Chương 494. Trở mặt Thật sao?”, Cố Phi Dương nhìn anh, nói: “Vậy bây giờ tôi có một việc muốn nhờ anh giúp”.
“Cô nói đi”.
“Con bé Văn Văn từ nhỏ đã không có bố, cho nên tôi muốn tìm một người bố cho con bé, anh có thể giúp tôi không?”, Cố Phi Dương tỏ vẻ nghiêm túc hỏi.
Hoắc Khải bị hỏi mà ngây người, làm bố của Nhạc Văn Văn?
Thấy vẻ mặt sững sờ của Hoắc Khải, Cố Phi Dương bỗng nhiên che miệng cười lớn, nói: “Đùa anh thôi, nhìn vẻ mặt của anh kia, sợ cô Ninh biết thì sẽ giận anh sao?”
Nhưng Hoắc Khải thì lại không cười mà nói: “Không nên đùa như thế, dễ khiến người khác hiểu lầm”.
“Nhìn cái vẻ sợ vợ của anh kìa, trước đây tôi không biết anh sợ cô Ninh như thế”, Cố Phi Dương nói.
“Diệp Vấn đã nói, chỉ có người đàn ông tôn trọng vợ mình chứ không ai sợ vợ cả”, Hoắc Khải cười nói.
“Tin anh mới lạ”, Cố Phi Dương lại che miệng vười rất vui vẻ.
Lúc này, Tô Tử Hàng đi tới, giơ tay đưa về phía Cố Phi Dương, cười híp cả mắt nói: “Cô Cố, tôi có vinh hạnh mời cô khiêu vũ một điệu không?”
“Xin lỗi, tôi đang nói
chuyện với bạn”, Cố Phi Dương khéo léo từ chối.
Nếu bình thường, cô ấy sẽ không từ chối lời mời khiêu vũ, dù sao cũng không mất gì. Nhưng hôm nay, cô ấy lại gặp được Hoắc Khải thì sao có thể chú ý đến người đàn ông khác chứ.
Lời từ chối của Cố Phi Dương khiến Tô Tử Hàng càng không vui. Trước đây không phải là chưa từng mời cô nhảy. Coi như đang nói chuyện với người khác thì cũng đồng ý. Thế mà hôm nay gặp được người đàn ông tên Lý Phong này thì cô lại không đồng ý?
Cảm thấy ôm được cái đùi lớn hơn rồi sao?
Tô Tử Hàng cười lạnh lùng, nói: “Cô Cố không nể mặt chút nào sao?”
Hoắc Khải nghe ra Tô Tử Hàng đang không vui, quay lại nói: “Chủ tịch Tô, cô Cố và tôi là bạn cũ. Chúng tôi đã mấy năm không găp nhau rồi nên muốn nói chuyện nhiều một chút, quả thật xin lỗi”.
Lời nói này của Hoắc Khải đã cho Tô Tử Hàng đường xuống. Xét về địa vị xã hội mà nói thì anh cao hơn Tô Tử Hàng nhiều.
Nhất là trong lần hợp tác này, Hoắc Khải nắm trong tay quyền chủ động quyết định.
Mà Tô Tử Hàng lại không nghĩ như thế. Anh ta luôn cảm thấy, bản thân anh ta muốn hợp tác là do coi trọng liên minh này chứ không phải là Hi Vọng Mới.
Kỹ thuật VR rất quan trọng, nhưng công ty có kỹ thuật này cũng không chỉ có mình Hi Vọng Mới. Công ty chip của anh ta là nhà máy hàng đầu trong nước, khách hàng không ít, hơn nữa gần đây công ty lại có đột phá mới.
Một khi nó thành công thì có thể giành được càng nhiều khách hàng. Nếu mất kỹ thuật VR của Hi Vọng Mới thì cũng vẫn tiếp tục phát triển tốt.
Cho nên Cố Phi Dương không nể mặt thì Tô Tử Hàng cũng không muốn nhẫn nhịn. Thậm chí ở mức độ nào đó, anh ta còn cố ý làm thế.
Nếu đổi lại là một người thông minh, thấy Hoắc Khải và Cố Phi Dương nói chuyện vui vẻ như thế đều không dễ dàng đến làm phiền.
