Chương 58: BỊ sỉ nhục
Không lâu sau, Ninh Ngọc Lâm đã đưa Hoắc Khải
và Ninh Thần về nhà.
Đường Đường đã ngủ gật ngay trên xe, Hoắc Khải dè dặt bế con bé vào phòng ngủ chính, đợi khi anh bước ra, Ninh Ngọc Lâm đã giúp họ bê hoa quả vào
nhà và quay xe về rồi. “Không dậy chứ?”, Ninh Thần hỏi.
“Không!” Hoắc Khải lắc đầu: “Hôm nay phá lệ không cần tắm rửa một lần đi, để con bé ngủ trước
đã, nếu không tỉnh dậy rồi sẽ khó ngủ lại lắm”.
Ninh Thần gật đầu, cô bước tới, bật máy tính.
Cả một ngày nay cô toàn bán hàng bằng điện thoại di động.
Màn hình điện thoại bé tí tẹo teo, đâu thể thoải mái như khi đánh chữ bằng bàn phím. Bây giờ về nhà rồi, chuyện đầu tiên Ninh Thần nghĩ tới là nhanh
chóng trả lời những vị khách chưa được tư vấn xong.
“Em đi tắm rửa đi, để anh làm cho” Hoắc Khải đẩy
cô vào phòng vệ sinh.
Nghe thấy tiếng gõ chữ lạch cạch lạch cạch bên
Chương 58: Bị sỉ nhục ngoài, Ninh Thần khẽ mỉm cười. Cảm giác được ai đó
yêu thương thực sự quá tốt đẹp.
Đánh răng rửa mặt và thay quần áo xong, cô mới
tới thế chân anh.
Đợi Hoắc Khải cũng tắm rửa xong, anh lại tới tuyên truyền và quảng cáo giúp cô, đồng thời điều chỉnh chỉ tiết về sản phẩm, còn Ninh Thần ngồi bên cạnh chăm chú nghe anh giảng giải những yếu tố quan trọng nhất
trong tiếp thị và bán hàng.
Khi nói đến những thứ này, trên gương mặt Hoắc Khải luôn tràn ngập vẻ tự tin và nụ cười sáng láng, tư
thái của anh khiến Ninh Thần như thấy mê mẩn.
Cô chưa từng nghĩ rằng chồng mình còn có
phương diện này.
Có lẽ cũng chính như cô từng nói, trước kia không phát hiện ra sở trường của anh trong lĩnh vực này nên
đã đi lầm đường lạc lối.
Nếu không phải gặp được cơ duyên từ cửa hàng
online, có lẽ anh sẽ bị lỡ cả cuộc đời.
Nghĩ đến đây, Ninh Thần cũng cảm thấy sợ hãi và hối hận.
Khi kỳ vọng đặt lên một ai đó quá cao, tương
đương với áp lực dành cho họ cũng cao.
Anh là chồng cô, là người đàn ông sẽ cùng cô đi
Chương 58: Bị sỉ nhục hết cả đời, quả thực không nên đặt nặng áp lực với anh.
Đến khoảng mười hai giờ, người luôn nấn ná thêm một chút như Ninh Thần lần đầu tiên chủ động tắt
máy tính, giục Hoắc Khải đi nghỉ ngơi.
Hoắc Khải cũng không cần õng ẹo, anh không quá coi trọng chút tiền lẻ này. Vả lại, kiếm tiền có bao giờ
xong được ngay đâu.
Trên thế giới này, có rất nhiều thứ quan trọng hơn
đồng tiền.
Sau khi tiến vào phòng ngủ, hai người rón rén chui vào chăn, chỉ sợ động tĩnh quá lớn sẽ làm Đường Đường thức giấc.
“Tắt đèn nhé” Hoắc Khải khẽ hỏi.
“Vâng!”
Cạch một tiếng, căn phòng chìm trong bóng tối. Hoắc Khải vừa mới nằm thẳng người trong ổ chăn đã cảm nhận được một cơ thể ấm áp khác chủ động
nhích lại gần mình.
Đè nửa người lên cơ thể anh, Ninh Thần ôm cổ Hoắc Khải, ngả đầu lên mặt anh, thì thầm nói: “Hôm
nay anh biểu hiện rất tốt, cảm ơn anh nhé!”
Hoắc Khải không dám ngọ ngoậy lung tung, chỉ sợ
chạm vào chỗ nào đó không nên đụng chạm, vừa
<
anh. Đến khoảng mười hai giờ, người luôn nấn ná thêm một chút như Ninh Thần lần đầu tiên chủ động tắt
máy tính, giục Hoắc Khải đi nghỉ ngơi.
Hoắc Khải cũng không cần õng ẹo, anh không quá coi trọng chút tiền lẻ này. Vả lại, kiếm tiền có bao giờ
xong được ngay đâu.
Trên thế giới này, có rất nhiều thứ quan trọng hơn
đồng tiền.
Sau khi tiến vào phòng ngủ, hai người rón rén chui vào chăn, chỉ sợ động tĩnh quá lớn sẽ làm Đường Đường thức giấc.
“Tắt đèn nhé” Hoắc Khải khẽ hỏi.
“Vâng!”
Cạch một tiếng, căn phòng chìm trong bóng tối. Hoắc Khải vừa mới nằm thẳng người trong ổ chăn đã cảm nhận được một cơ thể ấm áp khác chủ động
nhích lại gần mình.
Đè nửa người lên cơ thể anh, Ninh Thần ôm cổ Hoắc Khải, ngả đầu lên mặt anh, thì thầm nói: “Hôm
nay anh biểu hiện rất tốt, cảm ơn anh nhé!”
Hoắc Khải không dám ngọ ngoậy lung tung, chỉ sợ
Chương 58: Bị sỉ nhục căng thẳng vừa phải trả lời Ninh Thần: “Có gì đáng cảm ơn đâu, toàn là việc anh nên làm”.
Ninh Thần nói tiếp: “Bây giờ đột nhiên cảm thấy lấy anh là lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời em. Trước kia em đã ngó lơ cảm nhận của anh, tạo cho anh quá nhiều áp lực, thậm chí có thể nói rằng em không hiểu nhiều về anh. Cho nên, em muốn nói xin lỗi anh”.
Hoắc Khải duy trì trạng thái im lặng. Những điều Ninh Thần nói là sự thật, cô đâu chỉ không hiểu anh,
cô còn chẳng biết gì hết.
Nhưng anh không biết nên nói câu này thế nào, cũng không dám nói.
Dù sao thì sống lại là một chuyện cực kỳ khó hiểu
trong xã hội lấy khoa học làm nền tảng chủ yếu này.
Vả lại, một phần sự chú ý của Hoắc Khải dồn cả
vào khoảng cách giữa cơ thể của hai người. Cô càng lại gần, anh càng cảm thấy lúng túng.
Mùi hương thoang thoảng bên cánh mũi cùng sự mềm mại chỉ cơ thể phụ nữ mới có khiến trái tim anh
đang dao động.
Có lẽ cảm nhận được bất thường từ Hoắc Khải, cơ
thể Ninh Thần cũng dần dần nóng lên.
Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ có tiếng hít thở đều
Chương 58: Bị sỉ nhục đều của Đường Đường là rõ ràng nhất, còn hai người
họ đều vô thức thở chậm hơn.
Điều này khiến nhịp tim của đối phương càng
thêm rõ rệt.
Khóe miệng của Ninh Thần chạm nhẹ vào Hoắc Khải, có lẽ lần đầu tiên là vô ý, nhưng những lần sau là cố tình rồi.
Cô không nói gì, chỉ dùng hành động thực tế của
bản thân để biểu lộ mọi thứ.
Hoắc Khải không phải người chưa từng kinh qua những thứ này, tất nhiên anh biết Ninh Thần rung động rồi.
Hai người vốn đã là vợ chồng, bất kể làm gì cũng
rất bình thường thôi.
Hoắc Khải không thể nào không có phản ứng với những đụng chạm dần trở nên thân mật trong bóng
tôi.
Nhưng khi cảm nhận được bàn tay Ninh Thần dần dần mò xuống dưới, anh lập tức nắm lấy bàn tay cô
như một phản xạ có điều kiện.
Dường như nhớ tới điều gì, động tác của Ninh
Thần cũng dừng, cô hỏi: “Vẫn không được à?”
Tuy rằng bị phụ nữ nói mình “không được” trong
hoàn cảnh này là một loại sỉ nhục, nhưng suy xét từ
Chương 58: Bị sỉ nhục góc độ nào đó, Hoắc Khải chỉ có thể trả lời khô khốc: “Không ổn lắm…
Thực ra anh đã sắp nổ tung rồi. Tửu lượng của Lý Phong không ra sao chứ phương diện nào đó dường
như rất đáng nể đấy.
Ninh Thần không hề hoài nghỉ. Lý Phong lái xe điện rồi bị ngã để lại di chứng, đây là chuyện mà họ đã biết từ trước, nếu không lúc đó anh ta cũng không
tức phì phì chạy ra sofa mà ngủ.
Không chỉ vì hai người đang chiến tranh lạnh, mà
còn vì anh ta “không được” nữa rồi.
Nhưng trên thực tế, nguyên nhân chỉ bắt nguồn từ tâm lý.
Sau khi Hoắc Khải sống lại, một số yếu tố tâm lý nào đó hoàn toàn biến mất, tất nhiên cũng khôi phục rồi.
Thế nhưng Ninh Thần không biết, cô tưởng rằng Lý Phong vẫn vậy.
Lúc này cô thoáng thấy áy náy, đồng thời cũng
thấy xấu hổ vì sự chủ động của mình.
Sau khi dừng mọi động tác, cô lặng lẽ ôm lấy Hoắc Khải, cố gắng để giọng nói và giọng điệu của mình nghe như không quá để tâm đến chuyện này: “Không
sao đâu mà. Em nghe người ta nói, toàn là vấn đề tâm
Chương 58: Bị sỉ nhục lý thôi. Qua một vài ngày là khỏi. Nếu không được nữa, có thể tìm một bác sĩ tâm lý để điều chỉnh lại, rất nhanh sẽ khỏi ngay”.
Hoắc Khải nghiêng người đi một cách thiếu tự nhiên, để tránh cô phát hiện ra thực chất mình đã bình phục từ lâu rồi, đồng thời cũng lúng búng đáp:
“Vậy… sau này tìm bác sĩ khám xem sao rồi tính tiếp.”
Ninh Thần tưởng anh giận nên chủ động ôm anh từ phía sau một lần nữa, cơ thể dán sát vào nhau: “Em
xin lỗi, em không có ý gì khác…” “Anh biết!
Trong đêm tối, không ai nhìn ra được gân xanh đang gồ lên trên cổ Hoắc Khải. Một người đàn ông bình thường và một người phụ nữ cực kỳ quyến rũ, còn phải bị cô ấy sỉ nhục liên hồi bởi những câu “không ổn” trong “chuyện đó”, ai mà chịu nổi đây?
Nếu không vì khả năng kiểm chế đáng kinh ngạc của mình, Hoắc Khải đã cho cô ấy biết thế nào là được, thế nào là không được rồi.
Không ai nói thêm câu gì, một người cảm thấy áy náy, một người gắng sức kiểm chế, hai người trải qua
một đêm dài trong bầu không khí kỳ quặc như thế.
May mà mấy ngày sau đó Ninh Thần im lặng hơn
nhiều vào buổi tối, dường như cô ý thức được hành
Chương 58: Bị sỉ nhục
động của bản thân đã mang đến phiền hà cho chồng. Nhưng thỉnh thoảng khi giúp cô trông coi cửa hàng trên mạng, Hoắc Khải tìm kiếm thông tin mới phát hiện ra Ninh Thần tìm kiếm phương thức liên lạc của
các bác sĩ tâm lý trong vấn đề này.
Xem ra cô ấy vẫn rất để tâm đến chuyện này.
Hoắc Khải cười khổ, bây giờ vẫn còn dùng chuyện này làm lý do được, đợi về sau cô ấy tìm được bác sĩ thì phải làm sao?
Vốn là một chuyện rất tự nhiên giữa hai vợ chồng,
mà ở chỗ anh, lại biến thành một chướng ngại.
Sáng sớm mấy ngày sau đó, Hoắc Khải nhận được
điện thoại từ Cơ Hương Ngưng.
Giọng điệu của cô chủ nhà họ Cơ có vẻ rất chờ mong: “Tôi về rồi đây!”
“Mồi nhử đã được thả ra rồi, có thể thử thu câu rồi đấy”. Hoắc Khải trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Thần từ phòng bếp bước ra thấy anh đang mặc áo khoác, bèn hỏi: “Anh đi
đâu thế?”
“Cơ Hương Ngưng từ nước ngoài về rồi, bảo anh đi làm” Hoắc Khải đáp.
“Ồ, vậy anh đi nhé!” Ninh Thần không nghỉ ngờ gì
anh, cô luôn tin tưởng tuyệt đối với người bạn cùng
Chương 58: Bị sỉ nhục lớp mình. Huống hồ Hoắc Khải là một người đàn ông,
anh cứ ở nhà mãi cũng không được.
Tuy rằng anh mở cửa hàng online rất cừ khôi, nhưng Ninh Thần luôn cảm thấy, có một công việc
chính đáng sẽ đáng tin hơn nhiều.
Máy bay chở Cơ Hương Ngưng vừa tiếp đất, thông tin đã truyền tới tai Cơ Xương Minh rồi.
Anh con dòng chính nhà họ Cơ đang đắm chìm trong mật ngọt với thư ký của mình mấy ngày hôm nay nghe được nội dung báo cáo trong điện thoại mà đứng bật dậy khỏi sofa, mặt mũi xám xịt: “Chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn ạ, người đã tới công ty rồi, tổng giám đốc Cơ đang triệu tập trưởng phòng của các bộ phận để tiến hành thương lượng. Xem ra, chuyện này không phải là giả”.
“Sao cô ta dám làm như thế? Cô ta thực sự dám
làm như thế à!”
Một câu nghi vấn đi kèm một câu cảm thán đã cho
thấy sự chấn động trong lòng Cơ Xương Minh.
Cơ Hương Ngưng dám chơi trò “cá chết lưới rách”, đôi bên tận diệt, bán công ty con này cho công ty đầu
tư Thịnh Cao? Cô ta bị điên rồi đúng không!