Chương 176: Giao dịch
Hoắc Khải nhìn xung quanh, trong phòng mặc dù có đèn, nhưng cửa sổ cũng bị đóng kín, từ bên ngoài không nhìn thấy bên trong, từ bên trong cũng không nhìn thấy bên ngoài, khiến cho anh hoàn toàn không biết mình đang ở nơi nào.
Điều chắc chắn duy nhất là nơi này rất cũ kỹ, bởi đồ đạc trong nhà và kết cấu tường, kể cả những thanh xà bằng gỗ kiểu cổ ở trên đầu, hoàn toàn cho thấy đây là một ngôi nhà nông thôn có lịch sử ít nhất là 30 hoặc 40 năm.
Ngoại trừ tên đàn ông đầu trọc, ở trước mặt còn có bốn năm tên khác đang ngồi hoặc đứng trong phòng, cởi
trần để lộ hình xăm.
Đánh giá qua sự táo bạo của bọn chúng, Hoắc Khải nhận định rằng nơi này chắc chắn là một nơi rất hẻo lánh, không người qua lại. Ngay cả khi anh có hét lên khàn cả cổ họng, cũng khó có thể nhờ ai giúp đỡ.
Có thể là do bộ dạng bình tĩnh quá mức của Hoắc Khải khiến cho tên đầu trọc có chút khó chịu, hắn liền trực tiếp tát anh một cái: “Nhìn cái gì? Không nghe thấy tao đang nói chuyện với mày hả?”
Mặt đau như lửa đốt, Hoắc Khải liếm phần lợi đã bị chảy máu một chút. Sau đó anh nhìn tên đầu trọc nói: “Nấu tôi hỏi ai xúi giục anh, anh chắc chắn không thể nói
được, vì vậy tôi muốn hỏi anh, mười triệu có đủ để tôi đi
không?” Đọc full tại
Vietwriter.net nhé
Tên đầu trọc không ngờ rằng Hoắc Khải sau khi tỉnh lại sẽ nói những lời này đầu tiên. Điều này khiến cho hắn cảm thấy hơi sững sờ, nhưng trong mắt đã thoáng qua vẻ vui mừng.
Mặc dù đi theo anh rể làm ăn cũng có thể kiếm được không ít tiền, nhưng dù sao thì cũng chỉ là người làm công, một năm kiếm được chừng tám trăm ngàn cũng là quá nhiều rồi.
Mười triệu, bao nhiêu năm mới kiếm được đủ số đó
chứ?
Tên đàn ông đầu trọc này chính là Đồng Hải Lượng mà
thư ký của Hoắc Tích Nguyên nhắc đến.
Nếu như người xúi giục hắn là người khác, có lẽ Đồng Hải Lượng đã thả Hoắc Khải ra với giá mười triệu, nhưng nghĩ đến thế lực của nhà họ Hoắc, Đồng Hải Lượng đã sáng suốt lựa chọn, nên liền tát Hoắc Khải một cái nữa: “Mày có bị ngu không hả? Mày nghĩ mấy ông đây đang
bắt cóc mày chắc?”
Mặc dù hắn đã tỏ vẻ như coi tiền là rác, nhưng Hoắc Khải nhạy bén đã nắm bắt được nét kỳ lạ trong mắt của
Đồng Hải Lượng trước đó.
Ánh mắt đó nói rõ, đối phương có thể bị lợi ích đả
động.
Bởi vì hắn có thể bị lợi ích đả động, nên anh sẽ không gặp quá nhiều nguy hiểm, ít nhất sẽ không tổn hại đến
tính mạng.
Làm sao mà Đồng Hải Lượng biết rằng bây giờ Hoắc Khải sẽ không thể bỏ ra 10 triệu được, lý do tại sao anh nói điều này chỉ là để xác định xem tính mạng của anh có
đang gặp nguy hiểm hay không mà thôi.
Sau khi dễ dàng kiểm tra được yếu điểm mấu chốt của đối phương, Hoắc Khải tiếp tục nói: “Nếu anh không phải là kẻ bắt cóc, thì tức là anh được người khác giao phó và muốn dạy cho tôi một bài học. Tôi không biết người đó muốn anh dạy dỗ tôi như thế nào, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở anh. Trừ khi anh giết tôi, nếu không thì chuyện này sẽ khiến cho anh gặp phiền phức. Không phải tôi uy hiếp anh, mà là bởi vì pháp luật hiện tại rất hoàn thiện, còn người xúi giục anh về sau cũng không thể nào bảo vệ anh, nên anh vẫn có thể cân nhắc đề nghị của tôi, sau đó thả tôi ra. Đương nhiên, tôi sẽ hợp tác với anh, khiến cho bản thân trông khổ sở để anh và người xúi giục anh có thể giải quyết với nhau. Làm như vậy tôi sẽ không đau đớn thật sự, mà anh cũng không gặp phiền phức thêm, một
mũi tên bắn chết hai con nhạn”.
