Chương 91: Nói chuyện
“Vậy tiền của chúng tôi…
Gã răng vàng cũng là một người có lòng tham, dù sao thì ghi âm lại chắc chắn sẽ đắc tội người đàn ông họ Cơ này, thế thì còn gì mà phải sợ nữa, xin thêm
được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu mà.
Nhưng Cơ Xương Minh lại ngưng cười, khinh thường nói: “Trong mắt chỉ toàn tiền là tiền! Mấy người không có tí tiền đồ nào hết vậy! Khi nào xong việc thì các người cũng không thiếu chút tiền đó đâu! Còn làm không xong ấy, thì đừng có mà mở mồm đòi
tiền, không bắt các người đền là đã tốt lắm rồi!”
Cơ Xương Minh hoàn toàn không coi nhóm côn đồ thuộc tầng lớp thấp này ra gì cả. Trong mắt hắn ta, đám người này chỉ là cặn bã của xã hội, không thể nào sánh bằng con dòng chính của nhà họ Cơ như hắn ta
được.
Hôm nay hắn ta đích thân tới đây gặp mấy kẻ này thì đã là nể mặt lắm rồi. Chứ là bình thường, đến nói chuyện với bọn họ hắn ta còn thấy ô nhiễm đường hô
hấp của mình nữa là.
Thái độ của Cơ Xương Minh đã khiến cho gã răng vàng và đám người kia cảm thấy bị sỉ nhục.
Bọn họ biết là bản thân không thể trở thành bạn bè với những người ở tầng lớp đó được, nhưng dù gì thì bọn họ cũng đã giúp hắn ta làm việc, đã không đưa tiền thì thôi lại còn nói chuyện khó nghe như vậy.
Hắn ta nghĩ bọn họ dễ bắt nạt lắm sao?
Vốn là bọn họ còn đang do dự nên đưa hết bản ghi âm cho Hoắc Khải hay là mạo hiểm nói cho Cơ Xương Minh biết tin này.
Nhưng giờ thì không cần suy nghĩ nữa rồi. Hành vi
của Cơ Xương Minh đã làm cho bọn họ hạ quyết tâm.
Gã răng vàng sờ vào điện thoại di động trong túi, đảo mắt một vòng rồi nói: “Anh Cơ, nói ra thì chúng tôi cũng đang nằm trong vòng nguy hiểm đấy. Có rất nhiều người biết tờ giấy nợ đó, thật ra là chúng tôi vay tiền Lý Phong chứ không phải Lý Phong nợ tiền chúng tôi. Bây giờ anh bảo chúng tôi cầm giấy nợ đến đó trả đũa, nhỡ anh ta tố cáo chúng tôi thì làm sao đây? Tôi
nghe nói đây hình như là tội lừa gạt, phải ngồi tù đó!”
Cơ Xương Minh cười khẩy: “Hắn ta chỉ là một con mọt sách vô dụng mà cũng dám tố cáo các người chắc? Mà các người cũng đã bảo rồi còn gì, hắn ta sợ đến mức đi xin xỏ đủ đường, suýt thì tè ra quần rồi còn gì nữa. Thôi, đừng nói vớ vẩn nữa, bảo các người
làm thì cứ làm đi, có chuyện gì cứ để tôi lo!”
Trong lúc vô tình, Cơ Xương Minh đã để lộ ra hết sự thật. Tất cả đều đã được gã răng vàng ghi âm lại
bằng điện thoại trong túi. Vài phút sau, Cơ Xương Minh rời đi.
Nhìn người con dòng chính nhà họ Cơ bước lên xe xịn rời đi, gã răng vàng và đồng bọn đều âm thầm phỉ
nhổ trong lòng.
“Quay lại hết cả rồi chứ?”
“Không thiếu một giây!”
“Chắc sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ, dẫu sao cũng là người nhà họ Cơ…”
“Sợ cái quái gì! Nhìn cái dáng vẻ của hắn ta kia rõ ràng là không có ý định giúp chúng ta mà. Nếu thật sự bị tố cáo thì mày nghĩ là hắn ta sẽ gánh cho chúng ta chắc? Có mà ngay lập tức phủi sạch quan hệ ấy! Có bản ghi âm này, chúng ta và hắn sẽ là châu chấu trên cùng một sợi dây! Chúng ta mà gặp chuyện thì hắn cũng đừng hòng yên ổn!”
Đám người bàn tán một lúc rồi gã răng vàng cầm điện thoại đi ra cửa, gọi cho Hoắc Khải.
