Mục lục
Chế Tạo Hào Môn - Hoắc Khải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 427




+ Chương 427: Nguy cơ và cơ hội.



Trước mặt người đàn ông này, người nhà họ Cơ chẳng khác nào đám trẻ con, anh có thể dễ dàng đùa giỡn bọn họ, tùy tiện giở vài trò vặt đã có thể xoay bọn họ quay như chong chóng rồi.



Vậy nhưng cô luôn cảm thấy việc này có chút nóng vội.



Mới nửa năm, sao đột nhiên anh lại chạy tới nói rằng mong cô lên được hàng thừa kế thứ hai chứ?



“Xảy ra chuyện gì rồi sao?”, Cơ Hương Ngưng hỏi: “Sao tôi cứ cảm thấy anh rất nóng vội”.



“Bây giờ chưa có vấn đề gì không có nghĩa tương lai cũng vậy, hơn nữa cô thực sự muốn đi từng bước một, làm theo quy tắc của nhà họ Cơ, mấy năm tăng một hàng sao? Nếu vậy, đợi cô lên được chức chủ tịch cũng phải tầm bốn mươi tuổi”, Hoắc Khải nói.



Đương nhiên Cơ Hương Ngưng không muốn đến tuổi xế chiều rồi mới bò lên được thời kỳ đỉnh cao. Nếu đã thiết lập mục tiêu này, vậy thì càng nhanh càng tốt.



Nhưng Hoắc Khải đột nhiên tăng tốc khiến cô không thể thích ứng được.



Lúc này, Hoắc Khải chỉ cười nói: “Không cần lo lắng nhiều, cô chỉ cần làm theo những gì tôi nói, mọi
chuyện sẽ suôn sẻ thôi”.



Một gia tộc chỉ có vài trăm triệu chẳng là gì đối với Hoắc Khải. Nếu là trước đây, anh còn chẳng cần phải ra mặt, tìm đại một người trong nhà họ Hoắc xử lý cũng được.



Chẳng riêng gì nhà họ Cơ, cho dù là công ty lớn có giá cả chục tỷ của Miêu Nhất Khoa cũng không là gì, chỉ cần hai anh em Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần cũng đủ khiến cho bọn họ sứt đầu mẻ trán.



Khi lên đến một đẳng cấp nhất định, nhiều việc làm dễ như trở bàn tay.



Cơ Hương Ngưng không nói gì, không phải do cô ấy không đồng ý, chỉ là trong lòng luôn có mối nghi ngờ.



Tiết tấu của Hoắc Khải càng nhanh, cô càng cảm thấy mình ngày càng xa người đàn ông này.



Hơn nữa, cảm xúc đột nhiên kéo tới trong lòng khiến cô không thể thích ứng được, sao đột nhiên cô lại có hảo cảm với người đàn ông này nhỉ?



Ban đầu cô sợ anh nhớ lại rồi trả thù, sau đó cảm thấy tồi tệ, cảm thấy phiền chán, bây giờ lại có chút yêu thích.



Sự thay đổi của Hoắc Khải khiến Cơ Hương Ngưng không kịp trở tay, càng khiến cô cảm thấy tội lỗi.



Cô có lỗi rất nhiều với Ninh Thần khi để cô ấy gánh tất cả mọi chuyện, sao có thể vì người đàn ông này bỗng trở nên xuất sắc mà thích anh được chứ. Nếu vậy, cô phải ăn nói sao với Ninh Thần?



Đến tận bây giờ, Cơ Hương Ngưng chưa từng yêu một ai.



Sự hiểu lầm của cô với Phan Tư Mễ khi còn học đại học đã khiến cô vô cùng căm ghét mấy thứ tình cảm nam nữ. Cái gì mà tình yêu các thứ chẳng thể nào thực tế bằng công việc và sự nghiệp. Cho dù ở đây tràn ngập sự lừa gạt thì đã làm sao, ít nhất khi người nhà dối lừa bạn, bạn vẫn biết, còn tình cảm thì bị tổn thương rồi vẫn chưa biết ai là người tạo ra vết thương ấy.



Cơ Hương Ngưng vừa xinh đẹp vừa có tài, có cả nhà họ Cơ ở đằng sau nên người theo đuổi cô ấy rất đông, vậy nhưng đến tận bây giờ, người duy nhất cô ấy có thể chắc chắn rằng bản thân mình thích chỉ có Hoắc Khải.



Nhưng cô chẳng thể tỏ tình với Hoắc Khải mà chỉ đành chôn vùi tình cảm ấy sâu trong lòng.



Sau khi hít sâu một hơi, Cơ Hương Ngưng gật đầu nói: “Được, vậy để tôi thử, có điều chuyện này cần chút thời gian”.