Những lời này khiến cho Đồng Hải Lượng và những
tên xung quanh có chút dao động.
Tuy xuất thân từ xã hội đen, nhưng hiện tại bọn chúng
cũng được coi là đã có nghề nghiệp hợp pháp, nếu không phải do uy danh của Đồng Hải Lượng, ai lại rảnh rỗi đến
đây bắt cóc người khác chứ.
Nếu thật sự vừa có thể cầm tiền lại vừa có thể cùng
nhà họ Hoắc giải thích thì cũng không phải chuyện xấu.
Nhìn thấy vẻ do dự của Đồng Hải Lượng, Hoắc Khải biết rằng anh đã gây ấn tượng thành công với đối phương, liền nói thêm: “Tôi không biết anh tên gì, và tôi cũng không biết anh là ai. Dù sau đó tôi có muốn báo cảnh sát, cũng khó có thể nói cho cảnh sát biết anh trông như thế nào. Và xung quanh đây, tôi nghĩ cũng không có bất kỳ camera nào. Anh không cần phải lo lắng về việc danh tính của mình bị bại lộ. Tất cả những gì anh phải làm là lấy
những gì anh cần, rất đơn giản và nhanh chóng”.
Một tên đàn ông có hình xăm con báo trên cánh tay bước đến và nói nhỏ với Đồng Hải Lượng: “Anh Lượng, thằng này nói cũng có lý, chúng ta cũng không bắt buộc phải làm điều này, nếu làm thật sợ là sau này khó có thể
thoát thân”.
Đồng Hải Lượng chắc chắn hiểu rõ sự thật này, sở dĩ hắn dám bắt trói Hoắc Khải là bởi vì nhà họ Hoắc bảo có chuyện gì thì họ sẽ chịu trách nhiệm.
Nhưng những ai lăn lộn trên đường đời nhiều đều hiểu, đến cả anh em ruột thịt còn không đáng tin, huống chỉ là
người ngoài?
Trước mặt thì nói bảo vệ, nhưng nếu thật xảy ra
chuyện, bọn họ còn biết hắn là ai hay sao!
Cũng chính là muốn nịnh hót nhà họ Hoắc một chút, thêm vào đó hắn cũng biết Hoắc Khải không có lai lịch gì đặc biệt, nếu không, Đồng Hải Lượng thật sự cũng không dám hấp tấp như vậy.
Cộng thêm các thủ hạ anh em cũng bước tới khuyên
nhủ, Đồng Hải Lượng thật sự đã bị dao động.
Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn reo lên, cầm lên liếc nhìn một cái, Đồng Hải Lượng nhanh chóng bắt máy: “Sếp Tần, vâng, mọi chuyện đã ổn thỏa rồi ạ, người đã bắt được rồi. Đúng, đúng, tuyệt đối không sai, anh đừng lo lắng!”
Hoắc Khải nhướng tai lên nghe ngóng, mơ hồ nghe trong điện thoại truyền tới một giọng nam: “Ông chủ lớn nói phải đánh gãy tứ chỉ, làm việc cho gọn gàng sạch sẽ,
không được để lại dấu vết”.
Đồng Hải Lượng đã biết về yêu cầu này từ trước. Chỉ là hiện tại khi đối phương nhắc tới thì hắn lại nói: “Có phải
là có hơi tàn nhẫn…”
“Anh sợ cái gì, chỉ là một tên nhóc không có gia thế tốt mà thôi, cho dù có chết cũng không có mấy người quan tâm. Ngoài ra, với việc chúng tôi hỗ trợ anh, nếu có điều gì thật sự xảy ra, chúng tôi đều có thể giúp anh giải
quyết tất cả!”
“Vậy được…”
Sau khi cúp điện thoại, Đồng Hải Lượng nhìn Hoắc Khải chằm chằm một hồi, sau đó đột nhiên đạp anh một cái rồi chửi bới: “Mẹ nó, suýt chút nữa bị mày lừa! Mày chỉ
là một thằng nghèo kiết xác, lấy đâu ra mười triệu?”
Hoắc Khải bị bọn chúng trói vào ghế, lúc này còn bị
đạp xuống, đầu đập xuống đất, đau đớn vô cùng.
Anh hít một hơi thật sâu, không để bản thân mất bình tĩnh vì tức giận, nói: “Từ nhỏ bố tôi đã dạy tôi rằng tài sản của tôi không được tiết lộ ra ngoài, vì vậy anh đừng chỉ nhìn gia cảnh bên ngoài mà đánh giá. Thực tế, vợ chồng tôi có thể kiếm được rất nhiều tiền từ kinh doanh trong một tháng, lên đến mức hàng triệu tệ. Nếu không tin tôi, anh có thể đi điều tra trước. Chúng tôi cũng có văn phòng tại tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố. Tên của
công ty là Hi Vọng Mới”.
Đồng Hải Lượng lại trừng mắt nhìn Hoắc Khải đang nằm trên mặt đất mà không làm gì thêm. Một người đàn ông với vẻ mặt hung dữ bước tới nói: “Anh Lượng, cứ xử lý thằng này đi. Nếu như nó bị thủ tiêu thì chẳng phải chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi sao. Nếu anh sợ thì để
em làm!”
Nói xong, tên kia rút con dao găm bên eo và đi về phía
Hoắc Khải.
Sau khi ngồi xổm xuống, hắn túm tóc Hoắc Khải rồi
hung dữ nói: “Thằng oắt, đừng trách tao, có trách thì trách mày đã khiêu khích người mà mày không nên khiêu khích!”
Khi hắn nói, con dao găm của hắn đã đâm vào mắt cá
chân của Hoắc Khải.
Bọn chúng trước kia thường xuyên đánh nhau, chuyện cắt gân tay gân chân của người khác cũng xem như là
chuyện thường ngày ở huyện, quen việc dễ làm.
Con dao găm sắc bén trực tiếp đâm vào da thịt Hoắc Khải, máu tươi chảy ra, Hoắc Khải đau đớn lập tức hét lớn: “Cho dù anh không tin lời tôi nói thì cũng phải điều tra trước. Thay vì phải cắt gân của người khác thì anh có thể nhận được mười triệu, vụ kinh doanh này không phải là lời
hơn hay sao, đầu của anh bị úng nước rồi à!”
“Đầu mẹ mày mới úng nước đó, bớt ăn nói linh tinh
lại!”, khi hắn nói, con dao găm ấn mạnh hơn.
Hoắc Khải gần như cảm nhận được con dao găm đã
đâm đến gân chân của mình.
Giờ phút này anh vô cùng căm hận cái tên mới vừa gọi điện thoại, nếu không phải vì cú điện thoại đó, bọn chúng
có thể đã bị anh thuyết phục.
Đúng lúc này, Đồng Hải Lượng đột nhiên kêu to: “Chờ
một chút!” Đọc full tại
Vietwriter.net nhé
Cái tên đang ngồi xổm kia chuyển động hai tay, ngẩng
đầu nhìn hắn.
Đồng Hải Lượng do dự trong vài giây, sau đó nhìn tên đàn em và nói: “Để cho nó yên. Trước tiên hãy kiểm tra
xem nó có nói thật hay không đã”.
“Anh Lương, anh thật sự tin tưởng cái thằng này sao, một tháng kiếm được tiền triệu hả, anh cứ nhìn nó đi, trên người toàn mặc đồ bán ngoài lề đường” tên cầm dao găm nói.
Hoắc Khải cố chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân mà nói: “Muốn điều tra giá trị tài sản của tôi cũng không khó. Anh có thể kiểm tra thông tin chỉ tiết của công ty chúng tôi. Nếu anh không biết cách kiểm tra, anh cũng có thể đến nhà hàng Decent Western hỏi thăm. Tôi đã dùng bữa ở đó, giám đốc điều hành và quản lý nhà hàng đều biết tôi. Có tiền hay không, chỉ cần hỏi một chút thì biết”.
Nhà hàng Decent Western, nơi họp lớp của Ninh Thần và các bạn ngày hôm qua, cũng là một trong những nhà
hàng Tây cao cấp nhất thành phố.
Tuy không phải là người có thế lực nhưng Đồng Hải Lượng đã đi theo Liêu Thiên Bằng lâu như vậy, cũng biết người có thể tiêu tiền ở những chỗ như vậy chắc chắn
phải rất giàu sang.
Các gia đình bình dân sẽ không chỉ tiền để đến một nhà hàng đắt đỏ như vậy ăn uống, một nhà ba người tùy ý
ăn vài ba món cũng phải tốn đến hai ba ngàn tệ.
Đồng Hải Lượng đi tới, vỗ nhẹ vào mặt Hoắc Khải, lạnh lùng nói: “Thằng oắt con, mày nên nói sự thật đi. Nếu để ông đây biết được mày đang nói dối để cố trì hoãn thời gian, thì kết cục của mày sẽ không chỉ là gãy chân tay đâu đấy! Đến lúc đó, ông đây sẽ cắt lưỡi mày, để mày không
bao giờ lừa được ai khác nữa!”
lIỊ e j @