Điều khiến cho Hoắc Khải bất ngờ chính là gã răng vàng này nhìn thì có vẻ không ra sao nhưng làm việc
lại rất đáng tin.
Không những ghi âm mà còn quay lại cả video,
nhìn thấy rõ ràng mặt của Cơ Xương Minh ở trong đó.
“Anh làm tốt lắm!“ Hoắc Khải mỉm cười, rút ra hai ngàn từ trong túi áo: “Cầm lấy chia cho các anh em đi”.
Vietwriter.net chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Hai ngàn tuy không nhiều, nhưng cũng là niềm vui bất ngờ. Gã răng vàng vui vẻ cảm ơn, bộ dạng như
muốn đem Hoắc Khải lên bàn thờ mà cung kính.
Loại người nịnh hót như vậy có thể trở mặt bất kỳ lúc nào, Hoắc Khải chỉ muốn dùng chút ân huệ nho nhỏ để xóa sạch nguy cơ phản bội của bọn họ. Còn làm bạn thì thôi bỏ đi.
Chờ gã răng vàng rời đi, Hoắc Khải mới mở video ra xem lại mấy lần.
Ninh Thần đi tới hỏi: “Anh thật sự định đối phó với người đó à?”
“Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình, mà anh cũng không định làm gì cả, chỉ muốn dạy dỗ hắn ta cách làm người thôi”, Hoắc Khải
cười nói: “Muộn rồi, chúng ta ăn cơm thôi”:
Biết chồng mình là người có chính kiến, cộng thêm việc này là do Cơ Xương Minh xấu tính muốn hại họ trước. Ninh Thần vẫn rất hiểu cái đạo lý nước sông
không phạm nước giếng này.
Cô cũng không khuyên gì nhiều, chỉ nói: “Vậy
chúng ta ăn cơm thôi”.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Khải đến công ty. Trùng hợp là anh lại gặp ngay Cơ Xương Minh ở cửa thang máy.
Cơ Xương Minh trước giờ đi làm muộn như cơm bữa, hôm nay lại đến rất sớm. Thấy Hoắc Khải, hắn ta còn cười tươi như hoa nở vậy.
“Trợ lý Lý, chào buổi sáng”. hiếm lắm mới có lần Cơ Xương Minh chủ động chào hỏi.
Hoắc Khải mỉm cười đáp: “Chào buổi sáng phó giám đốc CơI”
Thấy dáng vẻ ung dung của Hoắc Khải, Cơ Xương Minh cười khẩy trong lòng: “Giả bộ đi, cứ tiếp tục giả
bộ nữa đi. Để xem mày có thể giả bộ đến lúc nào!”
“À, lát nữa phó giám đốc Cơ có rảnh không? Tôi có chút việc cần nói với anh”. Hoắc Khải hỏi.
Cơ Xương Minh hơi ngẩn ra. Hắn ta còn chưa kịp nói lời trào phúng thì Hoắc Khải đã bảo muốn nói chuyện với hắn ta.
“Nói chuyện gì?”, Cơ Xương Minh hỏi theo bản năng.
“Một chuyện nhỏ thôi, không quan trọng lắm” Hoắc Khải nói.
Cơ Xương Minh cười ha ha: “Được, vậy đến phòng
làm việc của tôi luôn đi”.
Cơ Xương Minh nghĩ, chỉnh cho chết cái tên dựa vào quan hệ để trèo lên cao này cũng không quan trọng. Điều hắn ta thật sự muốn là chèn ép Hoắc Khải, rồi lôi kéo Hoắc Khải về với mình.
Dù sao Hoắc Khải giờ đã là trợ lý tổng giám đốc, Cơ Hương Ngưng muốn làm gì thì Hoắc Khải đầu biết.
Nếu có thể biến Hoắc Khải thành nội gián của mình, thì tức là đang chôn một viên mìn xuống bên cạnh Cơ Hương Ngưng. Chỉ cần hắn ta muốn thì nó sẽ
phát nổ bất cứ lúc nào.
Không thể không nói, bình thường đầu óc Cơ Xương Minh không đâu vào đâu, nhưng vẫn rất thông minh khi nghĩ kế hại người.
Hắn ta cũng nghĩ đến việc vì sao mới sáng sớm mà Hoắc Khải đã tìm mình nói chuyện. Có lẽ là Hoắc Khải biết đám người kia là do hắn ta phái tới đòi nợ, bị siết nợ đến mức không biết làm sao, cho nên phải tới
cầu xin hắn ta?”
