Mục lục
Chế Tạo Hào Môn - Hoắc Khải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 344


















Chương 344: Đón người



Hoắc Khải không hề sợ sự uy hiếp của bà ta một chút nào, nhưng anh không sợ không có nghĩa là người khác cũng vậy.



Giống như Ninh Thần giờ đang có vẻ vô cùng sợ hãi, nhưng sau đó đột nhiên lại mở miệng nói: “Tôi không biết bà là ai, nhưng bà chắc chắn là một nhân vật rất quan trọng trong nhà họ Lý. So với bà, thì chúng tôi quả không đáng đề cập đến. Giống như khi nãy bà nói vậy, nếu nhà họ Lý dùng toàn lực đối phó chúng tôi, cho dù chúng tôi có hợp sức lại cũng không phải đối thủ của mọi người. Nhưng tôi muốn nói với bà rằng, tính chồng tôi không thích bị người khác uy hiếp. Nếu bà tự biến mình thành kẻ địch với anh ấy, thì chỉ tự chuốc hại vào thân thôi. Nếu bà mong muốn anh ấy làm gì cho cái nhà này thì đừng uy hiếp, cứ nói ra là được. Tôi nghĩ anh ấy nhất định sẽ không từ chối một người đã lớn tuổi như bà đâu”.



Bà cụ nhìn Ninh Thần, trong lòng có hơi kinh ngạc. Bà ta vẫn luôn cho rằng người phụ nữ này chẳng đáng để ý tới.



Cho dù có gặp mặt, thì sự sợ hãi lúc nãy của Ninh Thần cũng đã làm bà ta càng tin vào phán đoán của mình.



Nhưng bây giờ Ninh Thần lại chủ động nói ra những lời có phép có tắc như vậy, làm người ta muốn vạch lá tìm sâu cũng không được.



Đến cả Hoắc Khải cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên với biểu hiện của Ninh Thần. Anh vốn tưởng cô sẽ tiếp tục nhẫn nhịn, dù gì thì người có thể sống cùng với Lý Phong hồi trước lâu như vậy, chắc hẳn phải là người không thích gây chuyện.



Sự kinh ngạc của bà cụ không kéo dài quá lâu, bà ta liếc nhìn Ninh Thần rồi nói: “Cô nói có đúng hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Cái tôi cần bây giờ là cậu ta chứng minh được năng lực của mình. Nếu chứng minh được thì ở trong nhà này sẽ rất tự do thoải mái, không chứng minh được thì tôi sẽ cho cậu ta thấy cái giá phải trả khi khinh thường bề trên là như thế nào!”



Ninh Thần dường như định nói thêm gì đó, nhưng Hoắc Khải đã giơ tay ngăn cô lại, anh nhìn thẳng vào bà cụ mà nói: “Tôi đã định không thèm để ý đến bà đâu, bởi nếu tôi muốn đi thì nhà họ Lý cũng không ngăn nổi. Bà muốn đối phó với người xung quanh tôi như thế nào thì tôi cũng sẽ làm y như vậy với nhà họ Lý, hơn nữa cái giá mà nhà họ Lý phải trả chắc chắn sẽ lớn hơn cái giá mà tôi bỏ ra rất nhiều. Tin hay không thì tùy bà, nhưng vợ tôi đã nói rồi, cô ấy không mong tôi từ chối một người già lớn tuổi, cho nên bà có thể nói xem tôi cần chứng minh như thế nào, nhưng trước đó thì bà phải tuân thủ lời hứa. Đợi tôi chứng minh xong rồi thì đừng có làm mấy cái trò quy tắc vô duyên vô cớ làm người ta khó chịu nữa”.



Không ít người trong nhà họ Lý nghe thấy vậy thì đều phì cười ra tiếng.



Nói nghe thì hay đấy, cứ như là mình giỏi lắm, ai chẳng biết cậu sợ rồi?



Sợ thì cứ bảo sợ, việc gì phải lấy vợ mình ra chống chế, chẳng biết xấu hổ gì cả.



