Chương 177. Điều tra
Nghe những lời doạ dẫm của hắn, Hoắc Khải lại thở phào một hơi. Hắn nói như thế chứng tỏ đã tin anh phần
nhiều rồi, sẽ không thể gây tổn hại gì thêm nữa.
“Tôi không phải thằng ngốc. Đương nhiên tôi hiểu rõ, lừa gạt các anh chỉ có hại chứ không có lợi, cho nên các
anh cứ việc điều tra” Hoắc Khải nói.
“Tốt nhất là như thế!”, Đồng Hải Lượng lạnh lùng hừ một tiếng, nói với kẻ đang ngồi xổm dưới đất: “Bịt mồm nó
lại. Hai người ở lại trông chừng nó cho kỹ”. Sau đó, Đồng Hải Lượng rời đi cùng hai người khác.
Hoắc Khải vốn nghĩ muốn thử nói chuyện với tên ở lại, nhưng lại bị hắn dùng băng dính dán chặt mồm, không nói được một lời.
Mắt cá chân bị đâm, cảm giác đau đớn khiến Hoắc Khải phải cố gắng tỉnh táo và bình tĩnh, không dám sơ ý. Tuy rằng, lời nói của anh khiến cho hắn tạm thời từ bỏ dự định muốn làm hại anh, nhưng điều này không phải mục
đích cuối cùng của Hoắc Khải.
Anh bảo Đồng Hải Lượng đi tìm Ninh Thần, là vì ở đó có Đổng Thiên Thanh.
Bất kỳ người nào lại gần Ninh Thần, đầu sẽ nằm trong
tầm ngắm của Đổng Thiên Thanh.
Những kẻ này vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt đẹp gì, có lẽ Đổng Thiên Thanh sẽ quan sát thấy điều khả
nghỉ, theo dõi đến nơi này.
Đương nhiên, đây là kết quả lạc quan nhất. Nếu thất bại thì Hoắc Khải chỉ có thể nghĩ cách khác.
Ngoài ra, Hoắc Khải nhanh chóng lọc lại một lần những kẻ mà anh đã đắc tội gần đây, cuối cùng cũng xác
định được hai kẻ khả nghi. Một là Hoắc Đình Viễn, hai là Cơ Ôn Thư.
Nhưng theo Hoắc Khải nghĩ, trong tay anh có video của Hoắc Đình Viễn nên theo lý mà nói, hắn ta sẽ không
dám làm gì anh.
Huống hồ, sau khi những kẻ này bắt anh cũng không
nói anh phải xoá bỏ video gì.
Còn Cơ Ôn Thư, anh và Cơ Hương Ngưng đã đắc tội với nhiều người nhà họ Cơ. Nếu tên nhóc đó muốn trả thù
anh, cũng không phải là không có khả năng.
Nghĩ đến đây, Hoắc Khải không khỏi chửi thề một câu,
anh thật quá sơ ý rồi.
Phải sống trên thân xác của Lý Phong cũng là do anh lơ là phòng bị với những nguy hiểm có thể xảy ra, vấp ngã hai lần bởi cùng một hòn đá, điều này khiến cho Hoắc
Khải không thể chấp nhận nổi.
Chỉ có thể nói, những ngày gần đây trôi qua quá yên
bình, khiến anh mất đi sự cảnh giác cần thiết.
Hoặc là, tiến triển của sự việc quá thuận lợi khiến anh
quên mất thế giới này còn tồn tại một mặt đen tối.
Trí tuệ có thể khiến người ta thuận buồm xuôi gió, nhưng cùng lúc khi anh sải bước tiến lên phía trước thì những người bị anh vượt qua kia luôn có những người xấu tính hoặc bản chất độc ác sẽ xông lên đánh, đấm vào người anh.
Không vì cái gì khác, chỉ vì anh đã cướp đi chỗ tốt của
họ.
Trước đây, Hoắc Khải chỉ nghĩ để Đổng Thiên Thanh bảo vệ Ninh Thần, không muốn lại xảy ra chuyện như vụ Hoắc Đình Viễn. Anh quan tâm yêu thương hết mực hai mẹ con, thậm chí còn quên đi mất, bản thân mình cũng có
thể gặp nguy hiểm. Bây giờ nghĩ lại, thật sự là anh suy nghĩ quá đơn giản.
Có lẽ, chỉ tìm một người như Đổng Thiên Thanh là không đủ, ít nhất phải có một người đi theo bên cạnh bảo
vệ anh. Đọc full tại
Vietwriter.net nhé
Mà nghĩ đến đây, người đầu tiên hiện lên trong đầu anh là Đường Thế Minh.
Là con nhà võ, so với Đổng Thiên Thanh thì kẻ tám lạng người nửa cân, đều thuộc dạng có thể đánh thực chiến. Nếu có thể thu hút được anh ta thì không cần lo
đến vấn đề an toàn nữa.
