Chương 27: Niềm vui của nhánh phụ
Cứ như vậy, một đêm khó quên đã trôi qua.
Sáng hôm sau, Hoắc Khải tỉnh dậy liền nhẹ nhàng xuống bếp chuẩn bị bữa sáng, chỉ sợ làm hai mẹ con tỉnh giấc.
Nhưng anh không hề biết, khi anh vừa bước tới cửa
phòng, Ninh Thần cũng đã tỉnh dậy.
Mấy năm gần đây, áp lực tỉnh thần mà cô gánh chịu rất lớn, khiến chất lượng giấc ngủ của cô càng lúc càng tệ đi, chỉ cần có chút tiếng động sẽ tỉnh dậy liền. Hơn nữa đêm qua Hoắc Khải ngủ chung, càng khiến cô có cảm giác kì lạ.
Rõ ràng hai người giờ cũng đã có con rồi, vậy mà khi Hoắc Khải nằm xuống bên cạnh cô, Ninh Thần lại cảm thấy dường như thời gian quay ngược trở lại thời cô và Lý
Phong mới quen nhau.
Hoặc nói một cách khác, càng giống như có một
người đàn ông khác nằm cạnh bên cô hơn.
Ninh Thần cũng chẳng hình dung nổi cảm giác này là
thế nào, chỉ cảm thấy rất kì lạ.
Không lâu sau, tiếng nồi niêu xoong chảo từ trong bếp truyền ra, hương thơm của đồ ăn từ từ bay tới qua khe cửa.
Sau khi Hoắc Khải bày biện bữa sáng xong xuôi, thì Ninh Thần cũng đã giúp Đường Đường đi vệ sinh cá nhân,
lúc này đang buộc tóc cho cô bé.
17:59 „li 4GÍR ›
<_. Chương 27: Niềm vui của nhánh phụ Nhìn thấy mái tóc đen bóng của Đường Đường, Hoắc Khải chợt nảy ra ý tưởng, anh đi tới bên cạnh và nói với
Ninh Thần: “Để anh làm cho”. Ninh Thần có chút giật mình, nhìn anh và nói: “Anh….”
Cô định hỏi tại sao anh lại chủ động buộc tóc cho con
gái vậy?
Lý Phong trước giờ đều không thích làm việc này, cảm thấy chuyện buộc tóc là việc của phụ nữ, vừa rắc rối vừa
chẳng hay ho gì.
“Nhưng mà anh không rành lắm, em chỉ anh nha”, Hoắc Khải vừa nói vừa lấy chiếc lược trên tay của Ninh Thần, cẩn thận chải tóc cho Đường Đường, rồi đột nhiên lại hỏi: “Tóc đuôi ngựa đôi thế này buộc như nào vậy, trực
tiếp chia tóc thành hai phần à?
“Không phải vậy, tóc mái của con khá dài, nên là anh phải chải ngược ra sau, nếu như tóc ngắn thì không cần làm thế, làm giống như vậy nè…..”, Ninh Thần vừa nói vừa
dạy anh cách buộc.
Hoắc Khải là một người rất thông minh, với những thứ đơn giản như tóc đuôi ngựa đôi vừa học đã làm được liền. Rất nhanh sau đó, anh buộc tóc cho Đường Đường xong, nhìn qua nhìn lại rồi đột nhiên cười lên: “Xem ra cũng khá
ổn đó chứ”.
Ninh Thần ngơ ngác nhìn mái tóc đuôi ngựa của
Đường Đường, không biết trong lòng đang nghĩ gì. 17:59 .1l4G08 ›
<_. Chương 27: Niềm vui của nhánh phụ
Còn Đường Đường sờ sờ mái tóc của mình, tươi cười Vui vẻ. “Bi nào, đi ăn sáng thôi”, Hoắc Khải nắm tay Đường
Đường đi về phía bàn ăn, Ninh Thần đi theo phía sau.
Trên bàn ăn, Đường Đường và Hoắc Khải vừa ăn vừa nói chuyện, tình cảm của hai cha còn ngày càng thắm
thiết hơn.
Ninh Thần không nhịn nổi nữa liền hỏi: “Tôi nhớ là
trước đây anh không thích buộc tóc cho con”.
“Em cũng nói rồi đó, là trước đây”, Hoắc Khải quay đầu nói: “Trước đây là anh không biết trân trọng người thân,
nhưng giờ thì anh hiểu rồi”.
Ninh Thần nhìn anh, không nói gì nữa, khoé mắt hoe
hoe đỏ.
Cô là một người sống rất tình cảm, không giống như Cơ Hương Ngưng có chuyện gì cũng trút hết ra bên ngoài.
Mỗi khi tức giận hay đau lòng, cô thường chỉ khóc một mình, ngay cả khi cảm nhận được mùi vị của hạnh phúc
thì vẫn sẽ dùng nước mắt để biểu đạt chúng.
“Nếu thêm muối vào trong sữa thì sẽ mất ngon đó”,
Hoắc Khải nói.
Ninh Thần có chút sửng sốt rồi cũng hiểu ý của anh,
cô liền lấy tay lau nước mắt, không tiếp tục uỷ mị nữa.
17:59 .il4G(8 ›
<_. Chương 27: Niềm vui của nhánh phụ
Ăn sáng xong, một nhà ba người vừa ra khỏi cửa liền
thấy xe của Cơ Hương Ngưng đã chờ sẵn bên đường.
Ninh Thần bước tới bên cạnh Cơ Hương Ngưng, lắc đầu thở dài: “Làm gì có bà chủ nào mà suốt ngày phải lái xe tới chờ tài xế như vậy”.
“Không sau, nếu suốt ngày không chịu lái xe, tới lúc cần tự lái sẽ cảm thấy khó mà điều khiển được, đây coi
như là luyện tập tay lái đi”, Cơ Hương Ngưng đáp.
Cô biết, Cơ Hương Ngưng đối xử rất tốt với cả nhà mình, riêng chuyện này dù có khuyên nhủ thế nào cũng
vô dụng.
Ninh Thần cũng không nói gì nữa, gọi Đường Đường
trèo lên xe điện rồi chở con đi học.
“Tạm biệt dì Cơ!”, Đường Đường ngồi phía sau xe điện
vẫy tay chào.
“Tạm biệt Đường Đường”, Cơ Hương Ngưng tươi cười
đáp lại.
Đợi tới lúc hai mẹ con đi khuất, Hoắc Khải và Cơ
Hương Ngưng mới lên xe. “Tới công ty sao?”, Hoắc Khải hỏi.
“Không, tới công ty Thương mại Đông Lai”, Cơ Hương Ngưng đáp.
Hoắc Khải nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Cơ Hương Ngưng gương mặt vui vẻ: “Công ty Thương mại Đông Lai
17:59 „mi 4GÍR ›
<_. Chương 27: Niềm vui của nhánh phụ sáng nay mới gọi điện cho tôi, sẵn sàng giảm một nửa giá, giờ sẽ tới đó ký hợp đồng”.
“Cô đồng ý quá sớm rồi, nếu kéo dài thêm vài ngày nữa, ít nhất có thể tiếp tục giảm thêm một phần”, Hoắc Khải nói.
Cơ Hương Ngưng lắc đầu đáp: “Tôi không có nhiều thời gian như vậy, phải giải quyết xong Thương mại Đông Lai càng nhanh càng tốt, bằng không tôi chưa kịp đợi được tới lúc kí hợp đồng với họ thì đã bị Cơ Xương Minh bãi nhiệm rồi”.
“Như vậy cũng có lý”, Hoắc Khải gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Sau đó, hai người tới công ty Thương mại Đông Lai
Hợp đồng lần này đã chuẩn bị sẵn hết rồi, Cơ Hương
Ngưng vẫn luôn đem theo bên mình.
Lần này, Thương mại Đông Lai cũng không giở trò gì nữa, kí hợp đồng thu mua theo giá cả đã được thống nhất
qua điện thoại.
Cầm lấy hợp đồng quay lại xe, cuối cùng Cơ Hương Ngưng cũng không kìm nén được sự kích động trong lòng
nữa, suýt chút nữa thì lớn giọng hoan hô.
Kí kết thành công hợp đồng thu mua này, ít nhất là trong công việc Cơ Xương Minh sẽ không gây khó dễ cho cô được nữa, còn về phía hiệp hội thương mại, tạm thời Cơ Hương Ngưng chưa có cân nhắc tới.
18:00 „li 4GÍ8 )›
<_. Chương 27: Niềm vui của nhánh phụ
“Lần này cảm ơn anh nhiều, nếu anh không cho tôi lời khuyên thì mọi thứ đã không thuận lợi được như vậy”, Cơ Hương Ngưng nói: “Nói đi, anh muốn phần thưởng gì?
Còn nếu như mà muốn làm chủ tịch thì thôi nhé”.
“Nếu mà không được làm chủ tịch, thì làm trợ lý tổng
giám đốc chắc được chứ nhỉ?”, Hoắc Khải cười nói.
Cơ Hương Ngưng có chút giật mình, sau đó liền cười nói: “Dựa vào công lao lần này của anh có thể miễn cưỡng sắp xếp cho anh vào làm thực tập sinh, nhưng còn nếu
muốn chuyển sang chính thức thì không dễ dàng đâu đó”. “Nếu như bên phía hiệp hội thương mại tôi cũng giải quyết được ổn thoả, thì không cần làm thực tập sinh nữa phải không?”, Hoắc Khải hỏi. “Anh nghĩ chỉ dựa vào mấy câu hôm trước có thể
thuyết phục được Hạ Hoằng Viễn sao? “Cô không có lòng tin à?” “Không có”. “Nhưng tôi thì có”.
Nhìn vẻ mặt bình thản của Hoắc Khải khi tự tin nói ra câu đó, Cơ Hương Ngưng rất lâu sau mới lắc đầu đáp: “Được rồi, chỉ cần phía hiệp hội thương mại cũng có thể giải quyết ổn thoả, anh có thể vào làm nhân viên chính thức. Có điều, tại sao tôi cảm thấy anh làm mấy việc này
chính là vì vị trí nhân viên kia chứ?” 18:00 .1l4G8 ›
<_. Chương 27: Niềm vui của nhánh phụ
Cũng không trách được tại sao Cơ Hương Ngưng lại nghỉ ngờ, Hoắc Khải mỗi lần nhắc tới phần thưởng đầu chủ yếu đòi chức vụ trong công ty. Cộng thêm cả lần này,
đều là muốn trở thành trợ lý tổng giám đốc.
Hoắc Khải cười nói: “Làm người ai chẳng muốn thăng tiến, làm tài xế làm sao uy phong bằng trợ lý tổng giám
đốc được”. “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?” “Chỉ đơn giản vậy thôi”.
Cơ Hương Ngưng không hỏi thêm nữa, vì cô ấy biết, dù cho đối phương đang nói thật hay nói dối, chỉ cần bản thân họ không muốn nói cho cô nge, thì có hỏi nhiều
thêm nữa cũng vô ích. Cứ như vậy, hai người lái xe chạy về hướng công ty.
Cùng lúc này, tại công ty con của nhà họ Cơ, một người đàn ông khoảng 50 tuổi đang ngồi ghế chủ toạ, Cơ Xương Minh cung kính nói: “Chú ba, lần này nhất định phải nắm cơ hội để hạ bệ con đàn bà Cơ Hương Ngưng xuống, nếu không thì nó cứ mỗi ngày diễu võ dương oai, thật khiến người khác nghĩ dòng chính chúng ta không
làm gì được nó mất”.
“Ừ, chuyện này không khó, không phải cháu đã điều tra rồi sao, lô hàng lần này của Thương mại Đông Lai nó không giành được. Công ty giờ đang cần dùng gấp lô
nguyên liệu này, việc trì hoãn thi công rất phiền phức. Chỉ 18:00 sil4G8 ›
<_. Chương 27: Niềm vui của nhánh phụ
cần có chuyện này thôi là đủ để bãi nhiệm nó rồi. Cháu cứ yên tâm đi, hôm nay chú tới đây chắc chắn sẽ không trắng tay ra về đâu”, ông già đó nói.
Ông ta là chú ba của Cơ Xương Minh – Cơ Xuyên Hải, cũng là một người khá có máu mặt trong dòng chính nhà
họ Cơ, là trưởng phòng thu mua của tổng công ty.
Tuy rằng cùng là trưởng phòng, nhưng quyền lực lại lớn hơn mấy công ty con rất nhiều, dù cho là tổng giám đốc như Cơ Hương Ngưng, ông ta cũng chẳng thèm để
mắt.
Lần này Cơ Xuyên Hải tới là vì nghe Cơ Xương Minh nói đã nắm thóp được Cơ Hương Ngưng, muốn mượn cơ hội này mà bãi nhiệm cô.
Chỉ cần có cơ hội là liền đàn áp nhánh phụ, đây là một
trong những thú vui lớn nhất của dòng chính nhà họ Cơ.
Đang nói, thì nữ thư ký trẻ trung xinh đẹp của Cơ Xương Minh đi tới, cúi người nói: “Giám đốc Cơ, xe của
tổng giám dốc đã tới bãi đậu xe của công ty rồi”.
“Được, nhìn thấy cô ta ngay lập tức kêu cô ta vào
đây!”, Cơ Xương Minh nói.
Đợi thư ký rời đi, Cơ Xuyên Hải và Cơ Xương Minh nhìn
nhau, nở một nụ cười đắc ý.
Đối với họ mà nói, không có gì vui hơn việc bãi nhiệm
được một tổng giám đốc của nhánh phụ.