Chương 439: Khả năng dự đoán
Quách Sở Du bị những lời nhận xét của Hoắc Khải làm cho tức giận phát run, kể từ khi gã ta sinh ra, mọi người đều phải ghen tị với gia thế của gã ta. Mọi người xung quanh luôn tung hô về việc gia đình của gã ta giàu có như thế nào.
Trong khi những đứa trẻ khác vẫn đang tranh cãi về những thẻ bài người máy biến hình tặng trong các túi snack, thì gã ta đã có một mô hình người máy biến hình trong nhà mình với kích thước như thật.
Trong khi những người trẻ tuổi khác vẫn đang lo nghĩ về việc tìm một công việc tốt trong tương lai, hay việc lần đầu tậu xe Mercedes-Benz C hay BMW 3, thì gã ta đã thản nhiên làm hỏng hai chiếc xe thể thao hạng sang có giá hơn một triệu tệ.
Còn bây giờ thì ngày nào gã ta cũng sẽ vi vu trên chiếc Rolls-Royce mui trần hoặc một chiếc siêu xe Ferrari, với một đám người hầu phía sau, ai lại dám nói gã ta chẳng có gì trong tay chứ?
Lý do duy nhất khiến mọi người nịnh hót gã ta là do gia đình gã ta quá giàu.
Vậy mà bây giờ gã ta lại bị một người đàn ông gần như xa lạ chế nhạo đến thảm thương.
Mà quan trọng hơn, những lời nói này lại đặc biệt có lý.
Dù bố của gã ta có bao nhiêu tiền thì cũng chỉ là tiền của bố chứ không phải của gã ta. Tiền tiêu vặt mỗi tháng của Quách Sở Du bình thường là mấy trăm ngàn, có lẽ tiền lương của hầu hết những người bình thường trên thế giới đều không bằng tiền tiêu vặt của gã ta trong một tháng.
Nếu gã ta muốn mua một chiếc xe hơi sang trọng, một ngôi nhà lớn... chỉ cần chăm chỉ làm hài lòng ông già ở nhà là có thể dễ dàng mua được.
Tuy nhiên, tình hình kinh tế trong những năm gần đây không tốt, sự phát triển của công ty bị cản trở, nên nguồn chu cấp của Quách Sở Du cũng bị bố của mình hạn chế lại. Bây giờ nếu gã ta muốn mua thêm một chiếc siêu xe thể thao mấy chục triệu thì cũng khó khăn.
Tám triệu này được gã ta gom góp sau gần một năm trời ăn chắc mặc bền, chắt chiu dành dụm tiền tiêu vặt, định đợi ngày Ferrari ra mắt mẫu xe thể thao mới sẽ tậu một chiếc để lái thử.
Vậy mà trước khi kịp mua Ferrari, gã ta đã thua trắng vào tay của Hoắc Khải rồi.
Tài sản của Hoắc Khải không thể bằng bố của gã ta, đó là điều đương nhiên. Nhưng Hoắc Khải có thể kiểm soát tiền của mình theo ý muốn, thậm chí nếu có lỡ sa cơ thất thế, anh còn có thể bán đi công ty mà lo liệu.
Còn về phần Quách Sở Du, cho dù bố của gã ta có khối tài sản hàng chục tỷ đi chăng nữa cũng không liên quan gì đến gã ta. Vì ngoài Quách Sở Du, gã ta còn có một anh trai và một em gái, nên cho dù là được thừa kế gia sản, thì gia sản đó cũng không thể chỉ chia cho một người.
Hơn nữa, hiện giờ trong
chuyện thừa kế thì anh trai của gã ta có lợi thế hơn nhiều. Anh trai Quách Sở Du đã làm việc trong công ty của bố gã ta từ lâu, bây giờ đang là giám đốc công ty. Hai năm sau lên làm phó tổng giám đốc, thậm chí còn được nhận trước một phần cổ phần và thẳng tiến vào hội đồng quản trị.
So ra thì Quách Sở Du chỉ là một gã con nhà giàu đang nằm không chờ chết, hoàn toàn không thể so sánh được với Hoắc Khải.
Vừa mất tiền lại vừa bị chế nhạo, Quách Sở Du tức muốn hộc máu, nhìn trừng trừng vào Hoắc Khải như sắp đấm vào mặt anh vậy.
Hoắc Khải đoán trước được suy nghĩ của gã ta và nói: "Tin tôi đi, nếu anh làm như vậy thì anh sẽ chỉ thua thậm tệ hơn, bởi vì anh không thể đánh thắng tôi".
