Chương 243: Kẻ ngốc tặng tiền Cơ Hương Ngưng nhìn ông ta rồi nói: “Nhà họ Cơ chúng tôi không thích ăn cơm chung với người lạ”.
Vương Trường Tín ngẩn ra rồi bật cười, cũng chẳng nói gì nữa.
Trong mắt ông ta, Cơ Hương Ngưng chẳng qua chỉ đang cố đấm ăn xôi mà thôi. Rõ ràng là chẳng giỏi giang gì nhưng lại cứ thích nói xạo như cậu thanh niên kia.
Lại còn không thích ăn cơm chung với người lạ, nếu là Cơ Trấn Hùng thì ông ta có dám nói vậy không?
Đám thanh niên này đúng là không biết trời cao đất dày mà.
Vương Trường Tín hiện tại đang vô cùng vui vẻ vì đã thành công chèn ép được một người ít tuổi hơn, khiến đối phương ngậm đắng nuốt cay, có khổ mà không nói nên lời. Cảm giác như vậy mới là ý nghĩa chân chính của việc đè lên đầu người khác khi kiếm được nhiều tiền.
Có tiền chưa chắc đã làm được tất cả mọi chuyện, nhưng ít nhất là có thể khiến kẻ khác tự chuốc lấy khổ vào những thời điểm như thế này.
Còn về chuyện Hoắc Khải nói sẽ khiến ông ta phải đền gấp mười trong vòng hai tuần thì Vương Trường Tín chẳng thèm quan tâm.
Đừng nói đây mới chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, cho dù có là Cơ Trấn Hùng nói thì sao chứ!
Có gọi cả ông trời đến đây, tôi nói không nể mặt thì cậu cũng phải chịu!
Vài tiếng sau, khi Cơ Hương Ngưng đã giao số tiền đền bù là tám triệu cho bố mẹ của Đinh Hiểu Thiên, lúc này Hoắc Khải mới được thoát thân.
Khi rời khỏi nơi đó, sắc mặt Cơ Hương Ngưng không vui vẻ một chút nào.
Tiền là chuyện nhỏ, tám triệu tuy nhiều nhưng cô ấy vẫn có thể lấy ra được, huống hồ Hoắc Khải còn nói rằng sẽ trả lại số tiền này cho cô ấy.
Nhưng vô duyên vô cớ phải lấy ra bao nhiêu tiền như vậy thì ai mà thoải mái cho được.
Đường Trọng Vi cũng vô cùng hối lỗi bước lên nói: “Anh Lý, tôi xin lỗi anh, tôi chẳng giúp gì được anh cả. Chuyện này đúng là tôi cũng có một phần trách nhiệm. Nếu tôi không mời anh lên xe thì có lẽ sẽ…”
“Không phải lỗi của cô, đừng tự trách bản thân. Tôi biết ai đúng ai sai mà”, Hoắc Khải mỉm cười, vẻ mặt nhẹ nhõm nói: “Vả lại, chuyện này còn chưa kết thúc đâu. Người cười cuối cùng mới là kẻ thắng thật sự”.
“Nhưng chúng ta làm gì còn cách nào nữa, chứng cứ đã bị bọn họ tiêu hủy cả rồi, người làm chứng cũng đứng về phía bọn họ”, Đường Trọng Vi buồn bã nói.
Qua chuyện này, cô ấy đã có một nhận thức rõ ràng hơn về mặt tối của xã hội.
Lúc trước, cô vẫn luôn được bao bọc, rất ít khi có cơ hội được tiếp xúc với sự tối tăm của xã hội, nên cứ cho rằng miễn mình không phải ở tầng lớp thấp nhất thì sẽ luôn nhìn thấy được công lý.
Nhưng sự cố của Hoắc Khải đã nói cho cô ấy biết, dù bản thân đã có một địa vị nhất định thì với cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, vẫn rất khó để có thể sinh tồn được.
Muốn sống thì phải học cách thỏa hiệp.
Thật ra Hoắc Khải không phải đang thỏa hiệp. Nếu anh không đưa tám triệu tiền bồi thường ra và lựa chọn đối đầu với Vương Minh Hải thì chắc hẳn bây giờ đã bị nhốt lại rồi.
Mà đa số những người sau khi thỏa hiệp sẽ lựa chọn từ bỏ hoặc quên đi, nhưng Hoắc Khải thì không.
Sự thỏa hiệp của anh là lấy lùi làm tiến, là việc lùi tay về sau trước khi giơ ra nắm đấm. Có đủ không gian bộc phát sức lực thì nắm đấm đánh ra mới càng có lực sát thương hơn.
Lý giải của Hoắc Khải về hận thù không phải là lấy ơn báo oán. Không nhất thiết phải đuổi tận giết tuyệt, nhưng ít nhất cũng phải đòi lại công bằng cho bản thân.
Nếu không thì còn gì là ý nghĩa nữa? Cứ nhượng bộ mãi thì chẳng thà về rừng sâu làm người nguyên thủy cho rồi.
Đường Trọng Vi không nói nhiều nữa mà nhanh chóng rời đi cùng hai vị luật sự của tập đoàn Quốc tế Đường Thị.
Cơ Hương Ngưng thì lên cùng một xe với Hoắc Khải. Sau khi đóng cửa xe, Hoắc Khải nói: “Đến huyện Thông của tỉnh Nam Giang trước đi”.
“Huyện Thông? Tới đó làm gì?”, Cơ Hương Ngưng thắc mắc.
“Đến lấy lại tám triệu tiền vốn”, Hoắc Khải đáp.
Cơ Hương Ngưng ngẩn ra, nhưng vẫn không hiểu.
Huyện Thông là một huyện thị nhỏ không đáng kể đến của tỉnh Nam Giang, nhà họ Cơ còn chẳng mở rộng làm ăn đến đó, sao Hoắc Khải lại tới để lấy lại tiền vốn chứ?
“Công ty của Vương Trường Tín chủ yếu làm về giao dịch các loại nguyên liệu thuốc cho công ty thuốc quốc tế. Hai năm gần đây, ông ta có hợp tác mật thiết với một công ty dược phẩm tên Derek, gần như trên 70% lợi nhuận của nó là đến từ công ty thuốc này. Nhưng nghiêm khắc mà nói, Vương Trường Tín là một tiểu thương, mua vào rồi bán ra lấy lãi. Ông ta lấy nguyên liệu thành phẩm rồi bán cho công ty Derek. Điều chúng ta cần làm chính là cắt đứt sự liên kết cung cầu của bọn họ”, Hoắc Khải nói.
“Vậy công ty dược phẩm Derek đó là xí nghiệp quốc tế thì liên quan gì đến huyện Thông kia chứ?”, Cơ Hương Ngưng vẫn thắc mắc.
Hoắc Khải giải thích: “Loại thuốc mới nhất mà dược phẩm Derek đang nghiên cứu cần một loại nguyên liệu mà số lượng của nó thì cực ít. Ngoài huyện Thông ra thì chỉ có Triều Hồ của Giang Nam và Hoa Sơn của Tây Nam mới sản xuất ra được một phần. Nhưng hai thành phố này cũng chỉ chiếm được nhiều nhất là 20% thôi, không thể so với số lượng mà Derek cần được. Theo tôi biết, loại nguyên liệu nguyên sinh này hiện giờ vẫn còn đang trong thời kỳ sinh trưởng, ít nhất phải một tháng sau mới có thể thu hoạch được. Chúng ta đến đó trước một tháng rồi thu mua với giá cao. Nếu Vương Trường Tín còn muốn làm ăn với Derek thì phải qua tay chúng ta. Khi đó, cô sẽ biết thế nào gọi là một tay che trời!”
Anh nói vậy mới giúp Cơ Hương Ngưng hiểu ra: “Hóa ra là thế, chẳng trách anh bảo cô Đường đi tìm tài liệu về bố mẹ của Vương Minh Hải. Sau đó anh liền nghĩ ra cách này sao?”
“Cũng tầm đó…”, Hoắc Khải không phủ nhận.
Anh chưa từng là một người chỉ thích đi một con đường. Chuẩn bị nhiều phương án chưa bao giờ là thừa thãi cả. Giống như hôm nay vậy, nếu Hoắc Khải không còn cách nào khác thì anh đành phải ngậm đắng nuốt cay.
Dĩ nhiên, không phải ai cũng có thể đi được nhiều con đường một lúc như Hoắc Khải.
Cho dù người bình thường có biết cách hiện tại sẽ vô dụng nhưng cũng chẳng còn con đường khác để đi nữa. Mà dù bọn họ có thể thật sự phân tích được đến một khả năng nào đó chỉ với việc đọc một tài liệu đơn giản như Hoắc Khải thì cũng khó mà thực hiện nó được.
Bởi vì chuyện này cần phải có sự hiểu biết về đại đa số các ngành nghề, cần có kiến thức rộng chứ không phải chơi.
Sau đó, chiếc xe tăng tốc hướng về phía huyện Thông.
Nơi đó không quá xa, đi đường cao tốc cũng chỉ mất khoảng bốn tiếng là đến nơi.
Khi đến nơi thì đã là chiều tối. Trên đường đi, anh và Cơ Hương Ngưng đã cùng tìm hiểu đại khái về nơi này.
Loại thuốc nguyên sinh mà Vương Trường Tín cần là loại sinh trưởng tự nhiên, tỉ lệ thành công khi con người tự trồng là vô cùng thấp. Hơn nữa, bởi vì một vài nguyên nhân mà tạm thời chưa thể làm rõ được nên hiệu quả của loại thuốc tự trồng đó kém rất xa so với loại gốc.
Loại thuốc này sinh trưởng ở một ngọn núi ở vùng ngoại ô của huyện Thông, cần có người đến đào lên.
Mỗi năm, khi bên hợp tác phái người đến thu mua thì đều có rất nhiều nông dân đã đào trước để bán cho họ.
Giá mua lại tại đây là ba đến bốn mươi tệ nửa cân, sau khi đã tinh luyện thì được bán cho Vương Trường Tín với giá khoảng một trăm nửa cân, còn Vương Trường Tín bán cho nước ngoài lại là sáu trăm nửa cân.
Tiền thuế của thuốc lại là thấp nhất trong tất cả các loại sản phẩm. Sau khi trừ đi các loại tiền nhân công, vận chuyển ra thì Vương Trường Tín còn lãi đến bốn trăm phần trăm.
Nước ngoài đánh ra rất cao nguyên liệu thuốc Đông y, thậm chí còn hơn cả người trong nước.
Mà số nguyên liệu này chỉ sinh sản được ở trong nước chứ không có ở bất kỳ khu vực nào khác.
Năm xưa, khi Vương Trường Tín làm kinh tế ngoại thương cùng một người khác thì đã vô tình tìm hiểu được nguyên liệu thuốc Đông y được bán ra nước ngoài với giá kinh người, thế mà trong nước không một ai biết. Lúc này, ông ta mới có suy nghĩ tự mình kinh doanh.
Không thể không nói chuyện này đã thực sự khiến ông ta nắm bắt được cơ hội. Dựa vào việc mua vào rồi bán ra, ông ta đã có được chênh lệch lợi nhuận vô cùng lớn.
Hiện giờ, công ty của ông ta đã trở thành nhà cung ứng cho một công ty dược phẩm quốc tế mô hình lớn với doanh số hàng năm lên đến mấy trăm triệu. Ngoài dược phẩm Derek ra thì ông ta còn hợp tác với rất nhiều công ty khác nữa, nhưng lượng nguyên liệu mà Derek cần là nhiều nhất, mà giá cũng cao nhất.
Sau khi đến huyện Thông, chuyện đầu tiên Hoắc Khải làm không phải là đi tìm những người đi hái thuốc mà là tìm các ban ngành liên quan đến rừng.
Anh lấy danh nghĩa đầu tư để gặp mặt với các lãnh đạo ban ngành, đưa ra yêu cầu muốn thầu toàn bộ khu vực có thuốc sinh trưởng.
Để đảm bảo người hái thuốc không bị thiệt hại về lợi ích, Đường Thiên Dật đưa ra những điều kiện rất ưu đãi.
Đầu tiên, thuốc vẫn do người dân bản địa phụ trách và được thu mua với giá cao hơn thường ngày 15%.
Thứ hai, trả toàn bộ tiền thuê trong mười năm.
Thứ ba, khai hoang mở ruộng, trong vòng ba năm nữa, anh sẽ giúp cho ít nhất 1500 người dân có việc làm!
Điều kiện như thế này chẳng khác gì kẻ ngốc tặng tiền.
Thầu cả khu vực, lại còn thu mua với giá cao hơn thì có khác gì không thầu đâu cơ chứ?
Lãnh đạo ban ngành không hiểu gì, nhưng người này cũng chẳng cần hiểu. Sau khi Đường Thiên Dật đã đối chiếu với ngân hàng ngay tại đó, tỏ ý có thể chuyển khoản bất kỳ lúc nào thì lãnh đạo ban ngành trực tiếp kéo dài thời gian tan làm xuống để ký kết một hợp đồng mang lại đóng góp cực lớn cho huyện trong thời gian ngắn nhất.
----------------------------