Nhưng Đường Thế Minh lại là lái xe kiêm vệ sĩ của Triệu Vĩnh An, sợ là muốn cướp người từ tay ông giáo sư
cũng không dễ dàng gì.
Nói ra thì đây đều là những chuyện sau này mới cần cân nhắc. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là làm sao có
thể thoát khỏi nguy hiểm.
Hoắc Khải cẩn thận đánh giá xung quanh, lúc đang xem xét làm thế nào để thoát được thì Đồng Hải Lượng đã
đưa người vào trong thành phố.
Văn phòng mà Hoắc Khải nói rất dễ tìm, cân nhắc đến nguy hiểm của việc để lộ mặt, nên Đồng Hải Lượng không tự mình đi tra hỏi mà phái một tên đàn em đi nghe ngóng,
một tên khác lại đi đến nhà hàng Decent Western.
Ninh Thần và Hoắc Khải thuê văn phòng này chưa đến một tuần nên người biết bọn họ cũng không nhiều. Tên đàn em lên lầu hỏi mấy người đều không hỏi được gì, cuối
cùng dứt khoát đi đến gõ cửa văn phòng.
Cửa văn phòng làm việc mở ra, Ninh Thần nhìn thấy
người đàn ông lạ mặt đứng bên ngoài, hỏi: “Anh tìm ai?”
Hắn ngó đầu vào trong phòng làm việc nhìn, hỏi: “Đây
có phải là công ty thương mại Hi Vọng Mới không?” “Đúng vậy, anh là?”
“Ồ, có một người bạn giới thiệu tôi đến xem, nghe nói công ty các cô làm ăn rất tốt, một tháng có thể kiếm được mấy triệu à?”
Ninh Thần không nghi ngờ gì, gật đầu mỉm cười nói: “Gần đây buôn bán thật sự rất tốt. Anh muốn mua sản
phẩm giảm cân à? Không biết là ai giới thiệu cho anh?”
“Bán đồ giảm cân à? Vậy là tôi nhớ nhầm rồi, ngại
quá”. Nói xong, hắn quay người đi luôn.
Nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng Ninh Thần tràn đầy nghi hoặc. Thật sự là nhớ nhầm thì tại sao lại biết
công ty tên Hi Vọng Mới?
Cô còn muốn hỏi thêm đôi câu, nhưng hắn đã đi xa rồi.
Ninh Thần lắc đầu khó hiểu rồi đóng cửa. Quay lại nhìn đồng hồ trên tường, Hoắc Khải rời đi đã hơn nửa tiếng,
sao vẫn chưa quay lại?
Theo lý mà nói, từ đây đến trường học cũng không
quá xa, đáng lẽ phải quay lại từ lâu rồi mới đúng.
Ninh Thần cũng không nghĩ nhiều, có lẽ đi được nửa đường thì Đường Đường lại ồn ào, kì kèo cái gì đó mà với sự yêu chiều của chồng với con gái, chắc chắn sẽ đáp
ứng tất cả những yêu cầu của con bé.
Nghĩ đến tình cảm hai bố con tốt như vậy khiến nụ
cười trên khuôn mặt Ninh Thần càng rạng rỡ.
Kinh doanh thuận lợi, gia đình hạnh phúc, chính là mơ ước lớn nhất của cuộc đời cô.
Tên kia bước vào thang máy, vừa ấn vào nút tầng một
thì Đổng Thiên Thanh cũng đi vào.
Gã không nhìn tên kia, chỉ yên lặng dựa vào một góc.
“Bán đồ giảm cân à? Vậy là tôi nhớ nhầm rồi, ngại
quá”. Nói xong, hắn quay người đi luôn.
Nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng Ninh Thần tràn đầy nghi hoặc. Thật sự là nhớ nhầm thì tại sao lại biết
công ty tên Hi Vọng Mới?
Cô còn muốn hỏi thêm đôi câu, nhưng hắn đã đi xa rồi.
Ninh Thần lắc đầu khó hiểu rồi đóng cửa. Quay lại nhìn đồng hồ trên tường, Hoắc Khải rời đi đã hơn nửa tiếng,
sao vẫn chưa quay lại?
Theo lý mà nói, từ đây đến trường học cũng không
quá xa, đáng lẽ phải quay lại từ lâu rồi mới đúng.
Ninh Thần cũng không nghĩ nhiều, có lẽ đi được nửa đường thì Đường Đường lại ồn ào, kì kèo cái gì đó mà với sự yêu chiều của chồng với con gái, chắc chắn sẽ đáp
ứng tất cả những yêu cầu của con bé.
Nghĩ đến tình cảm hai bố con tốt như vậy khiến nụ
cười trên khuôn mặt Ninh Thần càng rạng rỡ.
Kinh doanh thuận lợi, gia đình hạnh phúc, chính là mơ ước lớn nhất của cuộc đời cô.
Tên kia bước vào thang máy, vừa ấn vào nút tầng một
thì Đổng Thiên Thanh cũng đi vào.
Gã không nhìn tên kia, chỉ yên lặng dựa vào một góc.
Tên kia cũng không để ý, ấn vào nút đóng cửa thang máy.
Đến tầng một, Đổng Thiên Thanh cố ý đi chậm lại để
tên kia đi trước.
Sau đó, gã chậm rãi đi theo phía sau, nhìn thấy tên kia
rời khỏi toà nhà, lên một chiếc xe van cũ kỹ ở bên đường.
Trên xe còn có một người ngồi ở ghế phụ, vì cửa sổ
đóng nên nhìn không rõ, chỉ có thể lờ mờ thấy có cái đầu.
Xe van khởi động rời đi, chăm chú nhìn biển xe một lát, đến khi đèn đuôi xe biến mất trong tầm mắt thì Đổng
Thiên Thanh hơi nheo mắt lại suy nghĩ.
Đọc full tại
Vietwriter.net nhé Trước đây, khi gã lăn lộn đầu đường,
xó chợ, đã từng tiếp xúc với đủ hạng người, đương nhiên có thể nhìn ra, tên kia có vấn đề.
Nhưng hắn lại không ra tay, gã cũng không muốn đánh rắn động cỏ. Cho dù những kẻ đó muốn làm gì, thì đợi chúng thật sự hành động thì gã xử lý cũng không
muộn.
Quan trọng nhất là Đổng Thiên Thanh cũng sợ bên kia dùng điệu hổ ly sơn, cho dù hắn ẩn nấp kín kẽ thế nào thì
vẫn có khả năng bị phát hiện.
Để đảm bảo tuyệt đối sự an toàn của Ninh Thần, gã không đuổi theo mà sau khi nhớ biển số thì quay lại văn
phòng.
Một tiếng sau, Hoắc Khải vẫn không quay lại.
Ninh Thần đang ngồi trước máy tính có chút lo lắng, cô không thể bình tĩnh trả lời câu hỏi của khách hàng. Khi cô đang muốn gọi điện hỏi một chút thì điện thoại lại vang
lên.
Cô cầm điện thoại lên thì thấy đó là số điện thoại của cô giáo.
Sau khi nhận điện thoại, giọng nói của cô giáo đầy vẻ khó hiểu vang lên: “Mẹ Đường Đường à, sao cô còn chưa tới đón con vậy?”
Ninh Thần nghe thế thì sững người, nói: “Chồng tôi đã
đi đón rồi, anh ấy còn chưa tới sao?“
“Vẫn chưa tới, các bé ở trường đều được đón về rồi, chỉ còn mỗi bé nhà cô vẫn đợi ở cửa”, cô giáo nói.
Trong điện thoại vang lên giọng Đường Đường đầy cáu kỉnh: “Mẹ, con đói sắp chết rồi, bố mẹ mau đến đón con
đi!” “Được được, tôi đến ngay, thật sự xin lỗi!”
Ninh Thần với lấy áo khoác, sau khi cúp điện thoại thì
lập tức gọi cho Hoắc Khải.
Trong điện thoại chỉ vang lên giọng nói cứng nhắc “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy”. Điều này
khiến trong lòng Ninh Thần vô cớ cảm thấy hoảng loạn.
Chồng cô rời đi hơn hai tiếng đồng hồ, lại không đến
trường học, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?
Đầu tiên, Ninh Thần nghĩ đến là có thể bị tai nạn xe hoặc đang đi bộ thì bị vật gì rơi trúng. Nhưng, tại sao điện
thoại lại tắt?
Nửa tiếng sao, cô đã tới trường học. Đường Đường đợi lâu đến mức trong lòng đầy oán trách, khi thấy cô đến thì tỏ vẻ tức giận hừ lên vài tiếng.
Ninh Thần đi đến kéo tay cô bé, sau đó tỏ vẻ xin lỗi cô giáo: “Thật sự xin lỗi, chồng tôi nói đi đón con nhưng có thể có chuyện gì nhầm lẫn rồi, khiến cô phải đợi lâu như
thế…
“Tôi đợi một chút cũng không vấn đề gì, sợ là bé bị đói thôi. Vậy hai mẹ con về nhà đi, bây giờ cũng muộn rồi”, cô giáo nhẹ nhàng nói.
Đường Đường là một cô bé rất có chủ kiến, lại hiểu chuyện, thành tích học tập cực kỳ tốt. Một học sinh như thế khiến cô giáo rất thích, nếu không, cô giáo cũng lười ngồi đợi cùng.
“Xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu” Ninh Thần lại xin lỗi lần nữa, mắt nhìn theo cô giáo rời đi.
Đường Đường kéo tay cô, hỏi: “Bố đâu hả mẹ? Không
phải mẹ nói bố đến đón con sao?”