Có lẽ bà cụ cũng nghĩ như vậy, nên bà ta bĩu môi nói: “Được thôi, cho dù lý do của cậu là gì, nếu đã đồng ý với cậu thì đương nhiên tôi sẽ không nuốt lời. Còn về yêu cầu, vừa nãy tôi đã nói rồi, ngày mai chủ tịch của nhà máy Giang Nam sẽ đến đây, cậu chốt được ông ta thì cái nhà họ Lý này cậu tùy ý ra vào, sẽ không ai quan tâm cậu làm cái gì”.



“Được”, Hoắc Khải gật đầu, kéo tay Ninh Thần đi.



Trước khi rời đi, Ninh Thần còn cố tình chào bà cụ, nhưng lại không nhận được phản hồi.



Với cô, bà ta vẫn ôm ý nghĩ có thể sớm vứt bỏ được nhanh lúc nào hay lúc ấy.



Cho dù Ninh Thần có tốt đến thế nào thì có bì được với những thiên kim nhà giàu có tài sản hàng tỷ kia không?



Một người con cháu chi phụ thầm bức xúc: “Bà ơi, sao lại có thể để hắn ta đi như thế được, tên nhóc này vô lễ quá đi mất, đáng lẽ nên cho mấy bạt tai rồi hẵng nói tiếp”.



“Đúng thế đấy, chứng minh với không chứng minh cái gì không biết, trông hắn ta như vậy thì có gì mà để chứng minh!”, một người khác cũng hùa theo.



“Lải nhải cái gì! Cái nhà này các cô cậu làm chủ hay tôi làm chủ?”, bà cụ lườm mấy người đó một cái rồi trầm giọng nói: “Có sức ở đây nhàn rỗi thì sao không nghĩ cách để chấn hưng nhà họ Lý đi? Cả ngày cứ đấu đá nhau qua lại vui lắm à! Thứ vô dụng!”



Bà cụ cất tiếng quở mắng, không ai dám nói gì, đều cúi gằm mặt xuống.



Kể cả hai người con cháu chi phụ vừa lên tiếng ban nãy, bây giờ cũng k dám ho he gì, tuy rằng trong lòng cảm thấy ấm ức nhưng lại không thể mở lời.



Nếu còn dám nói nữa thì không khéo người đầu tiên ăn vả chính là bọn họ.



Bà cụ mắng xong xả tức, bèn chống gậy rời đi.



Lý Thắng Bân vội vàng tiến lên, cùng với Tào Hạc Minh mỗi người một bên đỡ bà ta. Trên đường đi, Lý Thắng Bân thắc mắc hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự cảm thấy cậu ta có gì đáng để chứng minh hay sao?”



“Sao nào, con cũng cảm thấy cậu ta không được à?”, bà cụ liếc mắt hỏi.



Lý Thắng Bân có hơi do dự: “Cũng không phải là thấy không được. Lúc trước con đi tìm thì cậu ta làm việc cho một công ty gia đình thuộc nhà họ Cơ ở bên đó, nghe nói còn là trợ lý tổng giám đốc. Nghe thì cũng có vẻ có chút năng lực. Nhưng lần này chủ tịch nhà máy Giang Nam đến đây là chuyện vô cùng quan trọng, nếu cầm chắc được đơn này thì ít nhất chúng ta cũng có thể tăng được ba đến năm trăm triệu lợi nhuận, lại còn theo mỗi năm. Nếu mà không thành thì hạng mục này sẽ bị người khác giành đi mất”.



Bây giờ các hạng mục mà nhà họ Lý có thể kinh doanh rất nhiều, nhưng tiền lại kiếm được rất ít, hầu như các công ty đều đang thua lỗ.



Giống như nhà máy Giang Nam đây, thuộc khối khách hàng mới mà nhà họ Lý vừa khai thác được, bọn họ cũng không muốn ngồi há miệng chờ sung. Nhưng nhà họ Lý so với các đối thủ cạnh tranh khác hoàn toàn không có bất cứ ưu thế nào.



