Khoảng bốn tiếng sau mới có kết quả xét nghiệm.
Hoắc Khải và Đường Trọng Vi đều rất khỏe, không phát hiện điều gì bất thường trong máu, bình thường về mọi mặt.
Còn Hoắc Giai Minh, bác sĩ không kiểm tra được virus gì trên người cậu ta, nhưng đây cũng không phải chuyện tốt.
Vì bệnh viện đã xác nhận mảng da lớn trước ngực Hoắc Giai Minh đã gần như bị thối rữa.
Cho dù cậu ta có còn sống thì vết thương như vậy cũng đã khiến cậu ta gần như thập tử nhất sinh rồi.
Với kỹ thuật y học hiện giờ thì chỉ có thể cố gắng duy trì tính mạng cho cậu ta, sau đó từ từ hồi phục mà thôi. Còn tỉ lệ thành công như thế nào thì rất khó nói.
Mà trong kết quả xét nghiệm của bệnh viện thì có một mục khiến lòng Hoắc Khải như rơi xuống đáy vực.
Sóng não của Hoắc Giai Minh rất yếu ớt. Từ phản ứng như vậy, có thể thấy, cho dù cứu sống được thì cũng khó mà tỉnh lại.
Sóng não không đủ mạnh thì sẽ ngủ sâu và hôn mê mãi. Nghiêm trọng hơn thì sẽ thành người thực vật.
Tình huống cụ thể ra sao thì còn phải chờ tiến hành xét nghiệm bước tiếp theo mới được. Tóm lại là tình hình này rất bất ổn.
Nghe thấy kết luận của bác sĩ, Đường Trọng Vi sợ đến khóc òa lên
Hôm qua còn cùng nhau đi ăn, đi hát cơ mà, tại sao chỉ qua một buổi tối mà đã thế này rồi?
“Chúng tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Cậu ấy không trúng độc, cũng không bị kích thích gì cả. Theo lý thì da thịt không thể bị thối rữa đến mức này được. Hơn nữa, lại còn thối rữa từ bên trong cơ thể, giống như có đồ vật gì đó được găm vào trong và phá hoại các tế bào bình thường của cậu ấy vậy. Chúng tôi chưa từng gặp phải tình huống này, cũng chưa từng nghe thấy trên đời có bệnh án nào tương tự thế này cả”, bác sĩ thở dài nói: “Cho nên chúng tôi sẽ dốc hết sức, còn lại thì phải nghe theo ý trời, mong anh chị hiểu cho”.
Hoắc Khải hiểu được ý của bác sĩ, nhưng anh không thể chấp nhận kết quả này được.
Một người đang yên đang lành, sao có thể trở thành hấp hối chỉ sau một đêm chứ!
Nhưng Hoắc Khải hiểu ý bác sĩ nói.
Bình thường thì chỉ có bị thương hoặc tử vong thì da thịt mới thối rữa.
Vì bị thương hoặc tử vong sẽ khiến cho cơ thể sinh ra một loại vi khuẩn mà bình thường chỉ tồn tại ở ruột già. Cho nên, cơ thể sẽ thối rữa từ bụng trước. Còn nếu bị thương thì phần lớn là do bị nhiễm trùng.
Nhưng dù là nhiễm trùng hay tử vong thì ít nhất cũng phải sau 24 giờ.
Huống hồ Hoắc Giai Minh còn không có dấu vết bị thương, tại sao lại thối rữa được chứ?
Khả năng duy nhất chính là có người đã tiêm vi khuẩn vào người cậu ta.
Nhưng bác sĩ lại không thể tìm ra dấu vết nào ở phần ngực của cậu ta cả. Hơn nữa, cho dù có bị tiêm vi khuẩn thì sóng não của Hoắc Giai Minh cũng không nên yếu ớt như vậy mới phải.
Tất cả mọi thứ đều đi ngược lại với lý luận y học bình thường, khiến người ta không tài nào hiểu được.
“Đừng lo, vẫn còn sống thì nhất định sẽ có cách cứu được!”, Hoắc Khải an ủi.
