Mục lục
Chế Tạo Hào Môn - Hoắc Khải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 583: Phẫu thuật thay đầu




Hàng chục tỷ tiền đầu tư vào khiến trụ sở nước ngoài vừa mới thành lập nhưng không thiếu chút tiền nào cả.



Sự điên cuồng của nhà đầu tư nước ngoài thật sự khiến người ta kinh ngạc. Dĩ nhiên, điều này cũng có thể đoán trước được.



Dù sao thì nhà đầu tư thật sự sẽ luôn tồn tại ở nước ngoài. Bọn họ phát triển suốt bao nhiêu năm, đã mở ra đến toàn cầu rồi. Không giống như thị trường đầu tư trong nước chỉ vừa mới phát triển được mấy chục năm. So sánh với nhà đầu tư lớn mạnh thật sự thì không khác nào học sinh tiểu học, vẫn còn không gian rất rộng để phát triển.



Có số tiền này, trụ sở nước ngoài đã vượt qua hẳn tiêu chuẩn cơ bản của thời kỳ đầu mà tiến hành phát triển chính thức.



Bọn họ đã bắt đầu thảo luận về các phương diện hợp tác. Cùng lúc đó, phẫu thuật thay đầu của Hoắc Giai Minh cũng đã chính thức bắt đầu.



Đây đáng lẽ là một cuộc phẫu thuật khiến cả thế giới phải đón chờ, thế mà lại tiến hành trong yên lặng. Ngoài một số chuyên gia y học và đơn vị trị liệu phía sau bọn họ ra thì chẳng một ai biết.



Mà cho dù là đơn vị trị liệu cũng không dám tuyên bố công khai chuyện này.



Vì ý nghĩa của việc này thật sự rất đáng sợ, nếu thành công thì có thể dự đoán rằng hàng tá nhà giàu sẽ đổ xô vào đầu tư.



Mà mỗi một người tham gia vào dự án này đều sẽ có vinh quang cực lớn.



Vinh quang là gì?



Với nhà đầu tư, vinh quang chính là tiền bạc!



Nhưng nghĩ lại, nếu thất bại, thì bọn họ có thông báo nhiều đi nữa cũng là vô dụng, ngược lại còn dính phải ấn tượng xấu trong lòng mọi người.



Vì thế nên thành công hay không sẽ là một nhân tố quan trọng trong thái độ của bọn họ.



Không chỉ có những đơn vị trị liệu đó mong chờ mà các chuyên gia y học cũng hết sức kỳ vọng.



Bất luận là có được tham gia phẫu thuật chính hay không thì bọn họ đều mong có thể chứng kiến.



Một nhóm chuyên gia tập trung tại bên ngoài phòng phẫu thuật, bên trong phòng là đủ loại máy móc.



Trong một không gian cực lớn có diện tích hơn sáu trăm mét vuông, có gần một trăm người cùng bận bịu. Chọn phòng lớn như vậy là vì có quá nhiều nhân viên và thiết bị, thậm chí còn có chút chật.



Hoắc Khải cũng đứng ở một bên cửa sổ, nhìn vào mấy bóng dáng bận rộn bên trong, sắc mặt mang vẻ nghiêm túc.



Cổ Ngôn Tài đứng bên cạnh nói: “Ông chủ, anh nghĩ khả năng có cao không?”



Cổ Ngôn Tài là người phụ trách đội ngũ Thiên Cơ. Kiến thức của anh ta có thể giỏi hơn 99% số người trên thế giới, nhưng loại phẫu thuật này lại là ca đầu tiên trên thế giới. Đến cả anh ta cũng cảm thấy tò mò và hy vọng nữa là.



Ai mà không mong bản thân có thể sống lâu chứ?



Đám nhà giàu sụ kia muốn sống lâu hơn, Cổ Ngôn Tài cũng vậy.



“Tôi không cần cảm thấy khả năng cao hay không, tôi chỉ yêu cầu bọn họ phải thành công bằng được!”, Hoắc Khải nói.