Sau khi Hoắc Khải giải thích thay Cố Phi Dương, Tô Tử Hàng cũng không nhượng bộ, mà mang vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Không phải anh Lý đã có vợ sao? Cô Cố thân thiết với anh như thế không sợ vợ anh hiểu lầm à? Tôi thật sự lo lắng cho anh Lý đấy”.
Hoắc Khải cũng không phải là kẻ ngốc, sao lại không hiểu Tô Tử Hàng đang gây khó dễ. Điều này khiến anh hơi chau mày, nói: “Chuyện cá nhân của tôi, không cần chủ tịch Tô phải lo lắng hộ. Còn cô Cố, cô ấy đã không muốn nhảy thì hà tất phải ép buộc làm khó người ta chứ?”
Xung quanh có không ít người chú ý đến tranh chấp bên này, bị nhiều người nhìn như thế, Tô Tử Hàng cũng là kẻ có máu mặt ở đây thì nào dễ cúi đầu chịu thua chứ.
“Tôi chỉ muốn nói, anh Lý là người đã có vợ, mà cô Cố lại là mẹ đơn thân, không nên tiếp xúc quá thân mật. Chuyện cá nhân của anh Lý thì tôi không muốn hỏi, nhưng chuyện của tôi và cô Cố cũng là chuyện riêng, anh Lý lại chủ động giải thích thay cho cô Cố, thật sự khó tránh khỏi người khác nghĩ nhiều”, giọng nói của Tô Tử Hàng dần trở nên lạnh băng.
Cố Phi Dương cảm thấy không khí có vẻ không đúng, vội vàng đứng dậy nói: “Chủ tịch Tô, anh đừng hiểu lầm, tôi và anh Lý thật sự là bạn bè cũ, anh ấy…”
“Tôi bảo cô nói à?”, Tô Tử Hàng liếc nhìn Cố Phi Dương: “Cô chẳng qua chỉ là một vũ công, thật sự cho rằng mình là món ngon lắm sao? Nếu không phải do tôi bảo vệ cô từ trước đến nay thì cô cho rằng công ty của cô có thể phát triển thuận lợi như thế không? Một chút biết ơn cũng không có, thật không biết điều! Mời cô nhảy là cho cô mặt mũi rồi, cô cho rằng tôi thật sự muốn có phát sinh quan hệ gì đó với cô sao? Chỉ là tàn hoa bại liễu, giả vờ trong sáng cái gì!”
Lời nói này quả thật quá khó nghe, sắc mặt của Cố Phi Dương lúc này cũng trở nên khó coi. Cô ấy liếc nhìn Hoắc Khải, sự tự ti đã mất đi trong lòng lại xuất hiện.
Không sao, so với Ninh Thần, cô ấy thật sự là tàn hoa bại liễu. Cho dù cố gắng thế nào thì từ đầu đến cuối cũng không so được với người ta, là người vợ chính thức của người đàn ông này.
Người xung nghe thấy tiếng tranh cãi đều kinh ngạc nhìn Tô Tử Hàng, không hiểu tại sao anh ta lại tự nhiên nóng nảy như thế.
Không phải nói muốn hợp tác với Hi Vọng Mới sao, tại sao anh lại tỏ thái độ như thế với người ta?
Mà Hoắc Khải lại nhìn chằm chằm Tô Tử Hàng, nghiêm nghị nói: “Chủ tịch Tô, tôi thấy chắc là anh say rồi, không bằng đợi đến khi tỉnh rượu rồi nói chuyện”.
Hoắc Khải vẫn giữ lại mấy phần thể diện cho Tô Tử Hàng, không làm gì thái quá, nhưng Tô Tử Hàng lại coi lời nói này là sự dạy dỗ của kẻ trên với người dưới.
Thời gian gần đây, anh ta sống quá áp lực. Sau khi bố qua đời, rất nhiều người đều thèm thuồng cổ phần của công ty. Sau khi anh ta tiếp quản công ty thì gặp khó khăn khắp nơi.
Đến mẹ anh ta còn không chịu nổi, khuyên anh ta buông bỏ quyền điều hành, chia cổ phần, an ổn sống một đời giàu có.
Nhưng Tô Tử Hàng không nghĩ như thế, anh ta luôn cảm thấy bản thân rất có năng lực, sở dĩ không đạt thành tích đều là do đối thủ cố ý ngáng chân.
