Chương 283: Khuyên bảo
Một công ty như vậy sẽ gây ra những tổn thất không thể tưởng tượng được cho các doanh nghiệp đại chúng. Có thể lúc mới niêm yết thì anh sẽ không thấy có vấn đề gì, nhưng một khi gặp sự cố thì chắc chắn sẽ thất bại thảm hại.
Hoắc Khải đã từng đối đầu với Công ty Vốn Hồng Đạt nên biết rõ điểm tối của công ty này. Theo quan điểm của anh, bất kể công ty chi nhánh của nhà họ Cơ có được lên thị trường tách biệt với tổng bộ của dòng họ hay không, đều không nên để Công ty Vốn Hồng Đạt nhúng tay vào.
Nếu không, chắc chắn sẽ chịu thiệt lớn!
Nhưng trước mặt mọi người, Hoắc Khải cũng sẽ không nói ra những lời như vậy. Hơn nữa, dựa vào tính cách của Cơ Xương Minh, cho dù anh có nói hắn ta cũng chưa chắc chịu nghe.
Cao Lạc Sơn bắt tay với Hoắc Khải, cười vô cùng thân thiện nói: “Đã nghe danh trợ lý Lý từ lâu, không ngờ lại còn trẻ như vậy, quả thật là hậu sinh khả úy! Nghe nói quan hệ của cậu với chủ tịch Miêu mấy người họ rất tốt? Không biết có cơ hội nào để giúp tôi liên hệ được với chủ tịch Miêu không, tôi ngưỡng mộ người đứng đầu doanh nghiệp Seiko đã lâu lắm rồi”.
Giám đốc Miêu mà anh ta nói đương nhiên là chỉ Miêu Nhất Khoa.
Doanh nghiệp Seiko dưới trướng Miêu Nhất Khoa có thể nói là đứng trong tốp đầu cả nước. Tuy doanh nghiệp này không làm quá nhiều chuyện giật gân nhưng chất lượng thì không chê vào đâu được và đã tích lũy được một lượng lớn khách hàng trung thành.
Mục tiêu của Cao Lạc Sơn rõ ràng không phải là bản thân Miêu Nhất Khoa, dù sao thì công ty của ông ta đã niêm yết từ lâu với giá trị thị trường hơn 20 tỷ nhân dân tệ.
Mục tiêu của anh ta là những ông chủ lớn có hợp tác với Miêu Nhất Khoa kìa.
Đừng thấy có người đến nay tài sản chỉ có chục triệu hoặc vừa mới hơn trăm triệu, nhỡ đâu có người lại suy nghĩ viển vông, muốn được niêm yết sàn chính thì sao?
Công ty Vốn Hồng Đạt muốn tiếp cận nhất chính là người như vậy.
Dễ lừa, nghe lời, lại không có năng lực phản kháng gì. Nếu may mắn là có thể thu về được mấy công ty mới có tiềm lực mạnh mẽ, đóng gói lại một chút là có thể bán đi với giá gấp mấy lần, thậm chí gấp mười lần so với giá gốc.
Hoắc Khải cười mỉm, nói: “Tôi không thân với chủ tịch Miêu lắm, chỉ e là không giúp được gì”.
Mấy người có ý đồ đã nghe đến mòn tai mối quan hệ của Hoắc Khải với Triệu Vĩnh An từ lâu.
Nhất là những người quản lý cấp cao của Công ty Vốn Hồng Đạt như Cao Lạc Sơn đây càng như sấm bên tai.
Vốn dĩ Cơ Xương Minh chỉ là phó tổng giám đốc công ty chi nhánh nhà họ Cơ, cho dù có là người thuộc dòng chính của nhà họ Cơ thì hắn ta cũng không phải là nhân vật gì đáng kể trong mắt Cao Lạc Sơn.
Một phó tổng giám đốc của công ty chi nhánh, chẳng là cái gì cả!
Bên cạnh đó, nhà họ Cơ là một doanh nghiệp gia đình, có quá nhiều lợi ích liên quan, khả năng lên sàn tổng thể là cực kỳ nhỏ, cho dù có là bên Công ty Vốn Hồng Đạt thì nó cũng có giá trị rất thấp.
Còn về công ty chi nhánh thì càng không phải nói.
Trước nay chưa từng nghe nói có công ty chi nhánh của dòng họ nào mà lại tự mình lên thị trường trước cả, cho dù Công ty Vốn Hồng Đạt có chịu giúp đỡ thì trụ sở chính của nhà họ Cơ có thể đồng ý hay sao?
Cao Lạc Sơn đồng ý gặp mặt với Cơ Xương Minh cũng là vì suy nghĩ từ nhiều phương diện.
Thứ nhất là anh ta muốn gặp thử Hoắc Khải, để thông qua quan hệ của anh mà tiếp cận được với nhóm khách hàng của Miêu Nhất Khoa.
Mặt khác là Cơ Xương Minh cứ một mực ra vẻ rất muốn được lên thị trường để làm ông chủ, gấp rút bắng nhắng, vừa nhìn đã thấy ngu ngốc không chịu được.
Tên ngốc như vậy, không lừa tiền hắn ta thì lừa ai?
Dù sao thì hoạt động vốn cũng không có chuyện chắc chắn thành công 100%, thỉnh thoảng thất bại một lần cũng là chuyện thường. Ai bảo mấy người chỉ là công ty chi nhánh, lại còn cách ngưỡng cửa thị trường chứng khoán xa vời vợi chứ.
Mà chuyện anh ra muốn làm nhất lại bị Hoắc Khải từ chối thẳng thừng.
Không thân lắm cái gì cơ?
Người trong thiên hạ này đều biết cậu là người kế thừa mạng lưới quan hệ của giáo sư Triệu Vĩnh An, đám người Miêu Nhất Khoa cũng không chỉ một lần bàn luận về vị sư đệ nhỏ này ở nơi công cộng.
Quan hệ như thế, cậu bảo không thân là không thân à?
Cao Lạc Sơn không phải kẻ ngốc, nhìn ra được ngay Hoắc Khải căn bản không hề muốn giúp anh ta, đến cả lý do từ chối cho tử tế cũng lười không thèm nghĩ.
Lời từ chối cứng rắn như vậy làm Cao Lạc Sơn khó mà xuống nước, trong lòng cũng tràn ngập sự bất mãn đối với Hoắc Khải.
Chẳng phải chỉ là chó ngáp phải ruồi, kết bạn được với lão Triệu Vĩnh An kia thôi sao, cứ làm như mình thật sự giỏi lắm vậy.
Quả nhiên là một người trẻ tuổi, không biết trời cao đất dày.
Cơ Xương Minh thấy được vẻ mặt sượng sùng của Cao Lạc Sơn, lại thêm chút vẻ không vừa ý, liền vội lên tiếng: “Ôi chà, trợ lý Lý không phải có ý như vậy đâu, chỉ là anh ấy chưa quen được với thân phận đấy thôi, hơn nữa tính lại hay ngại, nên không dám mở lời thôi mà. Chuyện này để sau hẵng nói, giờ ta bàn chuyện chính trước đi! Anh Lý, lần này chúng ta hẹn giám đốc Cao đến đây không phải vì chuyện gì khác, mà chính là kế hoạch niêm yết bảng chính của công ty chi nhánh chúng ta…”
“Anh vội vàng quá rồi, chúng ta vẫn chưa có tư cách để niêm yết bảng chính đâu, phải đợi ít nhất hai năm nữa mới được”, Hoắc Khải thẳng thừng ngắt lời Cơ Xương Minh.
Cơ Xương Minh không quá để ý đến việc anh ngắt lời, lại tiếp tục nói: “Anh không hiểu đâu, bây giờ công ty chi nhánh của chúng ta đã có thị phần rất cao rồi, nếu Công ty Vốn Hồng Đạt có thể…”
“Thị phần cao không có nghĩa là chúng ta có tư cách đưa công ty lên thị trường, đây là hai khái niệm khác nhau”, Hoắc Khải lại một lần nữa ngắt lời Cơ Xương Minh.
Sắc mặt của Cơ Xương Minh cũng có chút khó chịu, nói: “Sao lại khác nhau, chỉ cần Công ty Vốn Hồng Đạt giúp chúng ta nâng được giá trị tài sản lên cao, có thể đạt tới ngưỡng gia nhập, thúc đẩy một chút là có thể lên sàn kiếm tiền, đến lúc đó chúng ta có được hỗ trợ tài chính lớn là làm cái gì cũng dễ, có nhiều lợi ích lắm. ”
“Ngưỡng tham gia IPO đúng là một tỷ nhân dân tệ trở lên, nhưng đạt ngưỡng không có nghĩa là anh có thể vào. Hơn nữa ngay cả khi anh miễn cưỡng vào được thì thực sự cũng chỉ là một con cừu đang chờ bị giết thịt mà thôi. Loại thị trường thứ cấp này, lang sói đói mồi ẩn nấp đầy ra kia, một khi công ty nhỏ như của anh bước vào, nói thẳng ra là cúng tiền cho người ta”, Vương Vũ Hành đột ngột nói.
Cậu ta nhìn ra được Hoắc Khải không hề tán đồng hành động đốt cháy giai đoạn như thế này, đương nhiên là phải nói giúp sư phụ mình.
Ai mà ngờ Cơ Xương Minh chẳng những không nghe cậu ta khuyên mà ngược lại còn không vui, trừng mắt nói: “Cậu là ai, nói lung tung cái gì ở đây đấy! Thị trường thứ cấp do Ủy ban quản lý Ngân hàng Hoa Hạ quản lý, chúng tôi chỉ làm việc mình nên làm mà thôi, không lẽ người khác có thể giật tiền từ trong tay của chúng tôi sao? Tôi thấy cậu còn khá trẻ, mới tốt nghiệp đại học đúng không? Cậu kinh doanh cổ phiếu được vài năm rồi chứ gì? Đừng nghĩ cậu kinh doanh cổ phiếu vài năm là đã thực sự trở thành ông trùm. Thị trường vốn này cậu vẫn phải học nhiều lắm! ”
Cao Lạc Sơn cũng nói theo: “Giám đốc Cơ nói không sai, thị trường vốn còn rất nhiều những ngưỡng cửa khác, đừng nói là người trẻ tuổi như cậu, cho dù có là tôi thì cũng có lúc gặp phải rắc rối”.
Vương Vũ Hành cười hề hề, không hề lên tiếng.
Lúc mà con cá sấu về tiền nóng như cậu ta đang làm mưa làm gió trên thị trường thứ cấp, hai vị trước mặt đây còn không biết là đang làm cái gì, bây giờ lại dám nói cậu ta không hiểu?
Tuổi còn trẻ không đồng nghĩa với việc không có tư cách nói chuyện.
Nếu những lời này là Hoắc Khải nói thì Vương Vũ Hành cũng chịu nhận, nhưng Cơ Xương Minh với Cao Lạc Sơn có thân phận gì mà có tư cách dạy dỗ cậu ta.
Đối với các doanh nghiệp bình thường mà nói thì Công ty Vốn Hồng Đạt có thể tính là cơ quan hàng đầu trên thị trường vốn rồi, nhưng đối với Vương Vũ Hành thì đây chỉ là một tổ kiến đầy lỗ hổng mà thôi.
Chỉ cần lực nước đủ lớn là đã có thể dễ dàng rửa trôi bọn họ.
Archimedes có thể nâng cả trái đất bằng một cây gậy, trên thị trường vốn thì mức quỹ tầm trăm triệu là đủ để làm được rất nhiều thứ.
Đương nhiên rồi, làm được không có nghĩa là có thể làm.
Nếu Vương Vũ Hành thực sự dám thao túng cổ phiếu để phá hủy hoàn toàn một công ty thì cậu ta cũng sẽ bị rất nhiều nơi nhắm tới, kể cả Ủy ban quản lý Ngân hàng Hoa Hạ cũng sẽ không bỏ qua.
Thấy Vương Vũ Hành không nói thêm câu nào, Cao Lạc Sơn nhìn Hoắc Khải nói: “Trợ lý Lý, tôi không rõ người mà cậu đưa tới là ai, có thể là cấp dưới hoặc bạn bè của cậu, có điều rõ ràng là cậu ấy không hề biết nhiều về thị trường vốn, nhưng chắc cậu chắc sẽ hiểu được rằng việc niêm yết cổ phiếu ra lên sàn chứng khoán là ưu tiên hàng đầu của các doanh nghiệp và cũng là điều có lợi nhất. Công ty Vốn Hồng Đạt chúng tôi đã giúp đỡ hàng chục công ty hoạt động IPO thành công và đạt được những kết quả đáng kể, được cả ngành được công nhận. Chỉ cần công ty chi nhánh của nhà họ Cơ sẵn sàng hợp tác, việc lên thị trường không phải là không thể”.
Hoắc Khải không hề trả lời Cao Lạc Sơn, chỉ nhìn về phía Cơ Xương Minh hỏi: “Chuyện này anh đã hỏi qua giám đốc Cơ chưa?”
“Hỏi rồi, cô ta nói là công ty đang trong giai đoạn sơ khai, chỉ mong mọi thứ ổn định, không quan tâm lắm đến việc đưa công ty lên sàn. Tôi không nói cho cô ta hiểu ra được nên mới tìm anh đến còn gì. Anh nhìn xa trông rộng, chắc chắn là hiểu lý lẽ hơn cô ta”, Cơ Xương Minh nói: “Hơn nữa tôi đã trao đổi với giám đốc Cao rồi, theo ước tính, hoạt động IPO lần này của Công ty Vốn Hồng Đạt sẽ tiêu tốn khoảng 800 triệu nhân dân tệ, và họ chỉ tính thu chúng ta 8% hoa hồng, còn lãi suất vốn thì chỉ thu 15%, như thế tiết kiệm được biết bao nhiêu tiền! Anh không biết đấy chứ, các công ty khác đều có khởi điểm ở mức 30% còn chúng ta chỉ có 23%! ”
Hoắc Khải nghe mà lòng thầm thở dài. Chẳng trách ngày trước Cơ Xương Minh chèn ép Cơ Hương Ngưng đến thở không ra hơi, nhưng vẫn luôn chẳng thể thật sự đè bẹp được cô ấy.
Với đầu óc như thế này, chỉ có thể dựa vào ưu thế dòng chính mà đi chèn ép người khác thôi.