Khả năng này rất lớn, nụ cười trên khóe miệng Cơ
Xương Minh ngày càng rộng ra.
Hắn ta đang nghĩ, lúc Hoắc Khải cầu xin mình thì nên dùng tư thái gì để trả lời, để chế giễu đây.
Thang máy đi lên cao, hai người vừa ra thì gặp Cơ Hương Ngưng từ hành lang đi qua.
Thấy Hoắc Khải đến, Cơ Hương Ngưng liếc nhìn Cơ Xương Minh rồi nói: “Đến phòng làm việc tôi chút, kế hoạch lần trước còn một chỗ chưa có sửa xong,
chúng ta bàn một lát”.
Cơ Xương Minh cười khà khà, nói: “E là không được rồi tổng giám đốc Cơ ơi. Trợ lý Lý đang có chuyện khá quan trọng cần nói với tôi, cô phải chờ một lát rồi”.
Cơ Hương Ngưng ngạc nhiên, Lý Phong thì có
chuyện gì cần nói với Cơ Xương Minh chứ?
Cô ấy nhìn sang Hoắc Khải với vẻ nghi hoặc, anh nói: “Đúng là tôi có chút việc cần nói với phó giám đốc Cơ, nhưng sẽ không tốn nhiều thời gian đâu”.
Hoắc Khải lại từ chối yêu cầu của Cơ Hương Ngưng càng làm cho Cơ Xương Minh tin chắc là mình nghĩ đúng.
Hoắc Khải chắc chắn là định cầu xin hắn ta, nếu không thì sao lại không quan tâm đến lời nói của Cơ
Hương Ngưng chứ?
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn ta càng thêm sung sướng, nói với Cơ Hương Ngưng: “Không nói nữa, chuyện của trợ lý Lý quan trọng lắm đấy. Chúng tôi đi trước đây”.
Nói xong, Cơ Xương Minh thậm chí còn chủ động kéo Hoắc Khải rồi bước nhanh về phòng làm việc của
mình.
Hắn ta thấy rất rõ sắc mặt khó coi của Cơ Hương Ngưng, có lẽ việc thấy trợ lý của mình thân thiết với
hắn ta khiến Cơ Hương Ngưng rất khó chịu.
Cơ Hương Ngưng càng khó chịu thì Cơ Xương Minh lại càng vui.
Ai bảo cô suốt ngày chèn ép tôi. Chờ đi, tôi sẽ thu phục trợ lý của cô, xem cô sẽ chết thế nào!
Nhìn bóng lưng rời đi của hai người, Cơ Hương
Ngưng tối sầm mặt một lúc rồi mới quay đi.
Cô ấy rất không vui khi thấy Hoắc Khải và Cơ Xương Minh thân thiết như thế, nhưng cô cũng tin rằng Hoắc Khải sẽ không dễ dàng phản bội cô, nếu không, anh cũng đã có rất nhiều cơ hội để làm cô thất bại rồi.
Còn chuyện mà Hoắc Khải muốn nói với Cơ Xương
Minh là gì thì cũng đâu quan trọng?
Bất kể có quan trọng hay không, thì nếu cần thiết, Cơ Hương Ngưng tin rằng bản thân nhất định sẽ biết nội tình.
Đây chính là sự tín nhiệm mà cô có được sau mấy
lần Hoắc Khải giúp cô “thoát chết trong gang tấc”,
cho nên sẽ không vì một hai lần khác biệt mà thay đổi
được.
Vài phút sau, Cơ Xương Minh và Hoắc Khải đi vào
phòng làm việc.
Vietwriter.net chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Cơ Xương Minh vui vẻ suốt quãng đường, lúc vào phòng làm việc tâm trạng cũng rất vui vẻ, nói: “Pha cho trợ lý Lý cốc cà phê đi, tôi nhớ anh ấy thích uống
Blue Moutain”.
“Không cần, tôi uống không quen cà phê hạt, mà nói chuyện chính trước đi. Phiển người đẹp này ra ngoài trước nhỉ, hay là phó giám đốc Cơ muốn tất cả mọi người biết bí mật của chúng ta thế?” Hoắc Khải nói.
Cơ Xương Minh ngẩn ra, sau đó cười lớn. Hắn ta nói với cô thư ký xinh đẹp kia: “Được, vậy cô ra ngoài giữ cửa nhé. Không có sự cho phép của tôi thì không
được cho ai vào hết!”
Cô thư ký xinh đẹp rời đi, Cơ Xương Minh thì bước đến trước bàn làm việc, mở ngăn kéo và lấy ra hai
điếu xì gà.