“Thực ra có rất nhiều thứ đều là chịu ảnh hưởng từ tâm lý, trước đây anh có từng bị ngã không? Kiểu
nghiêm trọng một chút ấy”. Phan Tư Mễ hỏi. Hoắc Khải lắc đầu đáp: “Không”.
“Thế thì có từng xem những video liên quan đến việc ngã bị thương không, ví dụ như đầu lìa khỏi cổ, rất máu me, làm anh đến bây giờ vẫn không quên được ấy” Phan Tư Mễ lại hỏi.
Hoắc Khải vốn định nói không có, nhưng lại do dự một chút rồi trả lời: “Hồi trước từng xem một video, có một cậu trai trẻ lái xe máy đâm vào xe buýt, thảm
thương lắm”.
Phan Tư Mễ cúi đầu ghi chép vào quyển sổ, sau đó lại đặt thêm mấy câu hỏi nữa.
Ninh Thần đi mua nước không mất nhiều thời gian,
tầm khoảng 5 phút sau là đã quay lại.
Ninh Thần cầm 3 chai nước lên tầng, đi đến gần hỏi: “Thế nào rồi?”
“Cũng ổn đấy”, Phan Tư Mễ cười híp mắt, đứng
dậy nói: “Tình trạng của anh ấy không tệ đâu, có thể
chỉ là do một vài chướng ngại tâm lý đơn giản, mỗi tuần đến đây một lần để làm trị liệu tâm lý, chắc là rất
nhanh sẽ khỏe lại thôi”.
“Thật hả, thế thì tốt, Ninh Thần nghe xong thở
phào một hơi.
Cô đưa cho Phan Tư Mễ một chai nước, rồi lại cầm một chai khác đưa cho Hoắc Khải, hỏi: “Cô bạn thời
đại học này của em được phết đấy chứ?”
“Cũng được, chỉ là có hơi thích lái xe thôi” Hoắc Khải cười đáp.
“Lái xe?”
Ninh Thần rõ ràng là không hiểu lắm về ý nghĩa khác của từ này, Phan Tư Mễ thì lại biết, nhưng cô ấy không giải thích, chỉ là đánh giá về Hoắc Khải trong lòng lại giảm thêm một chút.
Người đàn ông này quả nhiên là đang giả ngây giả ngốc, chứ không phải thực sự không hiểu gì như vẻ bề ngoài!
Nhưng mà bây giờ cũng không cần thiết phải tính toán cái này, bởi vì đây chỉ là bước đầu để tìm hiểu tình hình của bệnh nhân, điều trị những cái khác phải
tiến hành từng bước một.
Ninh Thần lại tiếp tục nói chuyện với Phan Tư Mễ
một lúc rồi mới cùng Hoắc Khải rời khỏi phòng khám.
Ra khỏi phòng khám, Ninh Thần hỏi: “Có phải anh không vui không?”
“Sao lại không vui chứ?”, Hoắc Khải quay sang nhìn, thấy mặt cô thấp thỏm thì bật cười, nói: “Đừng nghĩ nhiều như thế, anh biết là em đều vì muốn tốt cho anh. Hơn nữa, anh cũng mong có thể sớm khỏe
lại mà”.
“Vậy sao, thế thì tốt” khuôn mặt Ninh Thần hơi ửng hồng, trông biểu cảm của cô ấy có vẻ là đã hiểu nhầm rồi.
Hoắc Khải chỉ nói đại vậy thôi, nhưng cô ấy lại lầm tưởng rằng người đàn ông này còn sốt ruột hơn mình. Hoắc Khải cũng không biết giải thích thế nào,
chuyện như này càng nói chỉ càng rối rắm thêm.
Còn trong lòng Ninh Thần bây giờ thì chỉ nghĩ đến lời dặn dò của Phan Tư Mễ trước lúc rời đi.
“Chồng của cậu chắc là do có bóng đen tâm lý nào đấy tạo thành tổn thương trong lòng, tình huống như thế này thì chỉ dẫn về tâm lý là một phần, còn phần còn lại cũng phải dựa vào cậu, phải thân cận với anh ấy nhiều hơn nữa, dẫn dắt anh ấy bước ra khỏi ám ảnh đó. Đừng có mà hỏi tớ dẫn dắt thế nào đấy, con còn có rồi, mấy chuyện này còn đợi tớ dạy cậu chắc?
Nói chung là làm mấy chuyện thân mật nhiều hơn mộ chút, nhưng cũng đừng làm anh ấy áp lực quá là được”.
Những lời dặn dò này là quá trình bắt buộc của điều trị tâm lý, vốn Ninh Thần cũng không phải là người có tính cách quá bảo thủ, nếu không tối hôm đó
cũng không có ý định như thế.
Nhưng nếu muốn cô thường làm mấy chuyện như vậy thì quả thật có chút hơi ngại ngùng.
Đối với cô mà nói, thỉnh thoảng chủ động một chút có thể coi là hứng thú giữa vợ chồng, nhưng thường làm như vậy thì cứ như là mình mắc nghiện việc đó rồi vậy.
Càng nghĩ đến chuyện này, mặt cô càng đỏ ửng lên.
Tuy rằng Hoắc Khải có thể cảm nhận được sự khác thường của cô, nhưng lại chỉ nghĩ đó là do hiểu lầm trước đó mà thôi, không hề quan tâm quá nhiều.
Bây giờ điều mà anh quan tâm nhất là tới đây làm thế nào lợi dụng được sức ảnh hưởng của nhà họ Cơ
để có thể giao thiệp được với nhà họ Hoắc.
Dạo gần đây nhà họ Hoắc rất ít khi truyền ra tin tức gì đáng giá, người thế thân đó hình như biến đi đâu mất, nhưng lại không ai cảm thấy có gì bất
thường.
Nói thật, tình huống như thế này làm Hoắc Khải
cảm thấy rất bất an.
Anh cũng không biết rốt cuộc nhà họ Hoắc đã xảy ra chuyện gì, có phải là đã xảy ra biến cố hay không, người thân của mình liệu có còn được bình an.
Nếu mà có thể, Hoắc Khải rất muốn lập tức về nhà họ Hoắc một chuyến, ít nhất là có thể làm rõ tình
huống hiện tại.
Cho dù kết quả có ra sao thì cũng tốt hơn tình trạng không biết gì như hiện nay.
Đáng tiếc, là cậu chủ của nhà họ Hoắc, anh rất rõ gia tộc lớn kiểu như thế này, không phải ai muốn vào cũng vào được, không phải muốn gặp ai thì có thể gặp người đó.
Gia tộc càng lớn, càng phòng bị người ngoài nghiêm ngặt, quan hệ không tốt đến một mức nhất
định nào đó thì cậu muốn đến gần bọn họ cũng khó.
Nếu không phải vì lý do này thì Hoắc Khải cũng không cần dùng trăm phương ngàn kế để lợi dụng nhà họ Cơ làm bàn đạp.
Vốn hai người định về cửa hàng hoa quả để đón Đường Đường luôn, nhưng Ninh Thần nói cô muốn mua mấy quyển sách liên quan đến hoạt động kinh
doanh và luyện tập kỹ năng nói về xem.
Mặt này là điểm yếu của Ninh Thần, tuy rằng Hoắc Khải là một người thầy rất tốt, nhưng anh cũng không
thể hôm nào cũng dạy riêng cho cô được.
Ninh Thần cũng không muốn làm phiền anh suốt, dù sao bình thường lúc ở nhà trừ việc trả lời câu hỏi của khách hàng và livestream ra, cơ bản cô cũng không có việc gì khác để làm.
Nhà chỉ bé có tí tẹo thế, muốn làm việc nhà cũng khó.
Nếu Ninh Thần đã muốn học, thì Hoắc Khải đương
nhiên cũng không phản đối.
Tuy rằng có câu nói xem ngàn quyển sách không bằng đi một ngày đàng học một sàng khôn, nhưng trong thực tế, đọc nhiều sách vẫn có rất nhiều lợi ích, thậm chí có thể nói là đối với phần lớn mọi người, lợi ích khi xem ngàn cuốn sách còn có hiệu quả nhanh hơn so với đi một ngày đàng.
Thế là hai người lại đi đến tiệm sách Tân Hoa, Ninh Thần giao lại việc chọn sách cho Hoắc Khải, mình thì đi đến khu sách cho trẻ em, định mua mấy quyển
sách thiếu nhi về cho Đường Đường.
Hoắc Khải lướt qua giá sách một lượt, cuối cùng quyết định chọn mấy quyển vừa hay phù hợp với
những người mới nhập môn phương diện này.
Ninh Thần ham học lại thông minh như vậy, chắc
là không lâu sau sẽ có kết quả tốt.
Đúng lúc chuẩn bị rời đi, Hoắc Khải cảm thấy có người vỗ vai mình, anh quay đầu sang nhìn thì thấy một ông lão đội mũ, chống gậy, nói với anh: “Cậu trai trẻ, có thể giúp ông lấy quyển sách gáy đen đó xuống
không?”
Hoắc Khải ngẩng đầu nhìn, vừa kiếng chân lên lấy quyển sách, vừa thuận miệng hỏi: “Ông mua cho mình đọc hay sao ạ? Tập 3 quyển “Người học việc” của Franklin thực ra không hợp cho người già đọc lắm
đâu, văn phong có hơi u ám”.
Ông ta nghe thấy thì có chút kinh ngạc, hỏi: “Sao cậu lại biết đây là tập 3 quyển “Người học việc” của
Franklin?”
“Có lẽ là do trùng hợp thôi, tôi khá là thích xem mấy quyển sách ít được quan tâm, mấy quyển đen xì hoa văn chằng chịt này vốn không nhiều, cộng thêm độ dày như vậy, lại đặt nơi giá sách của thể loại này, cho nên tôi mới biết”, Hoắc Khải nói rồi lấy quyển sách xuống đưa cho ông lão, cười nói: “Có điều đây là bản dịch của thầy Mã Tiểu Thu, tuy rằng trình độ dịch tiếng Tây Ban Nha của ông ấy rất tốt, nhưng so với
bản gốc thì còn kém một chút”
“Cậu biết tiếng Tây Ban Nha à?”, ông ta tò mò nhìn
Hoắc Khải từ trên xuống dưới, đánh giá một lượt, rồi
đột nhiên chỉ vào một quyển sách khác trên giá, hỏi:
“Cậu có thể nhìn ra đây là quyển sách nào không?” Hoắc Khải nhìn theo hướng tay của ông ta chỉ, hỏi:
“Quyển màu đỏ có sọc đen đấy á?” “Đúng thế”.
“Nếu như tôi không đoán nhầm thì đây chắc là sách của tác giả Donaldson, một nhà văn bất đắc chí ở Bắc Mỹ. Cuốn sách này viết về cuộc sống nơi phố phường, bản bìa cứng, rất hiếm gặp”, Hoắc Khải vừa nói vừa lấy quyển sách xuống.
Trên đó viết rõ tên tác giả và tên sách bằng tiếng Trung, mở cuốn sách ra là có thể thấy được giới thiệu nội dung, hoàn toàn khớp với lời anh nói.
Ông ta trông có vẻ rất cao hứng, nói: “Cậu trai trẻ khá đấy nhỉ, tôi từng gặp qua không ít người thích đọc sách, nhưng loại sách ít người quan tâm thế này, cậu là người đầu tiên có thể chỉ cần nhìn gáy là có thể đoán ra quyển sách nào, trí nhớ không tồi đâu, hơn nữa lượng sách đọc chắc là rất lớn, từng học ở đâu
vậy?”