Chương 449. Quầy hoa quả
Ninh Hạo Bân hiểu rõ lời nói này để nói cho anh ta nghe. Ở trong công ty này không có người thứ hai cần phải nghe những lời nói như thế.
“Tôi sẽ nhớ kỹ”, Ninh Hạo Bân gật đầu dứt khoát rồi dừng lại một lát mới cất giọng nói: “Chuyện trước đây, xin lỗi”.
Giám đốc nhân sự nhìn anh ta rồi nói: “Người cậu phải nói xin lỗi không phải tôi mà là những người đã từng kỳ vọng rất nhiều vào cậu. Tổng giám đốc Ninh, chủ tịch và giám đốc Giản. Nói thật lòng, trước đây tôi rất đố kị với cậu, nhưng bây giờ mới phát hiện, cậu quá ngốc. Cho nên, sau khi gia nhập vào công ty, hi vọng cậu đừng để tôi nắm được điểm yếu. Vì bây giờ tôi rất ghét cậu. Nếu để tôi phát hiện ra cậu làm chuyện có lỗi với công ty hoặc có sai sót trong công việc thì nhất định sẽ không chút nể nang mà đuổi cậu ra khỏi công ty!”
Ninh Hạo Bân lặng im một lát mới nói: “Tôi hi vọng bản thân mình sẽ không cho anh cơ hội làm vậy”.
“Vậy chúng ta cùng chờ đợi xem”, giám đốc nhân sự nói xong thì rời khỏi phòng phỏng vấn.
Ra khỏi cửa, một nhân viên cùng phỏng vấn với anh ta tò mò hỏi: “Giám đốc, cả anh và giám đốc Giản đều quen người này sao? Nghe anh nói thì có vẻ như trước đây từng làm cùng nhau sao?”
Giám đốc nhân sự không phủ nhận, gật đầu nói: “Khi công ty vừa thành lập, ngoài tổng giám đốc Ninh, chỉ có năm người chúng tôi là do chủ tịch đích thân tuyển vào. Lúc còn trong trường, tôi cho rằng mình đã đủ ưu tú rồi, nhưng khi gia nhập công ty mới phát hiện, mọi người, ai cũng không hề thua kém tôi. Nhất là giám đốc Giản và Ninh Hạo Bân kia. Hai người họ học cùng một trường, cũng là một đôi yêu nhau. Khả năng làm việc của hai người họ khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng. Trên đời này tại sao lại có người tài giỏi như thế. Ai cũng có thể nhìn ra, hai người đó chính là tay trái tay phải của tổng giám đốc Ninh và chủ tịch. Không ngờ, mới qua vài tháng, khi công ty đang phát triển cực tốt thì Ninh Hạo Bân bán đứng công ty, khiến chúng tôi chút nữa lỗ nặng. May mà có chủ tịch cố gắng xoay chuyển tình thế mới có công ty Hi Vọng Mới như bây giờ”.
“Hoá ra là như thế, vậy còn tuyển người như vậy quay lại làm gì? Chắc không phải là giám đốc Giản và anh ta…”, nhân viên đó đoán nói.
“Đừng nói vớ vẩn”, giám đốc nhân sự lắc đầu nói: “Giám đốc Giản được tổng giám đốc Ninh rất tín nhiệm, là người ưu tú nhất trong công ty, không gian phát triển rộng lớn. Cô ấy sẽ không ngốc như Ninh Hạo Bân, vì chút lợi ích cỏn con mà tự đào mồ chôn mình. Nếu có vài phần đồng tình thì cũng không khó hiểu. Nhưng tôi nghĩ, giám đốc Giản tuyển anh ta quay lại chắc chắn là do xem trọng năng lực làm việc của anh ta. Cho nên sau này các cậu phải soi anh ta thật kỹ, nếu phát hiện năng lực làm việc của anh ta không phù hợp với những gì chúng ta kỳ vọng thì nói ngay với tôi, không cần nể nang gì hết”.
Nhân viên đó gật đầu, không có ý kiến gì thêm.
Những người chung sức với công ty thời kỳ đầu là những người đáng được tôn trọng, nhưng chỉ là đối với ai còn ở lại.
