như cả thế
giới nợ anh ta tiền vậy.
Đặc biệt là mấy năm trước, suýt nữa hai người vì lời qua tiếng lại mà đánh nhau, sau đó, Lý Phong nhìn thấy anh ta thì càng tỏ ra khó chịu.
Hôm nay không biết bị làm sao? Cười tươi như thế?
Hoắc Khải tỏ ra thoải mái, khiến Hoàng Kiệt Hảo cũng không thể đánh vào khuôn mặt đang cười. Anh ta hừ một tiếng, nói: “Xấu hổ thế mà anh còn cười được! Tôi nghe Ngọc Lâm nói, mấy tháng rồi anh không đi làm. Thế nào, bị công ty trước đuổi việc, đến đây ứng tuyển à? Anh hiểu về điện tử không mà chạy đến đây. Thực sự cho rằng đọc mấy quyển sách thì
việc gì cũng làm được à?”
Chương 39: Anh không hiểu
Sự châm chọc của Hoàng Kiệt Hảo không nằm ngoài dự đoán của Hoắc Khải. Cuộc nói chuyện này thu hút sự chú ý của không ít ứng viên đang đứng xung quanh.
Rảnh rỗi không có việc gì thì hóng hớt một chút, nghe mấy chuyện linh tinh cũng hay.
Sự chú ý của mọi người cũng không ảnh hưởng đến nụ cười trên khuôn mặt của Hoắc Khải, anh vẫn bình tĩnh nói: “Đối với điện tử, thì tôi cũng hiểu một chút, nhưng theo lời của anh thì có vẻ anh biết khá nhiều hả?”
Nếu giữa hai người không có xích mích, thì câu nói này cũng chỉ là câu hỏi bình thường.
Nhưng hai người từng có mâu thuẫn, thì người nói
vô ý người nghe lại để tâm.
Hoàng Kiệt Hảo lại nghe ra câu nói của Hoắc Khải như đang chế giễu anh ta không có kiến thức. Nếu thực sự tài giỏi thì việc gì phải đến ứng tuyển ở công ty nhỏ này.
Hoàng Kiệt Hảo đã nhiều ngày không có việc làm. Vốn dĩ đã chịu áp lực không nhỏ ở trong nhà, bây giờ lại nghe lời nói chế giễu như thế khiến cho anh ta
không chịu được mà nổi cơn tam bành.
“Đương nhiên là tôi hiểu hơn anh!” Hoàng Kiệt
Chương 39: Anh không hiểu
Hảo tức giận nói: “Từ năm nhất cho đến khi tốt nghiệp tôi đều giành được học bổng của Khoa Quản lý kinh tế của đại học Hoa Nam. Tôi cũng đứng đầu chuyên ngành Thương mại điện tử của Đại học Hoa Nam, cũng là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nhất! So với tôi, anh có cái gì? Một người mua bằng đại học như anh
cũng dám đến ứng tuyển à!”
Tiếng tranh cãi càng thu hút sự chú ý của nhiều người.
Hoắc Khải vẫn cười nói: “Vậy chuyên môn của anh cũng không tệ nhỉ. Nhưng trăm nghe không bằng một thấy, thương mại điện tử hằng năm đều có bước tiến mới. Những thứ học ở trong trường đều là kiến thức cũ, có thể dùng sao? Đừng trừng mắt lên với tôi, tôi nói thật, nếu anh không phục thì tôi hỏi anh vài vấn đề, nếu có thể trả lời thì coi như anh trúng tuyển!”
“Anh hỏi đi! Tôi mà phải sợ anh à!”, Hoàng Kiệt Hảo nói.
“Anh có biết vấn đề chủ yếu mà thương mại điện
tử đang đối mặt là gì không?”, Hoắc Khải hỏi.
“Còn có thể là cái gì, đương nhiên là hệ thống tín dụng không hoàn thiện, sau đó là thời gian giao hàng. Vấn đề hạn hẹp như thế mà anh cũng có lòng hỏi, thật
sự là một tay ngang!” Hoàng Kiệt Hảo khinh thường
nói.