Trong lòng anh ta chưa từng nghĩ, nếu thật sự có năng lực thì tại sao toàn thể công ty từ trên xuống dưới, những người có thể nói thật lòng đếm không quá năm đầu ngón tay.
Phải biết rằng, khi bố của anh ta qua đời, công ty vẫn rất đoàn kết. Sau một đêm lại trở thành như thế, có thể sao?
Người đi trà lạnh thì cũng có nhưng không thể lạnh nhanh như thế được.
Chỉ có thể nói, bản thân Tô Tử Hàng có vấn đề, nhất là về tính cách là thiếu sót lớn nhất của anh ta.
Từ ngày đầu tiên nhậm chức đã cho mình là chủ tịch mà diễu võ dương oai.
Cho dù là người lớn tuổi đóng góp rất nhiều cho công ty đến người mới được tuyển vào, chỉ cần không phù hợp với cách nghĩ của anh ta thì mắng là mắng, không nể mặt chút nào. Rất nhiều bạn tốt của bố anh ta năm đó, từng được gọi là bác, là chú cũng bị anh ta mắng cho một trận.
Có vài người làm việc ở công ty nhiều năm, trải qua bao nhiêu khó khăn, nào dễ để anh ta mắng mỏ như thế.
Anh không nể mặt họ, họ cũng sẽ không nể mặt anh, đừng nói anh là chủ tịch thì chúng tôi nhất định phải nghe lời anh.
Công ty theo chế độ cổ phần, quyền cổ phần trong tay ai nhiều hơn thì nghe theo người đó.
Để anh làm chủ tịch là nể mặt bố của anh, không phải do Tô Tử Hàng anh có gì tài giỏi!
Trước khi bước vào công ty, Tô Tử Hàng chính là một công tử bột chỉ biết ăn chơi ca múa, nào hiểu được cái gì là đối nhân xử thế.
Anh ta đem những thứ học được từ thời ăn chơi dùng trong công ty thì đương nhiên gặp phải phiền phức rồi.
Cho nên người trong công ty đều đồng loạt phản đối với những chuyện mà Tô Tử Hàng muốn làm. Cho dù tốt hay xấu, họ đều không đồng ý, chính là để dạy cho thằng nhãi này một bài học.
Cũng do chuyện hợp tác với Hi Vọng Mới thật sự quá quan trọng khiến họ không dám dễ dàng phá hỏng cơ hội ngàn năm khó gặp. Nếu không, có khi Hoắc Khải còn không bước vào được cửa công ty vì bị người cản lại bên ngoài rồi.
Nhưng bây giờ, thái độ của Tô Tử Hàng đối với Hoắc Khải khá tồi tệ khiến những người này thấy thế lại nhìn nhau thở dài.
Nếu Tô Tử Hàng thật sự đàm phán được chuyện lần này, hợp tác thành công với Hi Vọng Mới thì họ sẽ sẵn sàng mượn cơ hội này để nhượng bộ. Nhưng giờ đây xem ra, là họ đáng giá Tô Tử Hàng quá cao rồi.
Thằng nhãi này căn bản không thể thay đổi suy nghĩ công tử bột trước đây, còn cho rằng công ty là đồ chơi của anh ta, muốn chơi thế nào thì chơi.
Vui vẻ thì cười với người ta, không vui thì cho người ta một cái tát, không ai dám phân tranh với anh ta.
Vốn dĩ anh ta không hiểu được sự khốc liệt và tàn nhẫn của xã hội này!
Những người khác hiểu nhưng lại không thể khuyên Tô Tử Hàng lúc này. Họ chỉ có thể lặng lẽ nhìn thằng phá gia này đưa công ty vào vũng bùn.
Hoắc Khải còn nể mặt, người khác có thể nhìn ra mà Tô Tử Hàng lại không hiểu. Anh ta chỉ lạnh lùng nhìn Hoắc Khải, nói: “Những lời anh Lý nói là thế nào. Tôi không uống bao nhiêu, sao có thể say. Nếu anh Lý năm lần bảy lượt bảo vệ người phụ nữ đơn thân này thì không tốt lắm đâu. Hai người nói là bạn cũ, nhưng theo tôi thấy đây là mối quan hệ không bình thường. Chẳng trách trước đây dù theo đuổi cô Cố thế nào thì cô ấy cũng không đồng ý, xem ra trong tim đã có người khác rồi?”