“Nhưng bác sĩ cũng nói cậu ấy rất khó tỉnh lại, có khả năng sẽ nằm trên giường cả đời”, vành mắt Đường Trọng Vi đỏ hoe.
Cô ấy và Hoắc Giai Minh thân nhau từ nhỏ, thân thiết như chị em ruột.
Hiện giờ Hoắc Giai Minh gặp phải tai nạn, Đường Trọng Vi dĩ nhiên là rất buồn.
Hoắc Khải cũng không khác gì, trong số thanh niên nhà họ Hoắc thì chỉ có Hoắc Giai Minh là thân với anh nhất.
“Cô đừng lo quá, chuyện này cứ giao cho tôi”, Hoắc Khải nói.
Đường Trọng Vi ngẩng lên nhìn anh, hỏi: “Anh định làm gì? Tìm bác sĩ tốt hơn sao?”
“Bác sĩ có tốt hơn nữa cũng sẽ không giải quyết được loại chuyện phản y học này đâu”, Hoắc Khải lắc đầu, nói: “Muốn cứu Giai Minh thì phải tìm hiểu xem tối đó cậu ấy đã gặp phải chuyện gì”.
“Không lẽ anh cũng định một mình ra ngoài vào buổi tối? Không được, không thể được!”, Đường Trọng Vi hốt hoảng kéo Hoắc Khải lại.
Hoắc Giai Minh đã không may gặp chuyện tại đó, những chuyện lạ mặc dù chưa chắc đã là thật, nhưng nhỡ đâu?
Căn bệnh của Hoắc Giai Minh quá kỳ lạ, nên nếu cậu ta thực sự gặp phải chuyện gì hy hữu thì cũng không đáng kinh ngạc là mấy.
Người khác có thể mạo hiểm, Đường Trọng Vi không quan tâm, nhưng Hoắc Khải thì không thể đi.
Dĩ nhiên là Hoắc Khải cũng không định đi. Sự cố của Hoắc Giai Minh chứng minh được sự tồn tại của một loại nguy cơ nào đó. Hoắc Khải còn chưa chán sống, anh đang có rất nhiều việc có ý nghĩa hơn cần làm.
Đời người dài đằng đẵng, anh không muốn biến mất chỉ vì một phút xúc động.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không bồng bột đâu. Nhưng tôi sẽ nghĩ cách điều tra ra chuyện này”, Hoắc Khải trầm giọng nói: “Dù là người hay ma, người làm hại Giai Minh nhất định phải trả giá!”
Từ biểu cảm của Hoắc Khải, Đường Trọng Vi có thể thấy được anh không phải đang giả vờ an ủi mình mà là sẽ thật sự làm chuyện này.
Nhưng không đi dến đó thì sao mà điều tra được?
Hiện giờ Hoắc Giai Minh đang hôn mê bất tỉnh, lúc đến đó cậu ta chỉ đi một mình, không có ai giúp làm chứng được. Cho nên muốn điều tra rõ ràng cũng khó.
Nhưng Hoắc Khải đã có ý tưởng rồi. Người khác muốn tra thì khó, nhưng anh thì chưa chắc.
Sau khi an ủi Đường Trọng Vi một hồi, Hoắc Khải đến thang máy, gọi điện thoại cho Cổ Ngôn Tài.
“Sếp, anh dặn dò gì thế ạ?”, Cổ Ngôn Tài hỏi.
“Trong vòng ba ngày, không cần biết tốn bao nhiêu tiền, anh phải hoàn thành được công nghệ BCI cho tôi. Không cần thiết lập cảnh quá phức tạp, tôi chỉ cần có thể giao lưu được sau khi liên kết sóng não thôi!”, Hoắc Khải đáp.
Cổ Ngôn Tài im lặng một lúc rồi đáp: “Ừm, tôi đã hiểu”.
Hai người không nói thêm lời nào nữa, cúp máy.