Cho dù là về kỹ thuật, dây chuyền sản xuất, danh tiếng đều chỉ xếp hạng hai, giá cả lại có thể xếp ngang hàng với hạng nhất.



Sức cạnh tranh của sản phẩm như vậy làm sao có thể tranh giành với người ta được?



Vốn chuyện này do Lý Thắng Bân phụ trách, bây giờ bà cụ lại giao chuyện này cho Hoắc Khải, ông ta không có gan đi tranh, cũng chẳng muốn giành.



Giành lại rồi, nếu bàn thành công, lợi nhuận cũng không thuộc riêng ông ta.



Nếu thất bại, thì ông ta chính là tội đồ, việc gì phải làm việc vừa mất sức vừa chẳng được lợi lộc gì như vậy.



Từ tận đáy lòng, Lý Thắng Bân thực ra lại có chút cảm kích vì sự xuất hiện của Hoắc Khải, nếu không chuyện của nhà máy Giang Nam này quả thực sẽ làm ông ta khá đau đầu.



Chỉ có điều từ người phụ trách biến thành người đứng xem, trong lòng ông ta vẫn có chút không thoải mái, cộng thêm việc muốn giữ mặt mũi nên cho dù thế nào ông ta cũng phải hỏi một câu mới được. Nếu không, để người khác biết được ông ta không phản đối gì mà tiếp nhận chuyện này thì không biết sẽ bị người ta chê cười sau lưng như thế nào.



Tiền có thể mất, nhưng mặt mũi thì không!



Bà cụ dừng bước chân lại, nhìn ông ta mà nói: “Lúc cậu ta đạp cửa mà đến đã nói với tôi không ít chuyện. Nào là nhà họ Lý chúng ta quá lạc hậu, đối với mấy ngành nghề kiếm được tiền đều không thạo một món nào. Mấy cái gì mà mạng lưới Taobao, rồi trong thời gian ba năm có thể tăng doanh số từ mười mấy tỷ lên đến hai trăm tỷ mà cậu ta nói, anh có hiểu gì không?”



Lý Thắng Bân nghe đến ngây ra. Ông ta quả thật không biết lịch sử như vậy của mạng lưới Taobao. Ông ta chỉ biết rằng có thể tại mạng lưới thương mại điện tử này mua được rất nhiều đồ.



Còn về có thể mua được gì, bao nhiêu tiền, lợi nhuận của trang mạng là bao nhiêu, thì ông ta làm sao mà biết được.



Bà cụ nhìn vẻ mặt của Lý Thắng Bân là đã biết được kết quả. Bà ta hừ một tiếng rồi nói: “Một công ty có doanh số năm lên đến hàng trăm tỷ mà anh lại không biết một chút gì, chẳng trách cái tên con hoang ấy lại dám ăn nói hỗn hào với nhà họ Lý chúng ta. Bảo anh làm chủ cái nhà này, chẳng biết anh làm chủ được cái gì! Cả ngày ở công ty chỉ biết ăn trắng mặc trơn thôi à!”



Với tư cách là người con trai duy nhất còn có thể động đậy được của chi chính, ở công ty Lý Thắng Bân là phó chủ tịch, quyền cao chức trọng.



Mấy lời này của bà cụ làm ông ta nghe mà chảy mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích: “Mẹ, không phải là con không biết, chỉ là do nhà họ Lý chúng ta cũng đâu có làm về mảng này, cho nên mới không đi tìm hiểu chuyên sâu. Thế này đi, đợi con đi nghiên cứu xem, rồi sau đó viết một bản báo cáo chi tiết...”



“Tôi già rồi mắt mờ, xem báo cáo cái gì, tôi chỉ nhìn kết quả thôi!”, bà cụ dậm mạnh cây gậy xuống đất, nói: “Nếu anh cảm thấy không phục, tôi có thể giao lại vụ nhà máy Giang Nam cho anh, nhưng nếu làm không tốt, thì anh cút về nhà nằm nghỉ đi cho tôi!”



Trán Lý Thắng Bân chảy mồ hôi đầm đìa, vội vàng nói: “Con đâu có không phục gì đâu, mẹ muốn xem cậu ta có năng lực gì thật ra con cũng tò mò lắm. Hơn nữa nói chuyện này trước mặt nhiều người như vậy, nhỡ có ảnh hưởng xấu thì không tốt. Thế mới nói miệng vàng lời ngọc là...”



“Lải nhải nhiều thế không biết, cuốn xéo!”, bà cụ không hài lòng nói.



Mấy thằng con trai bà ta sinh ra, đứa thì chết, đứa thì bệnh, đứa duy nhất còn chạy nhảy đi lại được là Lý Thắng Bân kia thì lại thuộc kiểu tính cách mềm yếu.



Bảo nó trông nhà còn được, chứ muốn phát triển mở rộng là điều không thể nào.



Có lúc bà ta còn nghĩ, có phải mình ở bệnh viện ôm nhầm con trai rồi không, sao đứa nào so ra cũng thấy dốt.



Lúc này, Hoắc Khải và Ninh Thần đã về đến phòng.



Hoắc Khải để hộp thức ăn được gói về lên bàn rồi mở từng cái ra, nói: “Cơm canh ở đây mùi vị cũng được, đói lắm rồi đúng không, ăn mấy miếng đi đã, anh đi rót cho em cốc nước”.



Ninh Thần nghe lời ngồi xuống, nhưng lại không động đũa ăn cơm. Đợi lúc Hoắc Khải quay lại, cô mới nhìn người đàn ông này, nói: “Có phải em lại gây chuyện cho anh không?”



“Em? Làm gì có”, Hoắc Khải không hiểu, nhìn cô hỏi: “Sao em lại nói vậy”.



“Là do em khuyên anh quay về nhà họ Lý, cũng là vì em mà người ở đó mới chống đối anh như vậy. Có lẽ bà cụ cũng cảm thấy em không xứng với anh”, Ninh Thần càng nói, đầu càng cúi gằm xuống.



Cô càng nói càng chột dạ, càng hoang mang, cảm thấy mình giống như vịt con xấu xí, nào có xứng được với thiên nga trắng như Hoắc Khải.



Hoắc Khải thấy vẻ mặt cô như vậy thì phì cười, ngồi xuống ôm chặt cô, nói: “Em nghĩ nhiều rồi. Có về hay không thì cũng là suy nghĩ của riêng anh. Bọn họ chống đối anh, cũng là chống đối thân phận của anh. Còn về bà cụ nói chuyện ly hôn gì đó, nghe có ra thể thống gì không? Hơn nữa, em thấy anh sẽ nghe bà ta chắc?”



“Nhưng mà bọn họ nói, nếu anh ly hôn với em thì có thể kế thừa tài sản chục tỷ nhà họ Lý, còn có thể cưới một thiên kim nhà giàu môn đăng hộ đối. Thứ mà bọn họ có thể giúp anh, phải nhiều hơn em gấp vô số lần...”



“Thế thì đã làm sao?”, Hoắc Khải cầm đũa lên, gắp một miếng thịt cá không xương đưa đến bên miệng Ninh Thần, nói: “Thứ anh thích không phải là tiền, mà là bầu không khí có thể khiến anh cảm thấy an tâm. Nhà chúng ta rất hạnh phúc, đây là thứ mà đồng tiền không thể mua được. Bọn họ muốn em ly hôn là vì ngưỡng mộ và ghen tị, cứ kệ họ đi! Nào, ăn miếng cá”.



Cơm đã đưa đến miệng, Ninh Thần chỉ đành há miệng ra ăn.



Mà nói chứ, người nhà họ Lý chẳng ra làm sao, nhưng đầu bếp lại ra dáng, cơm canh nấu ăn khá ngon. Kể cả khẩu vị cô bé Đường Đường bị Hoắc Khải chiều thành như vậy có lẽ đến rồi cũng sẽ rất thích.



Đây có lẽ là ưu điểm duy nhất mà Hoắc Khải phát hiện được ở nhà họ Lý rồi.



“Thế nào? Có ngon không?”, Hoắc Khải hỏi.



Ninh Thần gật gù, không biết là thật lòng hay là gật cho qua, sau đó cô lại nói: “Nhưng mà em thấy lo lắm, tại em đã làm lỡ dở tương lai của anh, để anh...”



Lúc này, Hoắc Khải đột nhiên bỏ đũa xuống, ôm lấy Ninh Thần rồi hôn một nụ hôn thật sâu.



Miếng cá trong miệng Ninh Thần còn chưa kịp nuốt xuống đã bị mùi hương nồng nàn của đàn ông ôm trọn lấy.



Cô mắt tròn mắt dẹt, không ngờ chồng mình lại thẳng thắn thô bạo như vậy. Kết hôn bao nhiêu năm rồi, trừ mấy năm đầu lúc mới kết hôn hai người còn coi như thân mật ra, thì mấy năm sau gần như đều là tương kính như tân.



Cho dù Hoắc Khải có sống lại trên thân thể Lý Phong, thay đổi những ấn tượng cũ, làm tình cảm vợ chồng ngày càng ấm lên, nhưng cũng chưa từng có hành động thân mật như vậy.



Bây giờ Hoắc Khải đột nhiên hôn cô, nụ hôn của anh rất dịu dàng, rất thâm tình, lại mang một chút bá đạo. Hai cánh tay anh dùng lực, dường như muốn biến người phụ nữ trong lòng hòa tan cả vào cơ thể mình.



Ninh Thần đã rất nhiều năm không có sự tiếp xúc như vậy, nên rất nhanh đã thất thần.



Cô nhắm đôi mắt lại, chìm đắm trong nụ hôn nồng cháy.



Còn hành động bất ngờ của Hoắc Khải, cũng đến từ sự bộc phát trong nội tâm.



Anh đã muốn làm như vậy từ rất lâu rồi.



Chỉ là trước kia anh cảm thấy mình đang mang thân phận của Lý Phong, cho dù có làm gì với cô cũng đều là vượt quá giới hạn.



Cùng với sự phát triển của cuộc sống, nút thắt trong lòng cũng dần biến mất, đến nay, anh cuối cùng cũng đã không thể kìm được sự bộc phát trong lòng đối với sự dịu dàng của Ninh Thần.



Nụ hôn này, đại diện cho việc Hoắc Khải đã chính thức tiếp nhận người con gái này, cũng đại diện cho việc anh hoàn toàn nói lời tạm biệt với quá khứ của Lý Phong.



Từ này về sau, anh chính là Lý Phong thực sự, cũng chính là Hoắc Khải, hai bên không phân biệt.



Rất lâu sau đó, đôi môi hai người mới rời khỏi nhau.



Ninh Thần hé mở đôi mắt, sóng mắt long lanh làn thu thủy, khuôn mặt ửng hồng, có e thẹn, có hân hoan, trông mà kiều diễm động lòng người.



Đôi môi cô có hơi đỏ lên, động tác vô thức sờ bờ môi của cô làm Hoắc Khải càng muốn bộc phát nhiều hơn nữa.



Nếu không phải nghĩ đến
chuyện đây là nhà họ Lý, chẳng ma nào biết có lắp đặt máy quay biến thái nào không, có lẽ anh đã ôm thẳng cô vào phòng rồi.



Tuy rằng không thể làm hết mọi chuyện, nhưng nên hôn thì vẫn cứ phải hôn xong cái đã.



Lại một nụ hôn sâu nữa, làm Ninh Thần hoàn toàn quên hết những điều không vui và nỗi ấm ức.



Không biết qua bao lâu sau, đến lúc mà Hoắc Khải cũng cảm thấy khó thở rồi anh mới chịu buông cô ra.



Hoắc Khải nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Ninh Thần, bá đạo nói: “Em là người phụ nữ của anh, trước kia là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng là vậy. Không ai có thể chia tách chúng ra, nhà họ Lý cũng không, ông trời càng không! Nếu ai dám chia tách chúng ta, anh sẽ xử họ hết!”