Nếu là người khác nói, có lẽ Quách Sở Du sẽ không tin, mà cho dù có tin thì cũng sẽ lao lên ăn thua đủ với đối phương vì sĩ diện.
Nhưng khi Hoắc Khải nói, ánh mắt lạnh lùng của anh đã khiến cho gã ta không dám manh động.
Trong ánh mắt của người đàn ông này, gã ta cảm thấy một áp lực vô hình, thậm chí còn mạnh mẽ hơn bố mình. Áp lực đó khiến gã ta run sợ.
Những người xung quanh đều đang mạnh miệng kích động Quách Sở Du ăn thua đủ vì thể diện của mình, bị Hoắc Khải liếc nhìn một cái thì liền im thin thít.
Thể diện đã bị mất hết, Quách Sở Du còn ở lại đây cũng chỉ là tự làm nhục bản thân.
Tự ái dâng cao, gã ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày chờ đó cho tao!"
Năm chữ này nghe có vẻ rất khí thế, nhưng thật ra không phải vậy. Ai cũng biết gã ta là người cứng đầu, nói mạnh miệng chỉ chứng tỏ gã ta đang chột dạ, chứ nếu gã ta dám làm gì thì cũng đã làm từ lâu rồi.
“Chúng ta đi!”, Quách Sở Du nói rồi quay người nhanh chóng rời đi.
Bọn người đi theo Quách Sở Du nhìn theo bóng lưng rời đi của gã ta, sau đó lại nhìn đến Hoắc Khải đang lạnh lùng ở đó, cuối cùng đành ảo não chạy theo. Cũng có một số người nhát gan, không quên chào hỏi Đường Trọng Vi trước khi rời đi.
Đường Trọng Vi không có ấn tượng tốt về những người này, nên cô ấy lại phớt lờ họ, khiến họ càng thêm xấu hổ.
Sau khi nhóm người rời đi, người phục vụ mới ngượng ngùng đi tới, nói: "Cô Đường, bây giờ mang thức ăn lên sao?"
"Không thì sao? Chờ có thêm người tới gây phiền phức rồi mới phục vụ thức ăn hay sao?", Đường Trọng Vi rất khó chịu nói: "Tôi rất không hài lòng với thái độ phục vụ của nhà hàng các người. Tôi nhất định sẽ phàn nàn về chuyện hôm nay!"
Người phục vụ xanh mặt, người khác phàn nàn thì không sao, quá lắm là trừ một ít tiền, nhưng những người ở đẳng cấp của Đường Trọng Vi mà phàn nàn thì e rằng ngay cả chủ nhà hàng lớn cũng phải cân nhắc kĩ lưỡng cách giải quyết.
Viên ngọc quý của Đường Thị nói rằng nhà hàng của bạn phục vụ không tốt, thì chắc chắn cả giới thượng lưu sẽ không bao giờ đến đây ăn, bởi vì nếu ăn ở đây cũng giống như đang chống đối lại Đường Thị vậy. Ai lại dám mạo hiểm làm vậy chỉ vì chuyện ăn uống cỏn con?
Ai cũng biết Đường Quốc Diệu, chủ tịch của tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị, là một người bố hết sức yêu chiều và bảo vệ con gái của mình, ngay cả nhà họ Hoắc ông ấy còn không nể mặt thì nói chi đến những người khác.
Nếu như Đường Trọng Vi thật sự muốn phàn nàn, thì ca phục vụ này, bao gồm cả trưởng ca ngày hôm nay, không ai trong số họ có thể trốn thoát, nhẹ nhất cũng bị đuổi việc.
Hoắc Khải không lên tiếng nói giúp những người này, cũng không thuyết phục Đường Trọng Vi bình tĩnh, bởi vì chuyện xảy ra hôm nay thật sự không thoải mái.
Nhìn thấy người khác tới gây chuyện, trong nhà hàng cũng không có ai đứng ra giải quyết, nếu Hoắc Khải không ra tay thì chuyện này cũng không biết sẽ kết thúc như thế nào.
Những người này thích xem náo nhiệt như vậy, nên bất luận bị trừng phạt như thế nào thì cũng đều là lỗi do tự mình gây ra.
Các món ăn lần lượt được dọn lên, sau khi Hoắc Khải ngồi xuống thì gạt mấy viên đá trên bàn sang một bên.
Cơ Hương Ngưng nhìn anh nói: "Không ngờ anh lại có tinh thần mạo hiểm mạnh mẽ như vậy, lại dùng cách này để phân định thắng bại với người khác".
Hoắc Khải mỉm cười và lại nắm lấy một nắm đá, sau đó nói với cô ấy: "Tôi đoán số lẻ, cô có muốn đặt cược một tệ không?"
“Tôi cược mười tệ, số chẵn!”, Cơ Hương Ngưng nói.
Hoắc Khải đưa tay ra đặt mấy viên đá trên bàn cho cô đếm, quả nhiên là số lẻ.
“Điều này chỉ có thể cho thấy rằng anh là người may mắn”, Cơ Hương Ngưng không phục nói.
Hoắc Khải cười, lại lấy thêm một nắm đá nữa và nói: "Lần này vẫn là số lẻ, cô đã nợ tôi mười tệ".
“Chị Hương Ngưng và tôi cùng nhau cược một trăm tệ, số chẵn!”, Đường Trọng Vi cũng thích thú nói.
Hoắc Khải xòe lòng bàn tay ra, hai người phụ nữ cùng nhau đếm cẩn thận, cuối cùng kinh ngạc phát hiện con số vẫn là số lẻ.
Cơ Hương Ngưng phản ứng lại, cô ấy nhìn Hoắc Khải với vẻ ngạc nhiên và hỏi: "Anh có thể kiểm soát được khi nào ra số lẻ và khi nào ra số chẵn sao?"
“Không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ là chút kĩ xảo nho nhỏ thôi”, Hoắc Khải nói.
Cơ Hương Ngưng khịt mũi, nhìn Hoắc Khải rồi lắc đầu nói: "Làm kẻ thù với anh thật sự không phải một lựa chọn tốt".
"Anh Lý thật là tuyệt vời, trò ảo thuật này làm như thế nào, dạy tôi cách làm với!", Đường Trọng Vi hào hứng nói.
Cô ấy đối với loại kĩ xảo này rất có hứng thú, càng vui hơn khi Hoắc Khải không hề giấu giếm mà chỉ dạy cho cô ấy kỹ năng điều khiển các viên đá cho ra số chẵn và số lẻ.
Nó thật sự rất đơn giản, không khác gì việc ước chừng kích thước và khối lượng của các viên đá. Ước chừng trọng lượng từng viên, sau đó tùy theo tỷ lệ cược và sự phán đoán của những người khác mà dự đoán xem nên giữ nguyên hay bỏ bớt một viên đá.
Nguyên tắc nói ra thì đơn giản nhưng để thực hiện tốt thì rất khó. Chưa kể đến phương pháp lấy đá ra, muốn ước chừng số lượng cũng không phải là việc mà người bình thường có thể dễ dàng làm được. Điều này đòi hỏi độ chính xác gần như máy móc về dữ liệu, thậm chí chỉ cần sai lệch một chút thì kết quả trả ra sẽ hoàn toàn khác.
Sau khi biết được nguyên lý, Đường Trọng Vi tràn đầy kinh ngạc nói: "Vậy mà cũng có thể sao? Khó quá".
“Không khó, chỉ cần cô thường xuyên luyện tập khả năng dự đoán của mình là được”, Hoắc Khải cười nói.
Anh ấy đã được đào tạo về việc này từ khi còn rất nhỏ. Nhìn bề ngoài, nó có vẻ không có tác dụng thực tế nào, nhưng một khi đã có thể ước lượng chính xác một viên đá hay một hạt gạo, điều đó cho thấy khả năng kiểm soát chi tiết của bản thân đã mạnh đến mức khác người.
Bằng cách kiểm soát các chi tiết của thực thể, sau đó áp dụng nó sang các khía cạnh khác, thì có thể đạt được khả năng tính toán gần như là siêu việt.
Việc nắm bắt các xu thế trong tương lai của Hoắc Khải cũng chủ yếu bắt nguồn từ nền tảng này. Mọi chi tiết mà anh ấy nhìn thấy và nghe thấy đều được kiểm soát chính xác rồi tổng hợp thành dữ liệu.
Lưu trữ số liệu chính là như vậy, Hoắc Khải dựa vào bộ não con người mà có thể lưu trữ và tính toán giống như một cỗ máy.
Loại năng lực này chính là cơ sở để anh dẫn dắt nhà họ Hoắc tiến lên.
Nhìn thấy Đường Trọng Vi vui vẻ hỏi Hoắc Khải làm thế nào để rèn luyện khả năng dự đoán của mình, Cơ Hương Ngưng càng cảm thấy nể phục người đàn ông này.
Ngay cả một viên đá cũng có thể bị anh dự đoán ra, thì còn gì có thể thoát khỏi mắt anh?