“Được, nếu có chuyện gì, cô có thể tìm tôi bất cứ lúc nào”, Hoắc Khải đáp.



Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Cơ Hương Ngưng vang lên.



Cô cầm diện thoại lên nhìn, là Cơ Xuyên Hải gọi tới.



Sau khi nhấc máy, giọng nói gấp gáp của Cơ Xuyên Hải truyền tới: “Không xong rồi, có mấy công ty cung ứng hàng hóa đột nhiên ngừng cấp hàng, cháu mau chóng đi xem xem có chuyện gì!”



Công ty con đầu tiên của Cơ Hương Ngưng đang là nơi thu lợi lớn nhất của nhà họ Cơ, không một công ty con nào khác có thể cạnh tranh, nhất là sau khi nhà họ Cơ bị những người khác chia rẽ, bọn họ càng đổ nhiều tài nguyên vào đây hơn, vậy nên công ty con của Cơ Hương Ngưng làm ăn ngày một lớn.



Cùng với công việc ngày càng nhiều, đẳng cấp của những đối tác làm ăn cũng ngày một nâng cao, có nhiều công ty đứng top đầu công ty cung ứng trong nước đều hợp tác cùng bọn họ.



Cũng nhờ có những sản phẩm cung ứng của bọn họ nên chi nhánh công ty của Cơ Hương Ngưng mới phát triển thuận lợi đến vậy.



Bây giờ Cơ Xuyên Hải đột nhiên nói bọn họ muốn ngừng cung cấp hàng hóa, đương nhiên Cơ Hương Ngưng rất sốt ruột. Sau khi tắt máy, cô ấy nhanh chóng cầm áo khoác rồi đi ra ngoài.



Hoắc Khải gọi với một tiếng: “Tôi đi cùng cô!”



Mấy công ty cung ứng hàng hóa này đều do Hoắc Khải giúp cô ấy lựa chọn, chẳng ai có thể hiểu rõ bọn họ bằng anh.



Vậy nên Cơ Hương Ngưng không từ chối chuyện đưa anh đi cùng.



Trên đường đi tới một trong số những công ty cung ứng hàng hóa, Cơ Hương Ngưng thắc mắc: “Đang yên đang lành sao lại dừng cung cấp hàng chứ? Hơn nữa còn mấy công ty cùng một lúc?”



“Có rất nhiều nguyên nhân khác nhau, ta phải gặp mặt mới biết được”, Hoắc Khải nói.



Đương nhiên trong lòng Hoắc Khải có suy đoán nhất định nhưng anh không dám chắc.



Một trong những công ty cung ứng hàng hóa nằm ngay thành phố bên cạnh nên chỉ hai giờ sau, chiếc xe chở hai người đã dừng tại bãi đỗ xe của công ty.



Đến tòa nhà chính của công ty, Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải nói với nhân viên lễ tân rằng muốn gặp tổng giám đốc công ty. Sau khi hỏi rõ ngọn ngành mọi chuyện, nhân viên lễ tân lắc đầu nói: “Thật ngại quá, tổng giám đốc của chúng tôi đang đi họp ở nơi khác, tạm thời chưa thể quay lại được”.



Cơ Hương Ngưng cũng là người có kinh nghiệm, cô nhìn cái là biết nhân viên lễ tân đang nói dối.



Nếu như tổng giám đốc đang đi họp ở nơi khác, sao cô không nói thẳng ngay từ đầu, cứ phải đợi hỏi rõ thân phận của người ta mới nói.



Rất rõ ràng, cấp trên đã giao cho cô ta nhiệm vụ, nếu người bên Cơ Hương Ngưng tới thì cứ nói tổng giám đốc không ở công ty.



Cơ Hương Ngưng biết mình cứ cố chấp cũng chẳng được gì nên nhìn Hoắc Khải và hỏi: “Sao giờ nhỉ? Ở đây đợi ông ta sao?”



“Nếu ông ta không muốn gặp cô, có đợi cũng vô dụng. Đi qua công ty khác xem sao”, Hoắc Khải đáp.



Hai người lại nhanh chóng đi tới công ty thứ hai, kết quả chẳng có gì khác biệt. Biết được bọn họ là người của nhà họ Cơ, nhân viên lễ tân nói rằng người phụ trách không có ở đây, không rõ bao giờ mới quay về.



Chạm mặt với hai công ty như vậy, Cơ Hương Ngưng cũng hiểu ra, mấy công ty này như lên kế hoạch trước với nhau, bắt tay ngưng cấp hàng, còn không chịu gặp mặt.



“Bọn họ làm trò gì vậy chứ, chẳng hiểu kiểu gì!”, Cơ Hương Ngưng tức giận nói.