Cổ Ngôn Tài sửng sốt, mấy giây sau, anh ta khẽ gật đầu, im lặng.



Vì lúc Hoắc Khải nói ra câu đó là đã chứng minh sẽ không xảy ra một khả năng thứ hai nào.



Không có tỉ lệ, chỉ có nhất định, khẳng định!



Nhìn nhóm chuyên gia trong phòng bệnh, Hoắc Khải và Cổ Ngôn Tài mới yên lặng chờ đợi.



Tất cả các thiết bị đã được mở, đang trong quá trình chuẩn bị trước vận hành và điều khiển, còn Hoắc Giai Minh thì đã được đưa vào phòng phẫu thuật.



Giờ tình hình cậu ta rất không ổn, trước ngực đã hoàn toàn thối rữa, có thể sống đến giờ cũng đã là một kỳ tích rồi.



Nếu cậu ta chết trước khi phẫu thuật thì cũng không ai thấy lạ.



Cũng may là công tác chuẩn bị đã kéo dài từ trước, nên không lâu sau, phòng phẫu thuật đã bật đèn đỏ, chính thức bắt đầu phẫu thuật.



Là phẫu thuật thay đầu nên bước đầu tiên dĩ nhiên là cắt bỏ đầu của Hoắc Giai Minh xuống.



Bước này cực kỳ quan trọng, cũng rất khó khăn. Bởi vì bình thường, sau khi đầu của con người rời khỏi cổ thì sẽ mất đi máu và không khí, dẫn đến não bộ thiếu máu và tử vong nhanh chóng.



Thời gian này vô cùng ngắn ngủi, cho nên sau khi cắt đầu thì phải lập tức đưa vào thiết bị chuyên dụng để duy trì cung ứng máu và không khí cho Hoắc Giai Minh.



Nội tạng được mô phỏng như thật được dùng vào lúc này đã duy trì cho hệ thống sinh mạng được vận hành ổn định.



Dưới sự quan sát của Hoắc Khải, các chuyên gia đã dùng dao phẫu thuật sắc nhọn để cắt lớp da dưới cổ của Hoắc Giai Minh ra, sau đó đến các gân, rồi các dây thần kinh, huyết quản, vân vân.



Mỗi một huyết quản được cắt ra là bọn họ sẽ liên kết ngay lập tức.



Công việc này cực kỳ hao tổn tinh lực, không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào. Mà trong quá trình liên kết cũng sẽ xảy ra các loại vấn đề, đều cần bọn họ giải quyết với tốc độ nhanh nhất.



Hơn một trăm chuyên gia y học này không phải ai cũng đứng làm cạnh bàn phẫu thuật, có người còn phải chuẩn bị để thay kíp bất kỳ lúc nào.



Vì loại phẫu thuật này quan trọng đến từng giây từng phút.



Có người cho rằng cắt đầu là bước quan trọng nhất, nhưng thực tế là bước nào cũng quan trọng, không có khác biệt nào hết.



Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đầu của Hoắc Giai Minh cũng từ từ được cắt xuống.



Tốc độ tim đập và mạch của cậu ta cũng không ngừng thay đổi, nội tạng mô phỏng không thể hoàn toàn thay thế cơ thể người được.



Chỉ riêng bước này thôi đã tốn gần 20 tiếng mới hoàn thành được. Tốc độ này là đã nhanh lắm rồi, ít nhất thì còn nhanh hơn dự định khoảng 5 tiếng gì đó.



Đây là nhờ có việc chuẩn bị chu toàn, hơn nữa, Hoắc Giai Minh cũng khá may mắn. Mặc dù tình trạng cơ thể không tốt nhưng đầu của cậu ta lại không bị tổn thương quá nhiều.



Quan trọng nhất vẫn là cậu ta đủ trẻ, ý chí sống lại rất kiên định.



Nhìn đầu của Hoắc Giai Minh hoàn toàn được tách ra khỏi cơ thể, dù là Hoắc Khải thường thấy những sự việc lớn cũng không kìm được mà thở dài.