Còn với kẻ phản bội thì không xứng đáng nhận được sự tôn trọng của bất kỳ ai, cho dù là một nhân viên mới nhận chức.
“Nhưng chủ tịch của chúng ta thật sự quá thần bí, tôi vào công ty lâu như vậy mà chưa từng gặp anh ấy. Có rất nhiều người bên ngoài đều nói, người đại diện pháp luật của chúng ta chỉ có danh nghĩa chứ không hề tồn tại”, người nhân viên nói.
Giám đốc nhân sự cười ha ha, nói: “Cậu hiểu cái gì, nếu chủ tịch không tồn tại thì cậu cho rằng công ty chúng ta có thể phát triển như thế sao? Tôi tận mắt nhìn nơi này từ một công ty mới thành lập chỉ có năm nhân viên trở thành công ty lớn mà doanh số bán hàng mấy trăm triệu như bây giờ. Tôi nói cho cậu hay, đối với chủ tịch, cậu chỉ cần kính nể trong lòng là được rồi, đừng nghe người ngoài nói vớ vẩn. Bản lĩnh của chủ tịch không phải là điều mà cậu với tôi có thể tưởng tượng. Anh ấy không ở công ty là vì không để tâm đến công ty nhỏ này, hiểu không!”
Có lẽ sự kính sợ của những người mới nhậm chức đối với Hoắc Khải phần nhiều là do tầng lớp quản lý tẩy não, nhưng giám đốc nhân sự và những người quản lý cao cấp thì đều kính sợ từ trong tâm.
Họ biết tài năng của Hoắc Khải, đừng nói bản thân họ, mà coi như người tài giỏi như Ninh Hạo Bân cũng không thể so sánh với anh ấy.
Ở Hi Vọng Mới, sự tồn tại của chu tịch như một vị thần!
Ninh Hạo Bân quay lại công ty, Hoắc Khải không quan tâm nhiều. Chuyện nhỏ như thế, anh tin tưởng Ninh Thần có thể giải quyết tốt. Còn Ninh Hạo Bân có thể phản bội lần nữa hay không thì chuyện đó càng không cần suy xét.
Qua đợt khủng hoảng lần trước, bây giờ những văn kiện cơ mật của công ty đều được bảo vệ vô cùng nghiêm khắc, cho dù bất kỳ mặt nào có vấn đề thì đều có thể tìm ra người chịu trách nhiệm.
Cho nên, không có ai dám tiết lộ bí mật, càng không thể xảy ra sự việc giống như người của phòng nghiên cứu trước đây đưa Ninh Hạo Bân vào khu vực cấm.
Lúc này, Hoắc Khải đã cùng Đường Thế Minh đến một thành phố nhỏ.
Thành phố này nhiều nhất cũng chỉ có bốn con đường, nhỏ đến thảm thương. Từ Bắc đến Nam không quá mấy km. Một đường sắt ở thành phố lớn cũng có thể đi quanh thành phố này vài vòng còn dư.
Theo manh mối mà nhà họ Lý cung cấp, Hoắc Khải rất nhanh chóng tìm đến chỗ của một quầy hoa quả.
Vị trí của quầy hàng này là ở trong chợ nông sản bán buôn, Hoắc Khải và Đường Thế Minh người trước người sau đi vào một nhà trong số đó.
Người chủ quầy đang ngồi trên ghế gọt táo, lần lượt gọt từng nhát nhưng vỏ táo không hề bị đứt đoạn, độ dày và độ rộng đồng nhất từ đầu đến cuối.
Chỉ là trên cánh tay của hắn có một vết sẹo rất doạ người và một bên mắt bị che kín lại khiến người khác nhìn thấy có chút không thoải mái.
Bộ râu xơ xác thể hiện rõ sự khốn khó của con người này, chỉ có cách trang trí gọn gàng sạch sẽ ở trong quầy hàng còn nhìn thuận mắt một chút.
“Muốn mua quả gì thì tự chọn, giá cả ghi hết ở trên biển rồi”, người đàn ông không ngẩng đầu lên nói.
Hoắc Khải đi đến trước giỏ lê cầm một quả, đưa lên mũi ngửi: “Mùi vị không đúng lắm, không phải đồ ở đây phải không?”
