Chương 98: Hạ nhục
Trước khi đến nhà Triệu Vĩnh An, Hoắc Khải đã đi chợ rau mua một túi nguyên liệu nấu ăn cầm trên tay,
sau đó mới thong thả đi tiếp.
Khi anh đến ngôi nhà cổ của Triệu Vĩnh An, anh
nhìn thấy xe của Hoắc Giai Minh đang đậu ở đó.
Sau khi nhìn lướt qua biển số xe, Hoắc Khải sững SỜ.
Giống như nhà họ Cơ, con cháu của nhà họ Hoắc
cũng được phân chia thứ bậc.
Xếp vào dòng chính, chính là có tư cách tranh
đoạt vị trí làm chủ gia tộc.
Xếp vào nhánh phụ, chỉ có thể cạnh tranh các vị trí
thực quyền khác.
Các thành viên gia tộc xếp vào hai hàng này, ngay cả xe cũng được trang bị biển số đặc biệt.
Dòng chính là biển số từ 10001 đến 10010, vì chỉ có mười người.
Số người xếp ở nhánh phụ thì nhiều hơn một chút, có 30 người, biển số xe từ 20001 đến 20030.
Những biển số xe này cũng là từ những thế hệ
trước truyền xuống, chỉ nhận vị trí không nhận người, một khi người ở vị trí đó rời đi, thì biển số xe cũng theo đó mà thay đổi.
Biển số xe của Hoắc Giai Minh là 20018. Từ những con số này mà đánh giá, cậu ta đang nằm ở một vị trí không quá cao cũng không quá thấp. Trên thực tế, người nằm trong nhánh phụ thì không phân cao thấp
với nhau.
Nếu như không thể thăng vị lên dòng chính, thì dù cho có sở hữu biển số xe là 20001 cũng chỉ uổng công.
Nhớ lại biển số xe của gia đình, Hoắc Khải nhanh
chóng nhớ ra rằng đây hẳn là xe của chú mình.
Chú của Hoắc Khải là người không thích kinh doanh, ông ấy thích thư pháp và hội họa. Ông ấy chưa bao giờ quan tâm đến việc tranh giành quyền lực của
gia đình.
Con trai của ông ấy là Hoắc Giai Minh có mối quan hệ rất tốt với Hoắc Khải.
Khi Hoắc Khải còn đi học, cả hai đã rất vui vẻ với nhau.
Tính cách của Hoắc Giai Minh được thừa hưởng từ bố mình, có phần hơi xuề xòa, theo cậu ta thì dù sao
bản thân cũng không thiếu tiền, vậy sao cứ phải tranh
giành làm gì? Ai đảm nhận vị trí cao nhất liệu có quan trọng lắm
không?
Ngay cả khi sau này Hoắc Khải đã trở thành ngôi sao của gia tộc, đứng đầu dòng chính và được công nhận là người kế vị tiếp theo, mối quan hệ giữa Hoắc
Giai Minh và anh vẫn không thay đổi nhiều.
Mỗi lần nhìn thấy Hoắc Khải, cậu ta vẫn rất vui vẻ gọi một tiếng anh ba, còn thường xuyên rủ rê đi uống
vài ly cùng nhau, cùng ăn xiên nướng.
Nghĩ đến khoảng thời gian trước đây, Hoắc Khải
liền cảm thấy rất xúc động.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, có lẽ anh sẽ cùng Hoắc Giai Minh đi uống rượu, cùng cậu ta đi ăn xiên nướng nhiều hơn, chứ không phải mỗi ngày đầu bận bịu công việc của gia tộc đến mức không thể tách rời.
Lúc này, Hoắc Giai Minh cũng bước xuống xe. Trợ lý Vương Hạn Dật mang một hộp rượu Phần Tửu từ trong cốp xe ra, đánh giá từ bao bì bên ngoài, đây là
loại rượu đã được ủ mấy năm rồi.
Nhìn thấy người anh em trước đây, Hoắc Khải bất
giác liền muốn giơ tay chào.
Nhưng tay chỉ giơ lên được phân nửa, anh chợt
nhớ ra bây giờ mình đã không còn là Hoắc Khải của trước đây nữa. Nếu như lúc này mà đến trước mặt cậu ta bảo bản thân là anh ba của cậu ta, sợ rằng sẽ bị
cậu ta phỉ nhổ vào mặt.
Cảm thấy có chút thất vọng, Hoắc Khải cầm túi đồ ăn của mình, khẽ thở dài rồi bước tới trước.
Hoắc Giai Minh gõ cửa ngôi nhà cổ, ông gác cửa chậm rãi mở cửa ra, vừa nhìn thấy cậu ta liền gật đầu nói: “Vào đi”.
Hoắc Giai Minh tiến lên một bước chuẩn bị đi vào, đột nhiên cảm giác được phía sau còn có người đi bên cạnh Vương Hạn Dật, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông chỉ lớn hơn mình vài tuổi cũng đang đi theo
vào bên trong.
Lúc này cậu ta đã bước vào nhà cổ, Hoắc Khải thì chỉ vừa bước lên bậc thầm, anh liền nói với ông gác cửa: “Xin chào, tôi là Lý Phong. Hôm qua tôi có hẹn với ông Triệu cùng uống trà”.
“Ổ, giáo sư đợi cậu lâu rồi, vào đi” ông gác cửa vẫn rất lễ độ như cũ, chỉ có điều ông ta đối với Hoắc Khải còn nói nhiều hơn đối với Hoắc Giai Minh.
Nhìn thấy Hoắc Khải bước vào, Hoắc Giai Minh rất tò mò. Dù là vì phép lịch sự hay để thỏa mãn sự tò mò
của bản thân, cậu ta đều chủ động nói: “Xin chào, tôi
là Hoắc Giai Minh”.
“Tôi là Lý Phong”. Hoắc Khải vươn tay ra bắt tay của cậu ta.
Có lẽ bởi vì nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Khải quá thản nhiên, Vương Hạn Dật đang cầm hộp rượu đã lên
tiếng nhắc nhở: “Cậu Hoắc của nhà họ Hoắc”.
Ý của ông ta rất đơn giản, đây là người nhà họ Hoắc chứ không phải người bình thường, không phải chỉ cần nói ra một cái tên là xong, dù sao cũng phải tỏ
ra kinh ngạc một chút.
Tuy nhiên, Hoắc Khải chỉ liếc nhìn ông ta một cái rồi lạnh nhạt nói: “Vì mang họ Hoắc nên đương nhiên là người nhà họ Hoắc. Tôi không hiểu tại sao ông phải
nhắc lại như thế”.
Vương Hạn Dật bị nghẹn đến không nói nên lời, trong lòng đúng là có chút khó chịu, nhưng bởi vì không rõ lai lịch của Hoắc Khải, nên cũng không tiếp
tục lên tiếng.
Bởi vì đây là nhà của Triệu Vĩnh An chứ không phải
nhà của họ Hoắc.
Về phần Hoắc Giai Minh, cậu ta cũng không quá để tâm, cười nói: “Anh nói rất đúng, ông ta nói nhiều quá. Đúng rồi, anh từ đâu đến vậy? Quan hệ của anh
với ông Triệu là…”
“Tôi là một người dân địa phương, tình cờ gặp được ông Triệu, được ông ấy mời đến uống trà” Hoắc Khải giải thích ngắn gọn vài câu, sau đó mới hỏi: “Còn cậu đến đây làm gì?”
Hoắc Giai Minh cảm thấy sửng sốt một chút khi bị hỏi như vậy. Vấn đề này làm sao có thể hỏi thẳng thừng, hơn nữa trong giọng điệu của người hỏi lại còn
ẩn chứa thái độ chất vấn.
Mặc dù cậu ta chỉ là nhánh phụ, nhưng trong nhà họ Hoắc, những người có thể so sánh ngang hàng hoặc xếp ở phía trước cậu ta cũng chỉ có mười mấy người.
Nghe thì nhiều, nhưng thật ra cũng chẳng là bao
so với một đại gia tộc hơn mười ngàn người.
Hoắc Khải trông không hề giống một nhân vật có xuất thân cao quý. Trước hết, anh chỉ đi bộ tới đây. Kế đến, quần áo mà anh mặc trông cũng không giống quần áo của người giàu có. Ngoài ra, một tay anh cầm theo rau còn tay kia thì cầm theo sách, nhìn thế nào cũng chỉ là một người bình thường.
Nhưng mà, một người bình thường làm sao có đủ tư cách đến nhà của Triệu Vĩnh An để uống trà, và làm sao dám nói chuyện với cậu ta bằng giọng điệu như vậy?
Nhưng Hoắc Giai Minh không hề giống như những cậu chủ nhà giàu khác, những người vẫn luôn cho rằng bản thân là người cao siêu và những người bình
thường không xứng để giao du với bọn họ.
Vì Hoắc Khải đã hỏi, cho nên cậu ta cũng trả lời: “Do không thể tham gia sinh nhật của ông Triệu lần trước nên bố tôi đã chuẩn bị quà, là cây hoa Tố Quan Hà Đỉnh quý hiếm, bảo tôi mang đến đây như một lời
tạ lỗi”.
Hoắc Khải ồ một tiếng, chú của anh từ trước đến giờ vẫn yêu thích văn chương, nên đương nhiên sẽ coi trọng người như Triệu Vĩnh An, để con trai sang tặng quà cũng là điều dễ hiểu.
Vương Hạn Dật đứng bên cạnh thấy Hoắc Khải vẫn thản nhiên như vậy, trong lòng tự nhiên cảm thấy
rất bực mình.
Trong căn nhà này, ngoại trừ Triệu Vĩnh An thì ông
ta đều không coi những người khác ra gì.
Bất kể là Đường Thế Minh hay ông gác cửa, chẳng qua chỉ là những người hầu dưới tay Triệu Vĩnh An, không thể so sánh được với người như cậu chủ Hoắc Giai Minh.
Người trước mặt này, chẳng qua là cùng ông Triệu
vô tình gặp mặt, hiển nhiên cũng không phải là một
nhân vật lớn gì, sao lại luôn thể hiện bản thân là một người rất ghê gớm vậy?
Vương Hạn Dật đã quen với việc được người khác tâng bốc và khen ngợi, đương nhiên không thể chịu được thái độ lãnh đạm của Hoắc Khải.
Ông ta bĩu môi nói: “Tố Quan Hà Đỉnh là một giống hoa hồng quý hiếm. Không biết vị này đã thấy qua chưa?”
Hoắc Khải liếc ông ta một cái, sau đó nói với Hoắc Giai Minh: “Nếu cấp dưới của tôi thậm chí còn không thể phân biệt được đâu là hoa lan còn đâu là hoa hồng thì tôi đã sớm cho người đó nghỉ việc rồi”.
Vương Hạn Dật sững sờ, sau đó đỏ bừng mặt.
Nhìn cách ăn mặc của Hoắc Khải, ông ta cho rằng đây không phải là một người có xuất thân cao, như vậy đối với loài hoa lan trân quý có trị giá hơn mười triệu như thế này, anh ta nhất định chưa từng thấy
qua mới đúng.
Vì vậy, ông ta mới cố tình nói đó là hoa hồng, cố
gắng dẫn dụ Hoắc Khải để khiến cho anh mất mặt.
Ông ta không ngờ rằng Hoắc Khải không chỉ biết Tố Quan Hà Đỉnh là hoa lan, mà còn dám trực tiếp phàn nàn với Hoắc Giai Minh.
“Sao tôi lại không biết đó là hoa lan, tôi chỉ là…”,
Vương Hạn Dật bất giác muốn phản bác, nhưng nửa chừng lại không nói ra tiếp được, bởi vì do ông ta có ý đồ xấu trước, cho nên ông ta cũng không thể nói ra sự thật.
Hoắc Khải nhẹ giọng nói: “Chỉ là cái gì? Chỉ là ông cho rằng tôi không biết Tố Quan Hà Đỉnh là hoa lan, muốn làm cho tôi xấu hổ phải không? Tôi không hề trêu chọc ông, lại không đắc tội gì với ông, vậy mà lần đầu gặp mặt ông liền cố ý muốn hạ nhục tôi, nếu như người nhà họ Hoắc đều có tính cách như vậy, đúng là
khiến cho người khác phải chê cười”.
“Anh đang nói bậy bạ gì vậy, có biết anh đang nói
cái gì không!”, Vương Hạn Dật tức giận nói.
“Câm miệng!“ Hoắc Giai Minh mắng, chuyện này rõ ràng do Vương Hạn Dật không đúng, bất kể người đàn ông đối diện này có lai lịch ra sao thì cũng không
nên nhằm vào anh ta.
Vương Hạn Dật sau khi bị mắng thì không nói tiếng
nào, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm vào Hoắc Khải.
Hoắc Khải không chút bận tâm, khi anh vẫn còn ở trong nhà họ Hoắc, người như Vương Hạn Dật nhìn thấy anh chỉ có thể cúi người gật đầu, ngay cả đầu
cũng không dám ngẩng lên.
Bây giờ ở bên ngoài, lại dám mở miệng cắn người.
Điều này khiến cho Hoắc Khải rất khó chịu, anh không tức giận vì Vương Hạn Dật thân là người của nhà họ Hoắc nhưng lại kém cỏi như vậy, mà chính là giận Hoắc Giai Minh làm sao có thể tìm người này đến làm trợ lý. Người đàn ông trẻ tuổi đã làm việc với cậu ta trước đây đâu?
Mặc dù do đọc sách quá nhiều nên có chút ngây ngô, nhưng làm việc cũng rất đáng tin cậy.
Người như Vương Hạn Dật luôn tỏ ra kiêu ngạo, sớm muộn gì cũng sẽ mang đến rắc rối cho Hoắc Giai Minh.
“Thật sự xin lỗi, tính tình của ông ta là như thế, mong anh đừng bận tâm”, Hoắc Giai Minh chủ động nói.