Chương 140: Mở cuộc họp
Trong văn phòng, Cơ Bộc Tồn đang rất kinh ngạc ngồi
nghe con trai kể lại chuyện vừa xảy ra ở nhà ăn.
“Ý con là, con bé đó không những không tức giận, mà ngược lại còn có vẻ rất vui?” Cơ Bộc Tồn nghe xong rất
ngạc nhiên, nói: “Chắc là giả vờ đúng không?”
“Con cũng nghĩ là giả vờ, bình thường con gái gặp phải mấy chuyện này đều sẽ tức giận, hơn nữa hồi trước cái tên Cơ Xương Minh kia có từng nói rằng cô ta là một người phụ nữ hiếu thắng, không thể nào chấp nhận chuyện ép hôn. Cho nên con thấy chắc là cô ta đang muốn lấy lùi làm tiến, hoặc là gây phiền phức cho chúng ta, hoặc là muốn kiếm được lợi ích nào đó” Cơ Ôn Thư
phân tích.
“Một đứa xếp hạng 4 nhánh phụ thì có thể gây ra phiền phức gì, còn về việc kiếm lợi… Cơ Bộc Tồn cười lạnh, nói: “Gả cô ta đi chính là vì bớt một người chia bánh kem, hơn nữa đối với cô ta mà nói thì gả cho công tử nhà họ Lưu chính là chuyện tốt không gì bằng, còn muốn kiếm lợi lộc gì nữa? Còn về phía Cơ Xuyên Hải, con cũng đừng chọc giận ông ta, dù sao lão già đó vẫn còn là giám đốc tài chính, con giun xéo lắm cũng quẳn, không cần phải ép ông ta quá, tránh việc trước khi chết còn kéo chúng ta chịu tội cùng “.
“Cơ Hương Ngưng bị gả đi, đồng nghĩa với việc ông ta hai đầu đều dở, dòng chính không cần mà cũng chẳng còn giá trị lợi dụng đối với nhánh phụ, chẳng có gì phải sợ
cả” Cơ Ôn Thư bĩu môi nói.
“Nói tóm lại, đối phó với Cơ Xuyên Hải không phải là chuyện riêng của chúng ta mà là của cả dòng chính, việc gì chúng ta phải ra đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió”, Cơ
Bộc Tồn vỗ vai anh ta, nói: “Con vẫn còn trẻ, tránh kiêu
ngạo và nóng vội, đừng vội tận hưởng mùi vị chiến thắng
như thế”.
Cơ Ôn Thư đương nhiên chẳng thèm để Cơ Xuyên Hải
vào mắt nhưng lại răm rắp nghe lời bố mình. “Con biết rồi ạ”, Cơ Ôn Thư lên tiếng đáp.
Ăn cơm xong, Cơ Xuyên Hải vốn định đưa Cơ Hương Ngưng đi dạo một vòng.
Tuy rằng cô ấy là người nhà họ Cơ, nhưng lại chỉ là nhánh phụ, bình thường trừ lúc báo cáo hàng năm ra, cơ
bản không có cơ hội đến đây.
Nếu sau này đã là người cùng hội cùng thuyền rồi, Cơ Xuyên Hải đương nhiên mong cô ấy làm quen thêm vài người, tìm hiểu thêm về các vấn đề trong gia tộc, dù gì
Sau này mục tiêu cũng là xếp hạng hai.
Nhưng ông ta vừa bước ra khỏi cửa nhà ăn đã bị người
khác ngăn lại.
Người cản đường là thư ký của giám đốc nhân sự Cơ Vĩnh Tân, người đàn ông mà dù đeo cặp kính lên cũng không che được vẻ hà khắc này nói: “Hội đồng quản trị mở cuộc họp đặc biệt, mời ông và tổng giám đốc Cơ Hương Ngưng đến tham gia”.
“Bây giờ mới có mấy giờ, cơm còn chưa kịp tiêu đã họp, có việc gì mà gấp thế?”, Cơ Xuyên Hải bất mãn hỏi.
Người thư ký kia liếc nhìn Cơ Hương Ngưng một cái rồi
trả lời thẳng: “Phần lớn là việc có liên quan đến tổng giám
đốc Cơ”.
Cơ Xuyên Hải nghe vậy thì ngạc nhiên, sau đó sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Có cần gấp thế
không!” Bạn đang đọc tại
Vietwriter.net
“Đây là mệnh lệnh của hội đồng quản trị, tôi chỉ phụ
trách truyền đạt lại thôi”, vị thư ký kia nói.
Cơ Xuyên Hải còn định nói gì đó nhưng lại bị Hoắc Khải ở đằng sau kéo lại, sau khi ông ta quay đầu nhìn thấy ánh mắt của anh thì trầm tư một chút rồi nói với người thư
ký: “Được rồi, tôi biết rồi, đợi một lát tôi sẽ qua ngay”.
Ánh mắt người thư ký kia có chút kinh ngạc, sau khi nhìn Hoắc Khải một cái thì cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ quay người rời đi.
“Cái đám người này thật sự không ra làm sao cả, cho dù có muốn hút máu người ta thì cũng không cần rõ ràng
như thế chứ!” Cơ Xuyên Hải nói.
Hoắc Khải cười rồi nói: “Sớm hay muộn thì cũng phải đến, hơn nữa bọn họ chủ động mời, dù sao cũng có lợi cho chúng ta. Tôi nghĩ rằng tổng giám đốc Cơ bận rộn cả một năm, thành tích của công ty chi nhánh cũng rất tốt, chắc rằng cũng rất muốn lúc báo cáo có thể tranh thủ
kiếm chút lợi về cho công ty đúng không?”
Cơ Hương Ngưng là một người phụ nữ thông minh, đương nhiên nghe hiểu được ý của anh, rồi cô cũng nở nụ cười mà nói: “Đó là điều tất nhiên”.
Cơ Xuyên Hải cũng không ngốc, biết được rằng hai người muốn thừa cơ kiếm hời bèn lắc đầu nói: “Mấy người đừng lạc quan quá, đám già đó tôi còn lạ gì, họ muốn kéo dài thời gian thì có thể kéo đến lúc đầu tóc cậu bạc phơ luôn”.
Hoắc Khải cười, nói: “Bọn họ có thể cao su, nhưng vấn đề nằm ở chỗ chúng ta có giám đốc tài chính quyền thế nhất nhà họ Cơ mà, chỉ cần ông gật đầu một cái, chuyện sau này làm thế nào, thậm chí là tiền trảm hậu tấu thì họ cũng làm gì được, lẽ nào sẽ chọn lật mặt với ông vào lúc
này sao?”
Cơ Xuyên Hải ngây ra mất mấy giây, cười ha hả rồi vỗ mạnh vào vai Hoắc Khải mấy cái mà nói: “Tên nhóc cậu quả nhiên lắm ý kiến hay, đúng thế, dù thế nào thì tôi cũng là lãnh đạo cấp cao, chuyện của công ty chi nhánh ít
nhiều gì tôi cũng phê duyệt được vài phần”. Ba người vừa nói chuyện vừa đi tới phòng họp.
Lúc đến phòng họp, ngoài cửa còn có rất nhiều người
cũng vừa đến.
Hai bố con Cơ Bộc Tồn và Cơ Ôn Thư chính là một
trong số đó.
Hai bố con họ thấy nhóm ba người Cơ Xuyên Hải vừa
đi vừa nói cười thì lấy làm lạ.
Cuộc họp đặc biệt của hội đồng quản trị này đột xuất mở ra đặc biệt nhằm vào Cơ Hương Ngưng, đúng ra thì mấy người này phải mặt mũi khó chịu, tức giận, thậm chí còn phải văng tục mới đúng chứ, tại sao lại cười rực rỡ
như vậy?
“Kìa, Bộc Tử, nào Hương Ngưng, lại đây chào hỏi chú
tư của cháu đi”, Cơ Xuyên Hải mặt mũi vui vẻ gọi.
Cơ Hương Ngưng cũng rất nể mặt, bước đến mỉm cười nói: “Chào chú tư”.
Điệu bộ ngoan ngoãn của cô ấy làm Cơ Bộc Tồn có hơi ngây ra, quả thật giống với lời con trai lão ta đã nói, mặt mũi cô tươi cười vui vẻ, hoàn toàn không nhìn sự sự tức giận.
Nếu đây là giả vờ, mấy người này diễn xuất cũng tốt thật. Bạn đang đọc tại
Vietwriter.net
Sau một thoáng suy tư, Cơ Bộc Tồn cũng nở nụ cười, nói: “Cháu Hương Ngưng đúng là con gái lớn rồi có khác có khác, nhoáng cái đã trở thành cô gái xinh đẹp như vậy, chẳng trách công tử nhà họ Lưu lại chịu cưới cháu, chỉ riêng vẻ đẹp này thôi, bày trong nhà đã là phong cảnh rồi.
Xuyên Hải, em nói xem có phải không?”
Cơ Xuyên Hải nghe xong muốn chửi cho một trận, thế
chẳng phải nói Cơ Hương Ngưng là cái bình hoa sao.
Thế nhưng biểu hiện của Cơ Hương Ngưng lại rất bình thản, tiếp tục nở nụ cười nói: “Chú tư biết khen thật đấy, cậu chủ nhà họ Lưu có thể để mắt đến cháu, cháu cũng cảm thấy rất vinh hạnh, dù sao cũng không cần phải tranh nhau đến ngươi sống ta chết trong dòng họ nữa, cũng có thể kiếm được một khoản tiền mà rất nhiều người khác kiếm cả đời cũng không nổi, tính ra chuyện này phải cảm ơn mấy người nhà chú tư. Sau này cháu gả qua đó rồi các
chú nhớ thường đến chơi, đừng xa cách quá”.
Từng câu từng chữ này, giọng điệu này, biểu cảm này khiến trong lòng Cơ Bộc Tồn không hiểu sao thấy bồn
chồn. Diễn tốt thế cơ à?
Hay là cô ta đã thật sự chấp nhận, cảm thấy gả cho
Lưu Quân Bồi là sự lựa chọn không tồi?
Nếu thật sự là lý do phía sau thì tốt, họ cũng đỡ phải
nghĩ cách tăng thêm áp lực nữa.
“Được, cháu gái nghĩ thông suốt là tốt, đi thôi, vào rồi nói, vào rồi nói“ Cơ Bộ Tồn vừa nói vừa mở cửa bước vào trước. Tuy rằng vẻ mặt gã ta rất nhiệt tình, nhưng lại
chẳng có vẻ gì là muốn đi vào cùng Cơ Hương Ngưng.
Cơ Hương Ngưng cũng không để tâm, cùng Cơ Xuyên Hải bước vào.
Trong phòng họp rộng rãi đã có không ít người ngồi
rồi, hầu hết đều là lãnh đạo cấp cao, thấp nhất cũng cỡ
giám đốc Cơ Xuyên Hải, Cơ Bộc Tồn .
Thành viên hội đồng quản trị có mấy người đến, đều là
người thuộc dòng chính.
Dù sao chuyện Cơ Hương Ngưng gả đi là nỗi nhục đối với nhánh phụ, cho nên cuộc họp kiểu này, bọn họ đều
không tham dự.
Trước khi cuộc họp diễn ra, họ đã xem qua ảnh của Cơ
Hương Ngưng, cho nên cũng không cần ai giới thiệu.
Sau khi ai đã vào chỗ nấy rồi, Cơ Cindy, người ngồi ở vị trí đầu tiên phía trước bên phải bàn hội nghị cất tiếng nói: “Cháu gái Cơ Hương Ngưng à, cuộc họp ngày hôm
nay nhằm mục đích gì, chắc cháu cũng đã biết rồi chứ?” “Biết ạ” Cơ Hương Ngưng gật đầu.
“Nếu đã như vậy, chúng ta có gì thì nói thẳng luôn, tập
đoàn Lưu…”
“Đợi một chút, Cơ Hương Ngưng cắt ngang lời Cơ Cindy, dù cho người này là nhân vật kỳ cựu trong hộ đồng
quản trị.
Cơ Bộc Tồn liếc con mắt sang nhìn, nói: “Cháu gái Hương Ngưng này, cho dù cháu có ý kiến gì thì cũng nên đợi bậc bề trên nói xong đã, cho dù cháu không coi chúng ta là bề trên thì trong công ty này chúng ta dù sao cũng là cấp trên”.
“Chú tư hiểu nhầm rồi, chính là bởi vì tôn trọng các
bậc bề trên, đồng thời cũng vì suy nghĩ cho công ty cho nên cháu mới cảm thấy trước khi nói chuyện cá nhân của cháu thì nên báo cáo tốt chuyện công ty đã. Dù sao lần này về nhà họ Cơ thì cháu cũng là vì mục đích thăng hạng, đây là việc công ty, đáng lý nên đặt trước việc cá
nhân”, Cơ Hương Ngưng nói.
Cơ Bộc Tồn bị chẹn họng, chỉ đành hừ nhẹ, không nói
thêm nữa.
Còn Cơ Cindy vừa bị cắt ngang thì gật gù nói: “Nếu đã như vậy thì cháu bắt đầu đi”.
“Vâng ạ, với tư cách là tổng giám đốc, cháu xin phép được báo cáo công việc trong năm vừa qua của công ty. Trong năm vừa rồi, mục tiêu chiến lược dự định của công ty là nâng cao hiệu suất lên 20%, trước mắt mức hoàn
thành đạt…”
Cơ Hương Ngưng đứng đó cầm lấy bản báo cáo đã
chuẩn bị từ trước, đọc tuần tự từng phần một.