“Ở đây làm gì có lê, đều là hàng từ Hoản Châu đưa đến, ngon ngọt nhiều nước”, chủ quầy nói.
Hoắc Khải cầm túi bóng ở bên cạnh, chọn lấy bốn quả để vào, nói: “Cân cho tôi”.
Lúc này chủ quầy mới đặt quả táo vừa gọt xong lên đĩa, đứng lên nhận lấy túi trong tay Hoắc Khải, cầm đến cân xong rồi nói: “Ba cân sáu, tính cho anh mười ba tệ”.
Hoắc Khải không nhận lại cái túi ngay, lấy từ trong túi ra tờ một trăm tệ đặt lên sọt hoa quả, sau đó nói: “Tôi không cần nữa, tặng cho ông, đổi lấy một tin tức”.
Chủ quầy ngẩng đầu lên nhìn anh, con mắt còn lại lộ ra vẻ hoài nghi: “Anh nói gì?”
Hoắc Khải cũng không vì biểu hiện của hắn mà nghi ngờ điều gì. Một sát thủ đã gác kiếm, muốn che giấu thân phận của mình thì phải học cách làm người bình thường.
Mà phản ứng của hắn là biểu hiện cực kỳ bình thường của người bình thường.
“Mười năm trước, anh giết Lý Chấn Quốc, tôi muốn biết thân phận của người thuê anh”, Hoắc Khải nói.
Đường Thế Minh đi lên trước một bước, đứng bên cạnh Hoắc Khải. Đồng thời, một tay mở hành lý cầm ra một cây gậy.
Đó là một cây gậy sắt đen, nhìn không rõ chất liệu, nhưng khiến cho người khác cảm thấy rất nặng. Bên trên còn có hoa văn được khắc rất tỉ mỉ, không hề phản quang, nhìn rất kỳ dị.
Chủ quầy liếc nhìn Đường Thế Minh, sau đó bỏ quả lê ở trong tay xuống, nói với Hoắc Khải: “Tôi không hiểu các anh nói cái gì. Không mua hoa quả thì đừng gây chuyện, nếu không tôi báo cảnh sát”.
“Tôi có thể giúp anh báo cảnh sát, nhưng trước khi anh bị bắt vào đồn thì tốt nhất nên nói cho tôi biết ai là người thuê anh. Chuyện này rất quan trọng”, Hoắc Khải nói.
Chủ quầy im lặng một lát, trong lòng hắn hiểu rõ, người kia tìm đến đây rồi, mình muốn giả ngu qua mặt là chuyện không thể làm được.
Duy nhất một chuyện có thể làm, chính là giữ kín như bưng.
Lúc này, một bé gái từ phòng sau chạy ra, trong tay cầm chóng chóng vừa gấp xong, đưa cho hắn xem: “Bố ơi, bố ơi, bố nhìn chong chóng con gấp này, có đẹp không!”
Bé gái chỉ hơn bốn tuổi, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu khiến người khác yêu thương.
Ánh mắt của Đường Thế Minh và Hoắc Khải nhìn về phía cô bé.
Chủ quầy lập tức ôm lấy bé gái vào lòng, cười híp mắt: “Giỏi, quá giỏi, đi tìm mẹ chơi đi”.
Lúc nói, ánh mắt của anh ta nhìn Hoắc Khải và Đường Thế Minh rõ ràng là vô cùng cảnh giác, sợ hai người này gây ra điều bất lợi cho đứa bé.
“Chắc chắn anh không hi vọng chúng ta bàn luận về quá khứ quá nhiều trước mặt đứa bé chứ?” Hoắc Khải hỏi.
“Bố, họ đến mua hoa quả sao? Có cần con giúp đỡ không?”, bé gái tò mò hỏi.
Chủ quầy đặt cô bé xuống, vỗ vỗ vào lưng, nói: “Họ là bạn của bố, bố đang nói chuyện, con vào trong phòng tìm mẹ đi”.
“Được ạ”, bé gái cầm chong chóng giấy đi vào phòng.
Sau đó, chủ quầy nhìn Hoắc Khải và Đường Thế Minh hỏi: “Nếu tôi nói tôi không biết gì hết thì thế nào?”