Công ty đã thiết lập hệ thống rất tốt cho việc tiêu thụ sản phẩm, có kế hoạch cụ thể về lượng hàng hóa cần cung ứng trong mỗi giai đoạn, bây giờ đột nhiên dừng cung cấp hàng như này sẽ gây rối loạn toàn bộ kế hoạch của bọn họ, còn có khả năng gây ra hàng loạt vấn đề vi phạm hợp đồng.



Một khi vấn đề vi phạm hợp đồng diễn ra nhiều lần hoặc trong thời gian dài, vậy thì đó chắc chắn là một đòn đả kích rất lớn đối với hệ thống tiếp thị.



Bây giờ các đại lý không có nhiều kiên nhẫn, trong vòng ba ngày không cung cấp hàng cho bọn họ, bọn họ có thể tìm các công ty khác, ai cũng không muốn lãng phí thời gian.



“Những công ty này đều là những công ty cung ứng hàng hóa đứng đầu cả nước, không dễ làm ra chuyện vi phạm hợp đồng như này, dù sao khi vi phạm hợp đồng, bọn họ không chỉ phải bồi thường mà còn bị tổn hại về danh dự. Phải làm đến mức này, chỉ có thể là bọn họ đang đối mặt với nguy hiểm lớn hơn cả việc vi phạm hợp đồng thôi”, Hoắc Khải nói.



“Nhưng mức độ tiêu thụ sản phẩm của chúng ta rất bình thường, đào đâu ra mối nguy hại chứ?”, Cơ Hương Ngưng hỏi.



“Chúng ta không có, không có nghĩa nơi khác cũng thế”, Hoắc Khải trả lời: “Nếu như bị một áp lực lớn từ bên ngoài tác động khiến bọn họ không thể nào chống đỡ được, vậy chắc chắc bọn họ sẽ chọn bỏ của chạy lấy người rồi”.



Cơ Hương Ngưng ngơ ngác, sau đó đột nhiên hỏi: “Ý của anh là có người chèn ép bọn họ, không để bọn họ cung ứng hàng cho chúng ta? Là đám người cạnh tranh với chúng ta hả? Nhưng chắc bọn họ không có đủ sức để làm ra chuyện này đâu!”



“Đương nhiên không phải đám người thua cuộc đấy rồi. Tổng thị phần của bọn họ cũng chẳng nhiều bằng chúng ta, những công ty cung ứng này sao có thể bị bọn họ chèn ép được chứ. Có thể khiến bọn họ không dám cung ứng hàng hóa cho chúng ta chắc chắn là kẻ khác”, Hoắc Khải nói.



“Anh biết người đó là ai rồi sao?”



“Cũng đoán được phần nào”, Hoắc Khải nghĩ một lúc: “Không cần đến mấy chỗ khác nữa, chúng ta về công ty trước đã. Chuyện này là nguy cơ của công ty nhưng lại là cơ hội của cô”.



“Cơ hội?”, Cơ Hương Ngưng chẳng hiểu gì cả.



Người ta ngừng cung ứng hàng hóa rồi, nguy cơ ngay trước mắt đây chứ đào đâu ra cơ hội.



Hoắc Khải bật cười nói: “Cô nghĩ, nhà họ Cơ có ai đủ năng lực giải quyết chuyện này không?”



Cơ Hương Ngưng trả lời mà chẳng cần suy nghĩ: “Đương nhiên không rồi!”



Đẳng cấp của những công ty cung ứng hàng hóa này rất cao, đừng nói người bình thường của nhà họ Cơ, cho dù chủ tịch Cơ Trấn Hùng có tới cũng chả làm được gì.



Hoắc Khải cười nói: “Thì đúng rồi, nhà họ Cơ rất coi trọng công ty con này, chắc chắn bọn họ không muốn công ty con này sập tiệm. Bất kể bọn họ có quyền lực ở công ty con này hay không, ít nhất thì cuối năm vẫn có một khoản tiền lời chảy vào túi. Vậy nên chắc chắn bọn họ sẽ dốc sức nghĩ cách giải quyết nguy cơ này, nhưng bọn họ chẳng có đủ năng lực để giải quyết. Nếu như cô có thể đứng ra giải quyết chuyện lần này, việc được nâng lên đến hàng thừa kế thứ hai có phải là chuyện đương nhiên không?”



Nghe thế, Cơ Hương Ngưng ngẩn người một lát, mãi mới hiểu ra được. Hoắc Khải muốn nương theo chuyện này để cho cô cơ hội đặc cách tiến lên hàng thừa kế thứ hai.



Chuyện này khiến cô cảm thấy hơi lạnh chân tay, tất cả mọi người đều đang nghĩ xem nên giải quyết rắc rối này như nào, nhưng người đàn ông này lại nghĩ đến việc lợi dụng chuyện này để tạo lợi ích khác cho cô ra sao.



+

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK