Chương 64: Sống với thân phận một n…
Bởi vì điều kiện kinh tế gia đình không được tốt, cho nên vẫn luôn không mua xe ô tô, xe đạp điện hồi trước có hai chiếc, mà cuối cùng lại bị Lý Phong đâm hỏng mất
một.
Một chiếc duy nhất còn lại, hôm nay Hoắc Khải cũng không lái đi mà đưa Đường Đường theo cùng chen chúc
trên xe buýt.
Anh vẫn luôn cho rằng, cho dù có tiền hay không thì khi trẻ vẫn còn nhỏ, không nên bị làm mất đi quá nhiều cơ
hội tiếp xúc với người khác.
Trên xe buýt kiểu người gì cũng có, chính là cơ hội tốt
nhất để trẻ bước đầu tiếp xúc với xã hội. 130 .i: 4G)
<_. Chương 64: Sống với thân phận một n…
Đến kế cả như Hoắc Khải, từ tiếu học cho tới trung học cơ sở đều là do quản gia đưa đi chen nhau trên xe buýt, mãi cho đến trung học phổ thông, bởi vì lịch học rất
sát nên mới đổi sang xe ô tô.
Cũng đến lúc đó, bạn học và thầy cô giáo xung quanh mới biết hoá ra nhà cậu học sinh ngày nào cũng chen chúc trên xe buýt kia lại lắm tiền đến vậy.
Đương nhiên rồi, đó là bởi vì Hoắc Khải là con trai.
Người ta đều nói lấy giàu nuôi con gái, tuy rằng Hoắc Khải không phải vô cùng tán thành tư tưởng này, nhưng cũng lại không nỡ để Đường Đường thật sự chen chúc
trên xe buýt từ tiểu học đến phổ thông.
Dù sao con gái cũng có chút bất tiện, nhất là trong thời kỳ dậy thì, khoảng cách giữa người với người rất nhạy cảm.
Nếu mà bị người khác lợi dụng trên xe buýt, Hoắc Khải thật sự không chấp nhận được.
Cho nên, xe thì vẫn phải mua.
Do nhà của Lý Phong nằm ngay cạnh điểm đầu xe
buýt, nên lúc vừa lên xe không có nhiều người lắm.
Đi qua được vài trạm, trên xe bắt đầu chen đầy những
học sinh và dân đi làm.
Mắt Đường Đường rất tinh, vẫy tay chào to với một vị khách vừa lên xe từ trạm dừng đón đỗ: “Phương Minh! Phirđna Minhl”
130 .i 4G)
<_. Chương 64: Sống với thân phận một n… Hoắc Khải nhìn sang, thấy một cậu bé mũm mĩm với
một người đàn ông mập mạp đang chen qua.
“Đường Đường!” cậu bé mập chen qua, cất tiếng
chào.
Đường Đường vội chỉ sang Hoắc Khải đang ngồi ở ghế sau, nói: “Đây là bố tớ, bố ơi, đây là Phương Minh, bạn
cùng bàn của con!”
Hoắc Khải mỉm cười với cậu bé, nói: “Chào anh bạn
nhỏ”.
Phương Minh hình như có chút hướng nội, chỉ xấu hổ cười với Hoắc Khải một cái, xem như là lời chào hỏi, còn người đàn ông cùng chen qua với cậu bé đó vừa lau giọt mồ hôi trên mặt vừa tỏ ý xin lỗi với anh: “Đứa nhỏ này từ bé đã hướng nội, không biết cách chào hỏi, mong anh
đừng để ý”.
“Không sao đâu, có nhiều trẻ hồi nhỏ đều như vậy, tiếp xúc với người khác nhiều hơn là được”, Hoắc Khải đáp.
“Tôi cũng nghĩ thế, cho nên cứ rảnh thì lại đem cháu nó đi xe buýt, cơ mà thời tiết như này ngồi xe buýt đúng là mang vạ vào thân, điều hòa cũng không thèm bật, nóng chết mất thôi!” người đàn ông mập mạp đó luôn miệng phàn nàn, sau mới chợt nhớ ra, vội đưa tay về phía Hoắc Khải, nói: “Quên không giới thiệu, tôi là bố của Phương Minh, Phương Xương Thịnh”.
130 .i 4G)
<_. Chương 64: Sống với thân phận một n… “Tôi tên là Hoắc Khải”.
Hai người bắt tay, Phương Xương Thịnh nhìn một lượt Hoắc Khải từ trên xuống dưới, nói: “Chắc đây là lần đầu anh đến họp phụ huynh nhỉ? Hồi trước hình như toàn là
mẹ của bé”.
“Vâng, hồi trước công việc có chút bận” Hoắc Khải đáp.
“Tôi nhớ hình như nhà mọi người ở đường Hồng Viên nhỉ? Khu đất sắp bị phá dỡ phải không?”, Phương Xương Thịnh lại hỏi.
Đợi Hoắc Khải gật đầu xong, gã ta lau giọt mồ hôi trên trán rồi vừa phe phẩy cổ áo vừa nói: “Tôi có quen người làm bên khu thương mại mở rộng ở khu phố mới đó, lúc đấy nếu cần thì tôi giúp anh tìm căn nhà tốt một chút, thế nào? Anh cũng biết rằng mấy năm gần đây đền bù phá dỡ cũng phải tìm người, nếu không nhà tốt đều bị người khác
lấy hết trước mất đấy”.
“Không cần”, Hoắc Khải lắc đầu, nói: “Tôi không định lấy nhà đền bù, đợi đến lúc đó nhận tiền phá dỡ rồi mua ở chỗ khác”.
Phương Xương Thịnh có hơi khó hiểu, hỏi: “Nhưng nhà đền bù phá dỡ thì anh chỉ cần trả khoản chênh giá, hơn nữa khoản chênh cũng được giảm giá, so với lấy tiền
đền bù đi mua chỗ khác thì tốt hơn nhiều chứ”.
“Nhưng địa thế nơi đó không ổn lắm, mua rồi thì gần 131 „Í: 4G (Mộ:
<_. Chương 64: Sống với thân phận một n… như là không có không gian phát triển gì hết, đều là tiêu một khoản tiền như thế, sao lại không đi tìm một nơi có
địa thế tốt hơn chứ”, Hoắc Khải giải thích.
Phương Xương Thịnh chau mày, nói: “Chắc không phải chứ? Theo như tôi biết thì chỗ đó hồi trước là trung tâm thành phố, là vùng đất hoàng kim đấy, hơn nữa quy hoạch thành phố trong tương lai cũng sẽ xây dựng tuyến tàu điện ngầm gần đó, không gian phát triển rất lớn đấy”.
Nhưng Hoắc Khải vẫn lắc đầu, nói: “Nếu chỉ dựa theo địa thế từ 20 năm trước, hoặc lộ tuyến đường tàu điện ngầm mà xem xét thì chỗ đó quả thật không tồi. Nhưng nếu muốn biết tiềm lực phát triển của một khu vực, từ trước đến nay đều không phải xem quá khứ, cũng không phải xem tương lai, mà là xem xu thế. Cách quy hoạch của thành phố này là lấy việc cải tạo khu phố cũ và xây dựng khu phố mới làm trọng. Tuy rằng trước mắt nhà nước vẫn chưa chính thức đưa ra bước quy hoạch tiếp theo, nhưng dựa theo phán đoán của tôi thì 10 năm, thậm chí 20 năm tới trong kế hoạch, trọng tâm thành phố sẽ dịch chuyển về hướng Tây Bắc. Nơi đó có một thị trấn sông núi nước non đầy đủ, dân số lên đến 5 trăm ngàn người, lượt khách du lịch mỗi năm có thể đạt được cả triệu lượt, hơn nữa mỗi năm một tăng. Bình thường mở rộng khu phố mới thì cần phải có việc kinh doanh để chống đỡ, mà chúng ta lại thiếu kiểu kinh doanh như vậy, cho nên tôi đoán trong
tương lai thành phố chắc chắn sẽ lấy du lịch văn hóa làm 131 .i 4G)
<_. Chương 64: Sống với thân phận một n…
trọng điểm, phát triển toàn lực những thị trấn nhỏ ở xa, rồi gộp những nơi này vào phạm vi thành phố. Bởi vì chưa chính thức quy hoạch nên giá nhà phổ biến ở khu vực Tây Bắc đều khá thấp, nếu bây giờ mua tức là kiếm được lời
rồi”.
Phương Xương Thịnh nghe xong lấy làm lạ, tuy rằng trên mặt gã ta vẫn còn chút hoài nghỉ nhưng lại không hề lập tức phản bác mà chỉ đứng tại chỗ, dường như đang
suy nghĩ rất nghiêm túc điều gì đó.
Hoắc Khải nói tiếp: “Cho nên xây dựng một khu chung cư nhỏ ở đường Hồng Viên có hơi lãng phí rồi. Trong tương lai chỗ đó sẽ xây dựng tuyến điện ngầm, rút ngắn các khoảng cách trong thành phố. Nếu tôi là nhà đầu tư thì tôi càng mong muốn ở đó có thể xây dựng được một trung tâm thương mại như kiểu Vạn Đạt , tất cả lượng tiêu thụ đều tập trung về hướng Nam thành phố. Nếu có thể chiếm được khu thành cổ thì lượng tiêu thụ sẽ chảy ngược lại, hiệu quả sẽ tốt hơn. Cho nên, chỉ là một khu dân cư bình thường thì tôi sẽ không cân nhắc đâu, đầy rẫy ra đấy, không có gì hấp dẫn cả”.
Phương Xương Thịnh nhìn Hoắc Khải, tò mò hỏi: “Anh làm nghề gì vậy?”
“Tôi làm ở chỉ nhánh của công ty nhà họ Cơ, tạm thời đang đảm nhiệm chức vụ trợ lý tổng giám đốc” Hoắc Khải
thành thật trả lời.
131 „1: 4G ÍRM)›
<_. Chương 64: Sống với thân phận một n…
“Trợ lý tông giám đôc? Thảo nào lại hiêu biêt đên thê, hồi trước chưa từng nghe chị Ninh kể về chồng mình, hóa ra lại giỏi như vậy”, Phương Xương Thịnh đáp.
“Cũng không có gì giỏi cả đâu, chỉ là tôi có thói quen xem xu thế”, Hoắc Khải nói.
Phương Xương Thịnh hình như rất hứng thú đối với vấn đề này, lại hỏi thêm mấy câu nữa, đều được Hoắc Khải giải đáp.
Gã ta càng nói càng hăng, mãi đến khi xe buýt dừng bên cạnh trường học rồi cũng quên luôn cả việc xuống xe.
Cuối cùng cậu bé mập Phương Minh phải kéo giật gã ta mà gọi mãi: “Bố ơi, đến trường rồi!”
Sau khi xuống xe xong, Phương Xương Thịnh lại lau mồ hôi đầy trán, lôi chiếc điện thoại đời cũ ra, nói với Hoắc Khải: “Anh em, ta lưu số của nhau chứ nhỉ? Sau này có chuyện gì tiện liên lạc”.
Hoắc Khải không từ chối, dù gì đây cũng là phụ huynh bạn học của con gái, phải cho người ta chút mặt mũi.
“Gì nhỉ, à, nhờ anh đưa con trai tôi lên trước hộ với nhé, tôi đi vệ sinh cái rồi lên liền!“ Phương Xương Thịnh đáp.
“Không vấn đề gì”, Hoắc Khải đồng ý ngay.
Quan hệ của Phương Minh với Đường Đường có vẻ rất tốt, hai đứa trẻ vừa đi vừa nói cười, nhảy chân sáo vào lớp
hoc.
131 sai: 4G ÍRB )›
<_. Chương 64: Sống với thân phận một n…
Còn Phương Xương Thịnh lén nhìn bóng lưng Hoắc Khải một cái, rồi vòng ra chỗ sân tập vắng vẻ, lúc này mới lôi chiếc điện thoại ra gọi điện.
Khoảnh khắc mà cuộc gọi vừa thông, khí thế của gã ta trở nên khác hẳn với lúc trước.
Lúc trước nhìn từ trong ra ngoài, trông thế nào cũng giống một người bình thường, thế nhưng bây giờ gã ta lại tràn đầy hào khí đến khó tin.
“Tiểu Chu, mau điều tra cho tôi cái thị trấn phía Tây Bắc, chính là cái mà có sông núi nước non đấy. Tôi muốn có tất cả tài liệu về thị trấn này, còn nữa, cậu báo giám đốc Hoàng lập tức đến cục quy hoạch thành phố nghe ngóng thăm dò, hỏi xem có tin tức gì về quy hoạch thị trấn nhỏ này không”.
“Giám đốc Phương, sao tự nhiên anh lại có hứng thú với thị trấn đó vậy? Hình như công ty chúng ta không định làm về mảng du lịch mà”.
“Bảo cậu làm thì cứ làm đi, lắm lời thế làm gì!”
Cách nói chuyện của Phương Xương Thịnh lúc này hiển nhiên cứng rắn hơn hẳn đối với Hoắc Khải hồi nãy, còn người bên đầu dây kia cũng không dám nói nhiều, liền vội vàng dạ vâng.
Phương Xương Thịnh cúp điện thoại, nhìn số liên lạc mới thêm trong máy, nghĩ đến mấy câu mà Hoắc Khải vừa
nói lúc nãy, trên khuôn mặt liền lộ ra nụ cười vô cùng
131 .i: 4G (EM):
<_. Chương 64: Sống với thân phận một n… hứng thú.
“Không ngờ ở một trường tiểu học bình thường như này, còn có nhân vật như vậy!”
Phương Xương Thịnh này bề ngoài trông có vẻ giản đơn, nhưng thực chất lại là giám đốc một công ty địa ốc khá to ở trong vùng.
Thời ông bà thì nhà gã ta vốn làm nghề thợ nề, đến đời Phương Xương Thịnh thì não nhảy số nhanh, dẫn dắt mọi người xung quanh cùng làm nghề chủ thầu.
Bắt kịp với tốc độ phát triển kinh tế, ngành địa ốc cũng gặp thời, sự nghiệp của gã ta lên như diều gặp gió.
Vất vả mấy chục năm, nay đã trở thành công ty lớn có tài sản lên đến gần tỉ.
Nhưng Phương Xương Thịnh chịu đựng không ít khổ cực, cũng gặp không ít số lượng con nhà giàu vì cuộc sống quá đủ đầy mà mất não đi làm mấy việc sai trái không thể tha thứ.
Cho nên sau khi sinh ra Phương Minh, gã ta đã bàn sẵn với vợ, trước khi đứa nhỏ trưởng thành thì nhất định phải giấu kỹ chuyện công ty, ngụy trang mình thành dân đi làm phổ thông.
Lương mỗi tháng mấy ngàn tệ, ở trong một căn nhà không đến 90 mét vuông, xe đạp điện là công cụ giao
thông duy nhất. 131 .i 4G)
<_. Chương 64: Sống với thân phận một n…
Gã ta hy vọng có thể dùng cách này để thúc đẩy sự độc lập tự chủ của Phương Minh tốt hơn nữa.
Đợi đến lúc con thực sự trưởng thành rồi, mới nói ra tất cả, cho đứa nhỏ một điểm xuất phát tốt hơn, và cả
một mục tiêu phấn đấu cao hơn nữa.
Đến trước lúc đó, Phương Xương Thịnh vẫn luôn sống với thân phận một người bình thường, kể cả những thầy cô giáo, phụ huynh trong trường, cũng đều không có một ai biết, rằng người đàn ông trông có vẻ mập mạp này lại là
giám đốc có giá trị tài sản hơn tỉ nhân dân tệ.