Có lẽ sẽ có người cho rằng yêu cầu của Hoắc Khải thật quá đáng. Kế hoạch công việc ban đầu là phải hoàn thành trong vòng mấy tháng, thậm chí là một năm, hiện giờ lại bắt người ta làm trong vòng ba ngày.
Nhưng trên thực tế thì loại công nghệ BCI này đã xuất hiện trên thế giới rồi. Đó là thiết bị lợi dụng sóng não và khống chế thần kinh, mặc dù không được sản xuất hàng loạt nhưng lại có tỉ lệ thành công rất cao.
Việc đội ngũ kỹ thuật của Cổ Ngôn Tài cần làm đó là nâng cao tiêu chuẩn của kỹ thuật này.
Không chỉ có thể tiến vào sóng não của con người mà còn có thể giao lưu giữa hai sóng não, giống như con người nói chuyện với nhau vậy.
Tình trạng của Hoắc Giai Minh rất bất ổn, mặc dù bác sĩ nói là đang cố gắng, nhưng bọn họ có duy trì được tính mạng của Hoắc Giai Minh hay không lại là một vấn đề khác.
Hoắc Khải trước giờ chưa từng giao mạng sống của mình cho người khác, anh thà tin chính mình còn hơn.
Cho nên, trị liệu của bác sĩ chỉ là một cách, đội ngũ kỹ thuật của Cổ Ngôn Tài mới là lựa chọn thứ hai của Hoắc Khải.
Bọn họ muốn dựa vào kỹ thuật BCI để đối thoại trực tiếp với Hoắc Giai Minh, hỏi xem tối đó đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ cần biết ngọn nguồn thì có thể cứu được.
Cổ Ngôn Tài nhận điện thoại xong thì im lặng một chút rồi ấn vào dãy số điện thoại trên bàn.
“Tập hợp toàn bộ nhân viên kỹ thuật đến đây trong vòng ba phút. Ngoài ra, thông báo cho tiểu đội Tinh Anh, trong phạm vi toàn thế giới, lấy tốc độ nhanh nhất và giá cả cao nhất để gọi tất cả những ai có thể hỗ trợ trong dự án kỹ thuật này cho tôi. Nếu có người không muốn đến thì trói lại rồi đem đến cho tôi. Xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Cổ Ngôn Tài cũng là người quyết đoán, anh ta dùng thái độ hoàn mỹ nhất để hoàn thành yêu cầu của Hoắc Khải.
Hoàn thành kỹ thuật BCI trong vòng ba ngày là một việc rất khó nếu nhìn theo góc độ bình thường.
Nhưng Cổ Ngôn Tài chưa từng nghĩ đến việc thất bại. Anh ta chỉ biết hoàn thành yêu cầu của sếp thôi.
Còn về việc làm thế nào, sau khi làm sẽ xảy ra chuyện gì thì đó là chuyện của sau này, không liên quan đến bây giờ.
Bao gồm cả cao thủ vô danh cũng bị Cổ Ngôn Tài gọi thẳng về.
Tạm thời hoãn lại thiết kế khung của thế giới ảo, hiện giờ phải tập trung vào dự án duy nhất là BCI.
Bất kể là ai, bất kể người đó thuộc thế lực nào, lúc trước làm việc cho dự án nào, bây giờ bắt buộc phải hoàn thành dự án kỹ thuật này!
Thời gian ba ngày, bảy mươi hai tiếng, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Không được phép bỏ lỡ từng giây, từng phút.
Để gọi người về, Cổ Ngôn Tài thậm chí còn dùng đến mấy chục chuyên cơ, hoạt động khắp nơi trên toàn thế giới để thu thập nhân tài về với tốc độ nhanh nhất.
Hành động này rất lớn, dẫn đến sự quan tâm của rất nhiều người.
Bọn họ không hiểu Cổ Ngôn Tài làm vậy làm gì, tại sao đột nhiên lại tập hợp nhiều nhân tài trong ngành y học và IT như vậy. Hơn nữa, Quốc tế Đường Thị cũng dùng sức ảnh hưởng của mình để giúp đỡ.