20 tiếng liên tục không ngủ, anh chỉ ở nguyên đó theo dõi quá trình.



Mắt thấy bước đầu đã thành công, các chuyên gia đẩy cơ thể của Hoắc Giai Minh ra ngoài. Nhìn thấy thi thể đã không còn sinh khí kia, ánh mắt Hoắc Khải vẫn toát lên sự bi thương.



Mặc dù về mặt y học thì Hoắc Giai Minh vẫn chưa chết, nhưng Hoắc Khải cho là cậu ta đã gần chết rồi.



Cho dù có sống lại thì cậu ta cũng không còn là Hoắc Giai Minh ngày xưa nữa.



Thậm chí trong lòng Hoắc Khải vẫn luôn nghĩ đến một câu hỏi.



Khi Hoắc Giai Minh tỉnh lại, liệu cậu ta có tiếp nhận cơ thể mới không?



Phải biết rằng, cho dù Hoắc Khải có ý chí mạnh mẽ như vậy, nhưng lúc sống lại, anh cũng phải mất mấy ngày mới chấp nhận được. Đây còn là vì anh mang theo tâm lý báo thù, còn Hoắc Giai Minh thì lại không có suy nghĩ như thế.



Có lẽ là nhìn thấy sự khác thường của Hoắc Khải, Cổ Ngôn Tài bèn khuyên: “Ông chủ, anh chưa nghỉ ngơi chút nào đâu, đi nghỉ một chút đi. Tôi ở đây trông chừng, nếu có gì tôi sẽ báo cho anh ngay”.



“Khỏi đi”, Hoắc Khải lắc đầu đáp: “Bảo người lấy cho tôi cái ghế, tôi nghỉ ở đây là được”.



Cổ Ngôn Tài nhìn anh, không nói thêm nữa mà bảo người cầm ghế nằm ra, còn tỉ mỉ chuẩn bị một tấm chăn.



Hoắc Khải ngồi dựa vào ghế, nhìn vào trong phòng phẫu thuật. Không biết qua bao lâu, anh mới nhắm mắt ngủ.



Cổ Ngôn Tài đứng trông chừng bên cạnh đặt chăn đắp lên người Hoắc Khải, sau đó dùng ánh mắt bảo mọi người đừng phát ra tiếng động mạnh.



Thật ra, với tinh lực của Hoắc Khải thì thức liền mấy chục tiếng cũng không có gì khó.



Bất kể là trước hay sau khi sống lại, anh cũng đã quen với việc sống như vậy.



Nhưng lần này thì khác, anh đang chứng kiến thí nghiệm BCI đầu tiên trong lịch sử. Quá trình này tiêu hao rất nhiều năng lượng. Giờ lại còn phải đứng xem liền 20 tiếng, anh đã mệt mỏi từ lâu.



Nếu là người khác thì chắc đã hôn mê rồi.



Chống cự được đến giờ là đã rất giỏi.



Nhưng dù vậy thì Hoắc Khải cũng không ngủ nhiều.



Khoảng 4 tiếng sau, anh đã thức dậy.



Hoắc Khải nhìn sang, thấy Cổ Ngôn Tài ngồi dưới đất, dựa vào tường nghỉ ngơi. Rõ ràng là người phụ trách của đội ngũ Thiên Cơ này không dám cách anh quá xa. Cho dù là bản thân anh ta rất mệt mỏi nhưng cũng chỉ có thể nghỉ ngơi ở đây.



Hoắc Khải không gọi anh ta dậy mà nhìn đồng hồ và đoán được đại khái mình đã ngủ bao lâu.



Anh đứng dậy, lấy chăn đắp cho Cổ Ngôn Tài.



Cổ Ngôn Tài lập tức mở mắt, đang định đứng dậy thì lại bị Hoắc Khải ấn xuống.



Anh khẽ lắc đầu và nói: “Anh cũng nghỉ đi, ngủ thêm chút nữa”.



Cổ Ngôn Tài im lặng một chút rồi gật đầu: “Vậy có chuyện gì thì anh gọi tôi dậy ngay nhé”.



- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK