Những doanh nhân hàng đầu sẽ không hoàn toàn bị lung lay bởi tình cảm gia đình, bởi vì tất cả những lợi ích liên quan đến họ quá lớn. Sau lưng họ có vô số người liên quan lợi ích với nhau, nếu vì tình cảm mà lơ là những lợi ích này thì kết quả sẽ càng thảm hơn.
Nhưng Ninh Thần không được tính là doanh nhân chân chính. Tuy rằng, cô là tổng giám đốc của Hi Vọng Mới nhưng tốc độ phát triển của Hi Vọng Mới quá nhanh.
Từ con số không đến khối tài sản hiện nay chỉ cần chưa đến ba, bốn năm.
Trong thời gian ngắn như thế, có lẽ rất nhiều người còn chưa cả hiểu rõ làm thế nào để chạy thị trường.
Vì vậy, Ninh Thần thật sự không từ bỏ tình cảm gia đình cũng là một trong những nguyên nhân khiến quản lý cao cấp của thế lực ngầm chọn cách tiếp xúc và tẩy não cô.
Hơn nữa, bản thân phụ nữ cũng khá cảm tính, bây giờ con gái bị bắt cóc, với tính cách của Ninh Thần thì chắc chắn sẽ không tiếc trả giá để cứu con gái trở về.
Lời nói của cô khiến quản lý cao cấp của thế lực ngầm vô cùng tin tưởng.
Lúc này, người đàn ông đầu bên kia khẽ gật đầu, sau đó nói: “Nếu đã như thế, thì tôi sẽ cho các cậu một ít thời gian, nhưng trước khi phê duyệt, cậu phải ký thỏa thuận và gửi qua đây. Đợi phê duyệt kết thúc thì chúng ta sẽ chính thức giao dịch”.
“Không được, trừ khi ông giao con gái cho tôi trước”, Hoắc Khải vẫn kiên quyết từ chối.
Trong lòng người đàn ông kia rất tức tối, nói: “Cậu mở mồm một câu lại nói không được, thật sự coi chúng tôi là quả hồng mềm sao?”
“Cho dù ông muốn làm gì đều có thể thử xem, xem ai tổn thất nhiều hơn! Tôi mất con gái, nhưng các ông sẽ mất tất cả. Hơn nữa, bao gồm cả đời con, cháu các ông, chỉ cần tôi còn sống thì sẽ không cho các ông sống yên ổn! Nếu ông không tin thì cứ thử đi!”, Hoắc Khải lạnh lùng đe đọa.
Ninh Thần ngồi bên cạnh nghe thấy thế thì theo phản xạ kéo kéo Hoắc Khải, muốn khuyên anh vài câu.
Nhưng do dự một lát, cô cũng không nói gì.
Thật ra cô hiểu được, Hoắc Khải nói như vậy, không phải là anh không quan tâm Đường Đường. Ở trong nhà, người yêu chiều con bé nhất chính là Hoắc Khải.
Cho dù, Đường Đường muốn làm gì thì anh cũng sẽ đồng ý, phạm lỗi nhỏ thì cũng dễ dàng bỏ qua.
Con gái rượu là để yêu chiều, không ai được bắt nạt con bé.
Nhưng vào lúc này, Hoắc Khải bắt buộc phải sắt đá, chỉ cần anh biểu hiện một chút yếu đuối thì đều sẽ bị thế lực ngầm lợi dụng.
Người đàn ông đầu kia điện thoại tức đến nổ phổi, qua một lúc lâu sau mới nghiêm nghị nói: “Dù thế nào thì cậu cũng phải ký thỏa thuận trước! Ngoài ra, sẽ có người giám sát cậu về chuyện xin phê duyệt, đừng nghĩ là có thể giả vờ để kéo dài thời gian. Nếu phát hiện cậu cố tình trì hoãn thời gian thì cậu nên biết hậu quả. Không có những công nghệ kia thì kết quả cuối cùng của chúng tôi là đều sẽ bị cậu nuốt chửng, thế thì không bằng đồng quy vu tận với cậu. Ít nhất, điều này có thể khiến cậu cả đời này ngủ không yên giấc”.
Hoắc Khải biết cách lợi dụng lòng người, đối phương cũng biết gây áp lực tâm lý.
Họ quả thật có thể khiến Hoắc Khải ngủ không ngon giấc, chỉ riêng sự sống chết của Đường Đường đã đủ rồi.
“Ông yên tâm, tôi sẽ cố gắng chuyện xin giấy phê duyệt. Tôi biết các ông có người ở khắp nơi và cũng không dùng thủ đoạn vớ vẩn như thế”, Hoắc Khải nói.
“Cậu biết thế là tốt, thỏa thuận phải soạn xong trong vòng ba tiếng đồng hồ, ký xong thì fax cho tôi một bản. Đây cũng không phải là làm khó cậu đấy chứ?”, người đàn ông kia hỏi.
Hợp đồng gửi qua fax, cũng có hiệu lực pháp lý nhất định, nhưng vì nó không phải bản gốc, cho nên nếu Hoắc Khải sửa đổi trên bản gốc thì bản fax đó cũng không còn giá trị.
Do đó, Hoắc Khải cũng không có lý do gì để từ chối yêu cầu của đối phương, nói: “Không vấn đề gì, sau khi làm xong bản hợp đồng, tôi sẽ fax một bản cho ông”.
Đối phương đưa số fax, sau đó cúp điện thoại.
Hoắc Khải đặt điện thoại xuống. Anh nhìn chằm chằm vào định vị đối phương hiển thị trên hình chiếu 3D, đó là một nơi cách đây hơn một ngàn km.
Rõ ràng là đám người bắt cóc và tên đứng ra đàm phán không phải cùng một nhóm.
Sau khi im lặng một lát, Hoắc Khải từ bỏ suy nghĩ tạo phiền phức cho đối phương ngay lập tức.
Trong thế lực ngầm, có lẽ kẻ này có địa vị không thấp, nếu không cũng không thể được cử ra đàm phán với Hoắc Khải.
Nhưng, ngay cả khi bắt được ông ta thì chuyện này cũng không thay đổi được nhiều cũng không thể làm lung lay gốc rễ của thế lực ngầm.
Thay vì đánh rắn động cỏ, không bằng thả dây dài câu cá lớn.
“Chồng ơi, bây giờ chúng ta nên làm gì, lẽ nào thật sự phải đưa cho chúng những thứ đó sao?”, Ninh Thần lo lắng hỏi.
Công bằng mà nói, nếu thật sự giao tài liệu kỹ thuật hoặc chi nhánh cho thế lực ngầm mà đổi được sự an toàn của con gái thì Ninh Thần cũng không hề do dự chút nào.
Nhưng như đã nói, sự tôi luyện mấy năm nay chỉ bồi dưỡng tầm nhìn chiến lược và kỹ năng điều hành của cô lên một tầm mới còn cách tư duy của những doanh nhân đỉnh cao thì cô vẫn chưa thể quen được.
Cái gì là lợi ích nhóm, cái gì mà vấn đề cơm ăn áo mặc của vô số người, vậy thì có quan hệ gì với cô.
Là cô cho những người này cơ hội có cơm ăn, dẫn dắt mọi người cùng kiếm tiến, lẽ nào khi con gái mình gặp nguy hiểm vẫn còn phải lo người khác kiếm được bao nhiêu tiền sao?
Dù sao bản thân cô cũng không hiểu rõ chuyện này.
Cho nên, thật sự trong lòng cô mong muốn Hoắc Khải có thể đồng ý điều kiện của đối phương, nhưng cô cũng biết, chồng cô sẽ không đồng ý dễ dàng như thế.
Hoắc Khải thở dài, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa xoa cằm vào tóc cô, nói: “Đừng lo, tất cả sẽ ổn thôi”.
Cái ôm ấm áp và lời nói dịu dàng của anh khiến Ninh Thần an lòng hơn nhiều.
Cô khẽ gật đầu, vòng tay ôm eo anh, nói: “Em tin anh, có anh ở đây thì sẽ không có vấn đề gì. Chúng ta đã trải qua bao nhiêu khó khăn rồi, tất cả đều nhờ có anh tạo nên kỳ tích. Lần này, em tin rằng cũng không ngoại lệ”.
Sự tin tưởng vô điều kiện của vợ chợt khiến anh cảm thấy áp lực.
Anh không muốn phụ sự tin tưởng của Ninh Thần, đối với chuyện này, không phải cứ năng lực lớn là có thể xử lý được.
Nếu những kẻ kia thật sự điên lên, làm ra những chuyện không lý trí thì không ai có thể chắc chắn được điều gì.
Sau đó, Hoắc Khải cũng không chậm trễ, đích thân soạn thảo bản thỏa thuận chuyển nhượng.
Tuy rằng anh chưa từng làm luật sư, nhưng làm kinh doanh nhiều năm, anh đã đọc rất nhiều các văn bản pháp luật và quy định liên quan. Hơn nữa, số lượng văn bản pháp luật qua tay anh còn nhiều hơn bất kỳ luật sư nào.
Trên phương diện này, anh không xa lạ gì mà có khi còn làm tốt hơn nhiều luật sư mới vào nghề.
Nếu đã đồng ý gửi fax cho đối phương, vậy thì văn bản này cũng phải làm thật.
Nhìn chồng cô soạn từng dòng của bản thỏa thuận, Ninh Thần dè dặt hỏi: “Có cần đánh tiếng với công ty không anh?”
“Không cần”, Hoắc Khải lắc đầu.
Theo anh thấy, cho dù kết quả cuối cùng như thế nào thì bản thỏa thuận chuyển nhượng này chắc chắc không có ý nghĩ gì cả.
Cứu được Đường Đường thì không thể giao bản thỏa thuận này cho đối phương, mà không cứu được thì lại càng không thể giao cho chúng.
Bây giờ, tác dụng lớn nhất của bản thỏa thuận này là để kéo dài thời gian.
Truyện Tổng Tài
Soạn thảo thỏa thuận mất khoảng ba tiếng đồng hồ, anh không giao nó ra trước một giây phút nào.
Mà đến đúng thời gian đối phương đã định, anh mới mở máy, fax một bản thỏa thuận gửi qua.
Bên kia nhanh chóng nhận được, mà Hoắc Khải cũng nhận được tin nhắn của đối phương: “Nhanh chóng làm xong các thủ tục thẩm tra, xét duyệt, đừng để vợ con cậu sống hốt hoảng lo sợ quá”.
Hoắc Khải chỉ liếc qua tin nhắn rồi xóa đi, sau đó anh nói với Ninh Thần: “Tìm một người đáng tin, kín miệng một chút, để cậu ta làm chuyện này. Không cần người giữ chức vụ cao, tránh thu hút chú ý của người khác”.
Nếu đã không muốn chuyện này thành công thì đương nhiên phải tìm người có địa vị thấp, cho dù đến các cơ quan chuyên trách thì cũng không có quá nhiều người quan tâm.
Những người đặc biệt giống như Hoắc Khải, Ninh Thần, Giản Tư Tư, chỉ vừa ra khỏi cửa là đã thu hút một đám phóng viên hỏi đông hỏi tây, thực sự không phù hợp để làm chuyện này.
Ninh Thần khẽ gật đầu, nói: “Chuyện này giao cho em, nhưng anh chắc chắc muốn làm thật sao?”
“Đương nhiên, cho dù kết quả ra sao thì vẫn phải làm theo quy trình này”, Hoắc Khải nói.
Ninh Thần vâng một tiếng, cũng không hỏi nhiều.
Cô nghĩ một lát, sau đó tìm một luật sư biết giữ miệng của bộ phận pháp chế trong công ty để giao cho cậu ta đi làm chuyện này.
Biết Hi Vọng Mới muốn chia sẻ công nghệ, chuyển nhượng chi nhánh, hơn nữa với một cái giá cực thấp, chỉ 10 tỷ, luật sư đó bị dọa cho chết lặng.
Tổng giám đốc Ninh điên rồi, tại sao lại bán công ty với giá đó. Còn chia sẻ công nghệ, vậy thì càng khó tin, như thế khác gì cho không.
Đương nhiên, là coi như bán thì trên thế giới này cũng có mấy người mua nổi công nghệ này.