Chương 522. Uống say “Cậu ta là người thế nào, gây ra
chuyện gì không liên quan đến cô, không cần tự nhận trách nhiệm về việc này”, Hoắc Khải nói: “Thật ra tôi chỉ muốn nhắc nhở cô. Liên quan đến Ninh Hạo Bân, cho dù cô muốn làm gì, đều phải cẩn thận. Có lẽ tôi không nên cứ ám ảnh về một chuyện mà có ấn tượng xấu về một người, nhưng kinh doanh là vậy. Có một số lỗi lầm, phạm phải một lần thì lại là lỗi trí mạng”.
“Tôi biết, anh yên tâm”, Giản Tư Tư không muốn thảo luận vấn đề này cho lắm, nâng ly rượu lên, nói: “Nào, chúng ta uống rượu thôi! Toàn là tôi uống, đến giờ anh vẫn chưa uống hết một ly”.
Hoắc Khải uống rượu rất được, đừng nói là loại rượu cocktail này mà rượu Mai Đài hơn năm mươi độ mà anh uống nửa lít cũng không say.
Nhưng tửu lượng của Giản Tư Tư thì không tốt như thế, chỉ uống bốn ly cocktail đã say đến nỗi nói năng linh tinh rồi.
Thấy cô ấy còn muốn uống ly thứ năm, Hoắc Khải chỉ có thể xua xua tay với nhân viên pha chế, sau đó khuyên nhủ nói: “Cô đã uống say rồi. Hôm nay uống thế đã, nếu vẫn muốn uống thì ngày mai lại tính”.
“Tôi không say, tôi còn muốn uống nữa! Ông chủ, anh coi thường tôi quá đấy, tôi uống rất giỏi mà!”, Giản Tư Tư lắc lư cái đầu nói.
Hoắc Khải lăn lộn trên thương trường nhiều năm như thế đương nhiên có thể phân biệt một người say hay không.
Giống như tình huống này của Giản Tư Tư thì có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, nếu uống thêm hai ly nữa thì sợ là chiều mai cũng không rời khỏi giường được.
Sau khi thanh toán, Hoắc Khải gọi một người lái thuê tới, sau đó dìu Giản Tư Tư lên xe.
Kỹ thuật lái xe của người lái thuê rất tốt, đi vững vàng không sóc nảy, nhưng khu chung cư mà Giản Tư Tư đang sống không cho xe bên ngoài vào.
Không còn cách nào khác, Hoắc Khải chỉ đành cõng cô ấy từ cửa chung cư đi vào.
Gió đêm có chút lạnh, thổi lên khuôn mặt của Giản Tư Tư khiến cô ấy hơi tỉnh táo một chút.
Cô ấy nằm trên lưng của Hoắc Khải, cảm thấy như đang ngồi trên chiếc thuyền, lắc qua lắc lại. Nhưng tấm lưng của Hoắc Khải rất rộng và cũng rất ấm áp, cô ấy nằm bò trên đó cảm thấy rất thoải mái.
“Ông chủ, anh thích nhất kiểu phụ nữ thế nào?”, Giản Tư Tư mơ mơ hồ hồ hỏi.
Hoắc Khải cõng cô ấy cả một quãng đường cũng rất tốn sức. May mà cô bé này không nặng lắm, chắc chỉ khoảng bốn mươi hai cân. Nếu không thì anh cũng không cõng được xa thế.
Còn vấn đề của Giản Tư Tư thì Hoắc Khải cũng không nghĩ nhiều, nói: “Cũng không có chuẩn mực nào cả, thật ra, thích hay không nhiều lúc phải gặp rồi mới biết. Giống như cô thích một cái túi, người khác miêu tả cụ thể thế nào cũng rất khó tưởng tượng được hình ảnh đó trong đầu. Nhưng nếu nhìn thấy vật thật rồi, cô chỉ cần liếc mắt là biết thích cái túi đó hay không”.
“Ông chủ, cái đó mà anh cũng biết à…”, Giản Tư Tư bỗng nhiên bật cười: “Cho nên, trước đây có phải anh đã từng lừa nhiều cô rồi không? Tôi nghe tổng giám đốc Ninh nói, trước đây anh cực kỳ ham chơi, thường xuyên chạy loạn đến quán bar, đến cả cô Cơ trẻ tuổi, xinh đẹp của nhà họ Cơ cũng bị anh trêu ghẹo”.
“Đó đều là chuyện đã qua, tuổi trẻ không hiểu chuyện”, Hoắc Khải nói.
Nói một cách chính xác, đó là lỗi mà Lý Phong gây ra, không liên quan gì đến anh.
Câu trả lời của Hoắc Khải khiến cho Giản Tư Tư không hài lòng lắm, nhưng cô ấy cảm thấy hơi chóng mặt nên cũng không hỏi điều gì nữa.
Không lâu sau, Hoắc Khải cõng cô ấy lên lầu, cầm tay cô ấy mở khoá vân tay mới vào được phòng.
Căn phòng mới sửa chữa không lâu nên vẫn có thể ngửi thấy chút mùi.
Hoắc Khải đặt Giản Tư Tư lên giường, sau đó mở cửa sổ cho tản bớt mùi, rồi lấy một chậu nước nóng để rửa mặt cho cô ấy.
Chiếc khăn mặt hơi ấm khiến Giản Tư Tư dần có ý thức, nhưng do tác dụng của rượu khiến cô ấy không thực sự tỉnh táo lại.
Hoắc Khải giúp cô ấy lau mặt sau đó đắp chăn nói: “Cô nghỉ ngơi nhé, tôi đi đây”.
Đúng lúc này, Giản Tư Tư bỗng nhiên kéo tay anh.
Hoắc Khải quay đầu lại, vẫn chưa kịp phản ứng thì thấy một khuôn mặt phóng to trước mắt, sau đó trên môi cảm thấy ấm nóng.
Giản Tư Tư hôn rất nhẹ, giống như chuồn chuồn đạp nước, sau đó cô ấy lập tức trốn vào trong chăn, cuộn lại thành một đống.
Hoắc Khải vẫn đang khom lưng, sững sờ ở đó.
Thế nào anh cũng không ngờ tới, mình lại bị Giản Tư Tư cưỡng hôn. Chuyện này quả thật có chút bất ngờ.
Nhìn đống chăn trước mắt, Hoắc Khải dở khóc dở cười. Đây là chuyện gì thế. Một Cố Phi Dương đã khiến anh đủ đau đầu rồi, bây giờ lại thêm một Giản Tư Tư?
Nhưng anh không rõ là có phải Giản Tư Tư uống say, nhầm anh thành người khác hay là thế nào.
Những chuyện như thế này cũng không nên hỏi rõ. Nghĩ một lát, Hoắc Khải đành làm như chưa xảy ra chuyện gì, dứt khoát quay người đi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa khe khẽ, một lúc lâu sau, Giản Tư Tư mới ló đầu từ trong chăn ra ngoài.
Trong căn phòng tối đen như mực, không có chút ánh sáng nào, cũng không nhìn thấy ai, chỉ có thể mơ hồ ngửi thấy hơi thở của người đàn ông thành thục còn lưu lại trong không khí.
Tuy trong đầu vẫn còn choáng váng, nhưng Giản Tư Tư vẫn biết rõ chuyện gì vừa xảy ra. Cô ấy chỉ không hiểu được, bản thân lấy đâu ra sự dũng cảm mà lại dám chủ động hôn Hoắc Khải.
Là rượu đã cho cô sự dũng cảm này sao? Hay là sự phiền muộn mấy hôm nay khiến cô ấy làm liều?
Nghĩ đến cái hôn vừa rồi với Hoắc Khải, Giản Tư Tư bỗng nhiên cảm thấy toàn thân trên dưới, từ hai gò má cho đến hai chân nóng rực như phát sốt.
Quá xấu hổ… Sau này sao có thể gặp mặt nói chuyện với ông chủ đây!
Nếu tổng giám đốc Ninh biết thì phải giải thích thế nào?
Càng nghĩ đến những chuyện này, Giản Tư Tư lại càng cảm thấy xấu hổ không chịu được. Cô ấy chỉ đành hét lên một tiếng sau đó lại trùm chăn kín đầu.
Quá mất mặt rồi…
Lúc này Hoắc Khải đã ra đến cửa chung cư, anh ngẩng đầu nhìn lên căn phòng của Giản Tư Tư. Nụ hôn vừa rồi, không phải là anh không có cảm giác gì.
Nhưng đối với Giản Tư Tư, Hoắc Khải không có nền tảng tình cảm như với Cố Phi Dương. Anh luôn cho rằng Giản Tư Tư là một cấp dưới có tài. Về mặt công việc, có một trợ thủ như vậy thì là một chuyện tốt.
Nhưng nếu vì sự ưu tú của đối phương mà lại dây dưa đến chuyện tình cảm thì lại không thích hợp.
Còn tại sao Giản Tư Tư hôn anh, rốt cuộc Hoắc Khải cũng chỉ coi là cô gái nhỏ uống say làm bừa chứ không nghĩ gì khác.
Sau khi về nhà, anh cũng không nói chuyện này với Ninh Thần mà chỉ nói đi uống mấy chén rượu cũng Giản Tư Tư, sau đó đưa cô ấy về nhà.
Ngày hôm sau, Hoắc Khải và Ninh Thần cùng đến công ty.
Vừa đến hầm gửi xe thì gặp Giản Tư Tư đang đợi thang máy.
“Tư Tư, đến sớm thế, chị còn nghĩ rằng hôm qua em uống say sẽ ngủ thêm một lát”, Ninh Thần chủ động chào hỏi.
Lúc thấy Ninh Thần và Hoắc Khải, khuôn mặt Giản Tư Tư bỗng nhiên hồng rực. Chuyện xảy ra ngày hôm qua, sáng nay sau khi tỉnh lại cô ấy vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng lúc ở nhà một mình lại không kìm được cảm thấy có chút ngọt ngào.
Tuy rằng mối tình đơn phương này, mãi mãi không có kết quả nhưng cô ấy đã vụng trộm chiếm được chút lợi của ông chủ.
Loại chuyện này khiến cho một cô gái ngoan từ nhỏ đến lớn như Giản Tư Tư lại có cảm giác kích thích lạ thường.
Mà hôm nay nhìn thấy Ninh Thần và Hoắc Khải, cô ấy lại ngại ngùng nhìn về phía hai người, nhất là Hoắc Khải, vừa nhìn thấy anh, cô ấy lại không nén được nhớ lại chuyện ngày hôm qua.
“Sao mặt lại hơi đỏ thế này, không phải là phát sốt chứ?”, Ninh Thần quan tâm hỏi.
“Hả? Không phải… Chắc là sáng sớm nay em mới ngủ dậy bị trúng gió”, Giản Tư Tư đáp lại, vội vàng nói: “À, thang máy đến rồi, chúng ta đi thôi”.
“Con bé này, sao hôm nay có gì đó là lạ”, Ninh Thần lắc đầu nói.
Cô vừa nói vậy, trong lòng Giản Tư Tư càng sợ hãi, nhân lúc cửa thang máy mở thì vội vàng đi vào.
Ninh Thần cũng không nghĩ nhiều, đi theo vào trong, nhưng Hoắc Khải thì lại hiểu rõ tại sao Giản Tư Tư lại có biểu hiện kỳ lạ như vậy, chắc chắn là vì chuyện xảy ra hôm qua.
Nhưng anh cũng không định nói về chuyện này với Giản Tư Tư nên coi như không có gì mà đi vào thang máy.
Ninh Thần nhìn Hoắc Khải nói: “Lần sau anh đừng đưa Tư Tư đi uống nhiều rượu như thế, tửu lượng của cô ấy không ra sao cả”.
“Anh biết rồi”, Hoắc Khải gật đầu.
Giản Tư Tư đứng một bên nghe thấy thế thì không dám thở mạnh, chỉ thỉnh thoảng liếc trộm Hoắc Khải.
Hoắc Khải không có phản ứng gì, cứ như chuyện xảy ra ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ, điều này khiến Giản Tư Tư thầm thở phào một hơi nhưng lại mang theo một chút thất vọng.
Lẽ nào, ông chủ không có chút cảm giác nào với mình sao?
Cô ấy bất giác nhìn thân hình của mình, sau đó so sánh với Ninh Thần, hình như cũng gần giống nhau mà…
Hoắc Khải không hề biết sự phiền muộn trong lòng cô gái trẻ. Bây giờ, anh chỉ nghĩ đến cuộc đàm phán sắp diễn ra với nhà họ Hoắc.