Chương 399: Cuộc sống mới
Nghỉ ngơi một buổi tối, sáng sớm hôm sau Hoắc Khải cùng Ninh Thần và Đường Đường đến cửa hàng nội thất.
Có rất nhiều cửa hàng nội thất trong thành phố, từ bình dân đến cao cấp, gì cũng có.
Một cái ghế sô-pha có giá từ hai ngàn ba đến hai ba mươi ngàn. Chỉ cần bạn có tiền thì cỡ nào cũng mua được.
Theo quan niệm của Hoắc Khải thì đương nhiên càng đắt càng tốt.
Những thứ đắt chưa chắc đã có tỷ lệ hiệu suất giá cao, có lẽ chất lượng cũng không có gì đặc biệt. Nhưng nó lại đắt ở từng chi tiết nhỏ.
Nhưng trong mắt người bình thường thì những chi tiết đó tương đương với việc dùng tiền để đắp vào, quá là lãng phí.
Mà những đồ quá đắt thường phải đặt trước, rất ít khi có hàng sẵn.
Hoắc Khải và Ninh Thần đang cần chuyển nhà gấp, nên sao có thể chờ hàng đặt được. Vì vậy, bọn họ vẫn chọn loại sản phẩm tầm trung và có sẵn.
Thú vui của việc mua đồ chính là quá trình lựa chọn.
Nhìn cái này, xem cái kia, tìm lỗi sai, nhặt khuyết điểm.
Đến lúc thanh toán xong thì bắt đầu có cảm giác mong chờ khi hàng được giao về nhà và mình được sử dụng nó.
Chỉ nguyên việc chọn nội thất thôi mà cũng mất đến một ngày rồi.
Từ sô-pha cho đến bàn ăn, giường, tủ, còn cả xích đu mà Đường Đường yêu thích nữa.
Sau khi giao hàng về thì căn nhà trống trải lập tức được lấp đầy.
Nhìn một nhà đầy ắp những đồ đạc, Hoắc Khải lắc đầu: “Sớm biết thế này thì đã mua nhà to hơn chút rồi, bây giờ nhìn anh lại thấy nó chật quá”.
“Đâu có đâu, em thấy được mà”, Ninh Thần vui vẻ sờ nơi này một tí, chạm chỗ kia một tẹo.
Ở nhà cũ bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng được chuyển sang nhà mới, ra vào đều có thang máy. Cảm giác này khiến cô thấy thật mới mẻ.
Đến cả Đường Đường cũng vui vẻ đi loanh quanh cái xích đu. Hai mẹ con nhìn có vẻ vô cùng hài lòng.
Cách trang trí nhà thì hai người đã tìm một công ty trang trí tại địa phương thầu toàn bộ.
Có nhiều người không thích thầu hết vì sợ công ty này sẽ ăn bớt nguyên liệu, nhưng Hoắc Khải biết, chỉ cần chịu chi thì sẽ không có
chuyện ăn bớt xảy ra.
Ai mà chẳng muốn kiếm tiền cơ chứ, nếu đưa đúng số tiền thì ai sẽ đi ăn bớt chứ.
Cho nên, tóm lại là công ty này trang trí cũng được, làm người ta hài lòng về cả phong cách lẫn chất lượng.
Chuyển sang nhà mới, một nhà ba người đương nhiên phải chúc mừng rồi.
Hoắc Khải vốn định gọi nhà bố mẹ vợ sang ăn cùng cho vui nhưng Ninh Thần lại từ chối.
Cô cho rằng đây là cuộc sống mới của gia đình của mình, nên để ba người yên bình tận hưởng, không muốn ai chen vào.
Hoắc Khải thì sao cũng được. Có người đến thì đông vui hơn, không ai đến thì yên tĩnh hơn.
Một bàn đầy thức ăn, ba người chắc chắn ăn không hết. Nhưng lần này không có ai kêu lãng phí nữa. Đến Ninh Thần cũng không nói vì cô quá là vui, hơn nữa cô còn uống cả nửa chai rượu vang.
Sắc mặt cô trở nên hồng hơn, như một quả táo chín.
Đường Đường cũng đã có phòng riêng, không cần ngủ chung giường với bố mẹ nữa.
Phòng của cô bé có màu hồng công chúa, nhìn thì không được đẳng cấp cho lắm, nhưng cô bé thích thì cũng chẳng ai nói gì được.
“Ngủ đi con, nếu sợ thì gọi bố mẹ nhé”, Ninh Thần nói.
Đường Đường nằm trên giường, ôm con gấu bông lớn vừa mới mua về, cười hì hì nói: “Con không sợ đâu! Có gấu lớn bảo vệ con rồi!”
Ninh Thần mỉm cười, thơm nhẹ lên trán con rồi nói: “Ngủ đi con”.
“Chúc bố mẹ ngủ con, chúc gấu lớn ngủ ngon!”
Nhìn con gái vỗ về chú gấu bông rồi nhắm mắt ngủ, Ninh Thần mỉm cười rồi rời khỏi phòng.
Lúc về phòng ngủ, nhìn thấy Hoắc Khải dựa vào giường, mặt cô liền đỏ lên.
Cô biết rõ ràng tối nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Thấy cô đứng ở cạnh giường, vẻ mặt bất an, Hoắc Khải bật cười và nói: “Làm sao thế, như kiểu anh sắp ăn thịt đến nơi ý, em sợ hả?”
“Ai, ai sợ chứ!”, Ninh Thần cố nói.
Rồi cô lại nghĩ, đã sinh con rồi thì ngại cái gì chứ?
Chỉ có thể nói là do hoàn cảnh mới lạ nên khiến người ta khó mà thích ứng kịp. Ít nhất phải ở mấy hôm thì mới quen được.
Vào trong chăn nằm, Hoắc Khải đã chủ động vươn tay ra và nói với một giọng mong chờ: “Anh tắt đèn nhé?”
Ninh Thần nhắm mắt, tiến vào lòng của Hoắc Khải và nói bằng giọng bồn chồn: “Vâng”.
Giọng nói chứa đầy sự ngại ngùng, nhưng Hoắc Khải cũng hiểu ý và vươn tay ra tắt đèn.
Một đêm triền miên làm người ta không thể nào ngừng lại.
Sáng hôm sau, Hoắc Khải và Ninh Thần gần như mở mắt cùng một lúc.
Khi nhìn thấy đối phương, cả hai lại đồng thời chớp mắt rồi nhìn nhau cười.
“Anh cười gì thế?”, Ninh Thần hỏi.
“Cười vì sao anh lại có phúc mà cưới được một cô vợ tốt như thế”, Hoắc Khải đáp.
“Sến quá đấy!”, Ninh Thần nheo mắt đánh anh, nhưng lại hôn anh một cái và nói: “Nhưng em thích!”
Một ngày mới bắt đầu, hai người lại dọn dẹp nhà một lần nữa, sắp xếp những đồ vật vừa mua về hôm qua vào vị trí.
Khi xong việc cũng đã đến chiều.
Mặc dù là buổi chiều rồi nhưng Ninh Thần vẫn muốn đến công ty.
Cô đã hình thành thói quen, ngày nào không lên công ty thì cảm thấy như cuộc sống không còn vui.
Hoắc Khải không cản cô, phụ nữ có chí trong sự nghiệp cũng là chuyện tốt, chứng tỏ rằng cô có thể sống tự lập tự chủ. Cho dù có xảy ra sự cố gì thì cũng không cần lo lắng về tương lai.
Bất luận là đối với Ninh Thần hay Đường Đường, Hoắc Khải chưa bao giờ muốn biến hai người thành chim trong lồng.
Yêu thương và chiều chuộng bọn họ là điều cần thiết, nhưng không thể không có sự rèn luyện được.
Người không thể tự lập thì trong tương lai sẽ khó mà tồn tại được. Bố mẹ bạn bè có thể làm chỗ dựa, nhưng không phải là mãi mãi.
Sau khi Ninh Thần đến công ty, Hoắc Khải đang định đến công ty chi nhánh nhà họ Cơ để xem Cơ Hương Ngưng đang ra sao.
Thì chưa kịp đi, Đường Trọng Vi đã gọi tới.
“Tôi đến sân bay rồi, anh đâu?”, Đường Trọng Vi Hỏi.
Hoắc Khải đập trán, sao lại quên được nhỉ, hôm qua Đường Trọng Vi nói rằng muộn nhất là hôm nay cô ấy sẽ đến mà.
Anh liền vội vàng nói: “Xin lỗi nha, tôi quên mất, giờ tôi đến đây”.
“Nè, anh không đáng tin chút nào cả. Đã hẹn là đi đón rồi mà sao lại quên chứ? Anh có biết có bao nhiêu người muốn mời tôi đi ăn còn không được không? Thế mà anh còn dám lơ tôi!”
Đường Trọng Vi nói với vẻ bất mãn, nhưng cũng là nói thật.
Là viên ngọc quý của tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị, làm gì có người đàn ông nào trên đời dám lơ cô chứ?