Lời tuyên bố bá đạo khiến Ninh Thần không biết nên làm thế nào mới phải.



Cô cảm thấy mình nên khóc, để thể hiện sự cảm động trong lòng. Nhưng cô chẳng rặn ra được giọt lệ nào, chỉ có thể cảm thấy từng đợt vui sướng đang âm thầm gợn sóng.



“Anh thật sự không chê em sao?”, Ninh Thần hỏi.



“Người anh nên cảm kích nhất đời này chính là em và Đường Đường”, Hoắc Khải đáp.



Ninh Thần ngước nhìn anh, một lúc sau, cô đột nhiên rướn lên, tặng anh nụ hôn thứ ba.



Lần này là do cô chủ động, cũng là xuất phát từ tận đáy lòng.



Có người nói, hôn, là phương thức mà con người ta thể hiện tình cảm một cách trực tiếp nhất, cũng là hành vi hiệu quả nhất.



Ninh Thần chưa từng xem qua những thứ đó về mặt này, nhưng cô biết nên làm gì vào lúc nào.



Cũng giống như bây giờ, nếu đã cảm thấy trên thế gian này không có người chồng nào tốt hơn người đàn ông trước mặt đây, vậy thì nên dâng hiến cho anh tất cả của mình.



Tình cảm của hai người ngày càng ấm lên trong hoàn cảnh này. Có lẽ bà cụ không ngờ rằng, một loạt những truy ép của mình chẳng những không hề làm đôi vợ chồng này nảy sinh khoảng cách, mà còn làm tình cảm của họ càng thêm thân mật.



Nếu bà ta mà biết, có lẽ sẽ vô cùng hối hận vì hành động của mình.



Buổi tối hôm đó, cả Hoắc Khải và Ninh Thần đều ngủ rất ngon.



Tuy rằng không hề làm gì, nhưng chỉ ôm người kia thôi cũng đã cảm thấy dường như có được cả thế giới.



Cảm giác như vậy không phải ai cũng có được.



Sáng ngày hôm sau, hai người mở mắt gần như đồng thời, lúc nhìn thấy khuôn mặt của người kia, bọn họ không kìm được mà nhìn nhau cười.



Đây là sự ăn ý giữa vợ chồng, làm họ cảm thấy nền tảng của hạnh phúc.



Sau khi rời giường, lúc Hoắc Khải và Ninh Thần còn đang vệ sinh cá nhân thì đã có người gõ cửa.



Sau khi lau sạch mặt, Hoắc Khải đi ra mở cửa thì thấy Lý Thắng Bân và Tào Hạc Minh đang đứng đó.



Sau lưng hai người họ, còn có một người mặc đồng phục đang đẩy chiếc xe đẩy nhỏ, trông như là phục vụ khách sạn.



“Dậy rồi à”, Lý Thắng Bân giơ tay chào hỏi, nói: “Bà cụ đã dặn rồi, đưa bữa sáng cho hai người. Hôm nay khoảng 10 giờ chủ tịch nhà máy Giang Nam sẽ xuống máy bay, cậu mau ăn rồi thu dọn đi, đến sân bay đón người cùng tôi.



“Bây giờ mới có sáu rưỡi, ông vội quá đấy”, Hoắc Khải rất không vừa lòng việc hai người mới sáng sớm ra đã đến quấy rầy cuộc sống vợ chồng của mình.



Cho dù hai người họ dậy rồi thì đã sao, lẽ nào không thể âu yếm nhau trong phòng thêm một chút? Cho dù có là ngắm nhìn hoa cỏ bên ngoài cửa sổ cũng dễ chịu hơn là nhìn mặt mấy người này.



Lý Thắng Bân hoàn toàn không để ý thái độ của Hoắc Khải. Từ ngày đầu tiên tìm thấy Hoắc Khải, ông ta đã biết tính khí của cậu cháu này không hề tốt, đến cả cửa phòng của bà cụ mà cậu ta còn dám đạp thì còn hy vọng cậu ta khách sáo gì với mình nữa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK